Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 91


Mâu Nghiên vừa thay thuốc xong, lúc này anh đang cởi trần ngồi trên giường.

Thương Mẫn vừa vào đã thấy cơ bụng khiến người ta không thể dời mắt.

Cô không khỏi nuốt nước bọt, dừng ở bên cửa không nhúc nhích.

“Bánh xe lăn của em đã lui tới sáu lần bên ngo: bệnh nhân bên cạnh mặc vào.

Mâu Nghiên chậm rãi cầm áo “Thế mà anh cũng nghe ra được, quả nhiên là anh” Thương Mẫn vội khen anh.

“Đừng có nịnh, nói đi, có chuyện gì?” Mâu Nghiên cài cúc áo xong thì chậm rãi đi tới chỗ cô.

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là chuyện làm ăn thôi, không biết cậu hai anh có hứng thú không…”
“Không có”
Giọng nói lạnh lùng hờ hững của Mâu Nghiên cắt ngang lời còn lại của Thương Mẫn.

“Em còn chưa nói xong mà” Thương Mẫn dùng đôi mắt to trừng anh.


“Khiến em đi đi lại lại bên ngoài lâu như vậy thì có thể là chuyện gì tốt chứ?” Mâu Nghiên nhướng mày.

Thương Mẫn bĩu môi, chắp hai tay lại, không nhìn anh nữa.

“Chắc chắn cái loa phát thanh Lê Chuẩn lại nói với anh rồi”
“Nhà họ Thương đã chỉ còn là một mớ bòng bong, nợ cũ bao năm vẫn ở đó, dù đầu tư thêm bao nhiêu tiền vào cũng không thay đổi được gì, chỉ có lỗ thôi.

Anh là dân kinh doanh, vậy nên…
“Em không bảo anh đầu tư tiền mà” Không đợi anh nói xong, Thương Mẫn đã cười ranh mãnh, cô chớp mắt, đẩy xe lăn đến gần Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mình, cô luôn có rất nhiều ý tưởng quỷ quái, anh luôn cảm thấy cô lại bắt đầu định lừa anh.

“Cậu hai ngồi đi” Thương Mẫn võ vào giường phía sau anh.

Mâu Nghiên cúi xuống nhìn rồi nghe lời cô ngồi lên giường.

“Em nghe Lê Chuẩn nói rồi, sản nghiệp của Thương Liên Thành phân bố khắp cả nước, tất cả các ngành công nghiệp đều có liên quan.

Hơn nữa mấy năm nay anh lại để Đoàn Quốc nhảm vào lĩnh vực bất động sản, có rất nhiều công ty bất động sản đứng tên anh..”
Thương Mẫn nghiêm túc phân tích, cô ngẩng đầu nhìn anh cười hì hì: “Vậy nên hay là anh mua lại công ty nhà họ Thương đi?”
“Mua lại?” Mâu Nghiên không ngờ Thương Mẫn lại có suy nghĩ này.

“Đó là sản nghiệp của mẹ em, em thật sự muốn để nó rơi vào tay anh sao?”
Thương Mẫn nghiêng đầu: “Đó đúng là thứ duy nhất mẹ để lại cho em, nhưng cũng chính vì vậy nên em mới muốn giao cho người đáng tin cậy.

Em không thích hợp làm kinh doanh, cho dù làm chủ tịch nhà họ Thương cũng không thể khiến nó tiếp tục phát triển ở thành phố Nam, nhưng anh thì khác, anh là cậu hai Mâu cơ mà”
“Cách để giữ một giọt nước lâu dài là để nó chảy ra biển.

Vậy nên còn cách nào tốt hơn là biến công ty nhà họ Thương thành công ty con dưới tên anh?”
Mâu Nghiên nhếch miệng: “Em suy tính hay lắm”
“Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, em biết cậu hai anh rất nhiều của cải, chút tiền này không đáng là gì.

Nhưng anh cũng biết, bây giờ tiền không thể giải quyết được vấn đề của nhà họ Thương.


Dựa vào cây to cho mát, cậu hai, anh cho em dựa đi mà” Thương Mẫn kéo góc áo Mâu Nghiên, khẽ đung đưa.

