Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 619

CHƯƠNG 619

Mâu Khải dắt theo bốn tên vệ sĩ phía sau lặng lẽ đi vào công xưởng bỏ hoang trước mặt, trên mặt đất trong công xưởng phủ một lớp bụi dày đặc, không có dấu vết của bất kỳ chiếc xe nào chạy qua.

Anh trực tiếp đi về phía bên trái, đẩy một cánh cửa sắt loang lổ nhiều màu, bên trong phô bày một vô số chai lọ thủy tinh và các loại thuốc đủ loại màu sắc, trên bàn làm việc, các dụng cụ dùng làm thí nghiệm đều dính một lớp bụi dày.

“Cậu khải, không tìm thấy ai sao?”

Tiêu Song mang theo ba tên vệ sĩ, nhìn quanh chỗ công xưởng bị bỏ hoang này, không tìm thấy dấu vết có người tới chỗ này cả.

“Lần cuối cùng Lâm Chí nhận được tài trợ cho nghiên cứu khoa học là khi nào?”

Đã nhiều năm như vậy mà Mâu Khải vẫn âm thầm hỗ trợ kinh phí nghiên cứu khoa học cho Lâm Chí, chỉ cần Lâm Chí lên tiếng thì anh ta có thể trực tiếp lấy tiền trong tài khoản của Mâu Khải.

“Nửa năm trước, nói là sẽ sửa sang lại phòng thí nghiệm, đã lấy đi 600 tỉ trong tài khoản.”

Nói đến đây, Tiêu Song vẫn cảm thấy có chút đau lòng, mỗi lần Lâm Chí lấy tiền của Mâu Khải đều sẽ không khách khí như vậy, bây giờ nhìn thấy phòng thí nghiệm trước mặt trong tình trạng hoang tàn như vậy, anh ta cũng không khỏi cảm thán, cảm thấy số tiền này đã bị Lâm Chí tham ô mất rồi.

….

Khi Thương Mẫn đang ở trong câu lạc bộ Nova thì bị Mâu Nghiên cưỡng bức ôm ra ngoài cửa, khi cô đập cửa, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức, sau đó bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng thí nghiệm to lớn, những chất lỏng màu sắc rực rỡ trên bàn thí nghiệm khiến cô sởn cả tóc gáy.

Toàn thân cô mất hết sức lực nằm trên ghế sô pha, trước bàn thí nghiệm, Lâm Chí mặc áo khoác trắng, đầu bù tóc rối, đôi mắt đỏ tươi đang chăm chú làm việc, không hề để ý đến cô.

Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc phát ra từ phía trên, là Mâu Khải và Tiêu Song.

Là bọn họ không thấy cô nên mới đặc biệt tới đây tìm cô sao?

Hay bọn họ thực ra là đồng bọn của nhau.

Thương Mẫn đã sớm nghi ngờ Lâm Chí đi theo không phải là Mâu Nghiên, bây giờ xem ra người mà anh ta lựa chọn chính là Mâu Khải.

“Mâu Khải… Mâu Khải, tôi ở đây.”

Sau khi thân thể cô hồi phục được một tí sức lực, Thương Mẫn lập tức dùng sức kêu lên.

Mặc kệ giờ phút này Mâu Khải là bạn hay kẻ thù, cô đều không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể cố gắng thử hết mọi cách.

Cô gọi thêm vài lần nữa, nhưng những người đàn ông ở phía trên kia dường như không nghe thấy giọng nói của cô, bọn họ vẫn đang tìm kiếm người một cách mơ hồ không có mục đích. Thậm chí, cô còn nghe một người nói: “Chắc là cô Thương Mẫn không có ở đây, cậu khải, hay là chúng ta đi tìm chỗ khác được không?”

Thương Mẫn sốt ruột tới nỗi vầng trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, cổ họng cô trở nên khàn khàn, nhưng những người bên ngoài vẫn không nhận ra sự tồn tại của cô.

Lâm Chí không kiên nhẫn nhíu mày, để ống nghiệm trong tay xuống: “Cô rất muốn để bọn họ tìm xuống đây à?”

Giọng điệu của anh ta bình tĩnh nhẹ nhàng, tràn đầy tính thương lượng, hệt như bạn bè bình thường gặp nhau trong bữa ăn.

“Rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì hả?”

Bình Luận (0)
Comment