“Đương nhiên anh hiểu ý em, chỉ là ba em chưa chắc đã đồng ý với cách làm của em” Mâu Nghiên cũng hiểu Thương Liên Thành là người thế nào, nếu ông ta biết bây giờ Thương Mẫn đang tính bán nhà họ Thương, đoán chừng ông ta sẽ lập tức cầm dao đến giết cô.

“Ông ta đồng ý hay không, không quan trọng” Thương Mẫn kiêu ngạo nâng cäm: “Chờ em lấy lại cổ phần trong tay ông ta, em mới là người quyết định công ty.

Hơn nữa em hiểu ông ta, chỉ cần công ty thẳng lợi thì ông ta có tiền trong tay còn có thể nói được gì?
Chỉ là để đảm bảo em có thể thuận lợi lấy được cổ phần, còn cần thêm sự giúp đỡ của cậu hai”
Mâu Nghiên nheo mắt.

“Sau khi cắt đứt mọi đường lui của nhà họ Thương, em muốn ba em ngoài em ra, không còn ai để cầu xin nữa” Thương Mẫn cười vô cùng sáng lạn.

Mâu Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Em lừa ba em cũng không hề nương tay chút nào đâu” Mâu Nghiên còn tưởng cô sẽ bám lấy anh xin tiền, thậm chí anh còn đã nghĩ t c cô lấy thân trả nợ, nhưng bây giờ cô lại bán nhà họ Thương cho anh, hình như anh cũng không thiệt lắm?
“Vậy chuyện này quyết định vậy nhé?” Thương Mẫn cũng không hỏi xem anh có đồng ý hay không.

Mặc dù ở thành phố Nam, nhà họ Thương không có danh tiếng như Thương Liên Thành, nhưng năm đó nó cũng là một trong mười công ty mạnh nhất thành phố Nam.

Cô đã tìm Lê Chuẩn nghe ngóng rồi, sự phát triển của Mâu Nghiên trong ngành dịch vụ đang diễn ra tốt đẹp.

Đoàn Quốc lo liệu chuyện bất động sản, không có thương hiệu nổi tiếng như Nova.


Do đó nếu anh mua lại nhà họ Thương, cũng có thể khiến anh chiếm được một vị trí trong ngành bất động sản ở thành phố Nam.

“Em đã đưa ra điều kiện rồi, anh còn có thể từ chối không?” Mâu Nghiên nở nụ cười khẽ.

Con cáo nhỏ Thương Mẫn này, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, hơn nữa sao anh có thể từ chối cô?
“Còn ột chuyện nữa..” Thương Mẫn mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, mang theo vài phần lấy lòng: “Anh xem em đã ở đây một tuần rồi, vòng thi thứ hai của cuộc thi thiết kế đã sắp kết thúc.

Bản thảo thiết kế lần này của em cũng đã được chọn, mặc dù có Tô Huệ Phi giúp em theo dõi, nhưng dù sao đây cũng là tác phẩm của em, em cũng không tiện nhờ cô ấy mãi, vậy nên… hay là chúng ta xuất viện đi”
“Xuất viện?” Vẻ mặt Mâu Nghiên thay đổi: “Vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn, ra viện có thể làm được gì? Kính nghiệp là tốt nhưng Đạt Phan không cần em phải làm đến mức này”
“Anh xem từ khi em đến bệnh viện, ngày nào anh cũng phái bao nhiêu người mặc đồ đen đến canh gác cho em, phạm vi hoạt động của em chỉ có thể ở phòng bệnh của anh với phòng bệnh của em, thật sự quá chán!” Thương Mẫn cảm thấy mình như trở thành phạm nhân, cứ tiếp tục như vậy cô không bị người của Mâu Chí Tình hại chết, mà lại bị Mâu Nghiên làm cho bí bách mà chết.

“Cũng không phải không được” Mâu Nghiên không từ chối cô: “Nhưng tạm thời em chỉ có thể ở nhà, chuyện đi làm đợi em khỏi hẳn rồi nói Thương Mẫn nhìn chằm chằm chân bó thạch cao của mình, thở dài bất lực.

Người ta nói bị thương tới gân cốt phải trăm ngày mới khỏi, nếu đợi cô khỏi hẳn thì cơm nguội, hoa cũng tàn rồi.

Cô vẫn muôn tham dự Lễ hội thời trang Milan..

Bình Luận (0)
Comment