“Em đừng cứng miệng nữa.” Phí Tố cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, “Em vốn không phải kiểu người như thế. Thần Thần, em có đạo đức quá cao, không giống anh, bản chất anh là một kẻ thấp kém.”
“Anh cũng hiểu mình lắm.” Tôi cười khẩy.
Anh ta vậy mà vẫn cười, còn gọi vọng vào trong bếp: “Bác Vương, lấy cho tôi bộ bát đũa nữa.”
Phí Tố vui vẻ ăn xong bữa cơm cùng tôi.
Ăn xong rồi mà anh ta vẫn chưa chịu đi, còn ngồi trên sofa xem tivi cùng tôi.
Tôi thấy anh ta thật chướng mắt, định tìm cách đuổi khéo.
Tôi nhấc điện thoại lên, gọi cho một số.
Đầu bên kia lập tức bắt máy.
“Vân Tịch, mai đi bơi không? Ở Đông Thành vừa khai trương một bể bơi mới, nghe nói điều kiện rất tốt.”
“Đi chứ chị Thần.” Đầu bên kia lập tức đồng ý.
Hẹn xong thời gian, tôi cúp máy.
Phí Tố nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như đã nhìn thấu mọi chuyện: “Bơi lội? Em á? Thần Thần, anh khuyên em đừng lãng phí tiền vào thằng nhóc đó nữa, tốt nhất là hủy luôn lớp học bơi đi. Cả đời này em chắc chẳng học nổi bơi đâu.”
Tôi điềm nhiên đáp: “Anh đã điều tra Vân Tịch rồi, chẳng lẽ không biết tôi đã được cậu ấy dạy cho biết bơi rồi à?”
“Em học được bơi rồi á? Không thể nào!”
Phí Tố rõ ràng không tin, vì trong mắt anh ta, việc dạy tôi biết bơi còn khó hơn lên trời.
Trước đây, anh ta cũng từng rất tự tin sẽ dạy tôi bơi được.
Nhưng tôi không thể vượt qua nỗi sợ nước, thậm chí còn chưa bước được bước đầu tiên là xuống nước.
Có thể vì hết kiên nhẫn, anh ta đã từ bỏ.
Anh ta từng ôm tôi và nói: “Không sao, sau này chỉ cần đến gần nước, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em, tuyệt đối không để em gặp nguy hiểm.”
Người từng nói câu đó, không lâu trước đây, khi tôi và Dư Nhiễm Nhiễm cùng rơi xuống nước, lại chẳng thèm để ý đến tôi, càng không nói đến chuyện cứu tôi.
Lý do anh ta đưa ra là: không nhìn thấy tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu như anh ta thực sự để tôi trong lòng, thì khi thấy có người ngã xuống nước, phản xạ đầu tiên phải là đi tìm tôi.
Cũng vì chuyện đó, tôi đã quyết tâm phải học bơi cho bằng được.
Không bao giờ được đặt sự an nguy của bản thân vào tay người khác.
Chỉ có bản thân mình là không bao giờ phản bội chính mình.
Có lẽ cũng vì nhớ lại chuyện đó, sắc mặt Phí Tố trở nên lúng túng, còn định giải thích: “Lần trước…”
Tôi ngắt lời anh ta, mỉm cười: “Từ giờ, tôi sẽ không còn sợ nước nữa, cũng không cần anh đến cứu. Không ai đáng tin bằng chính bản thân mình.”
“Chuyện đó, Vân Tịch còn giỏi hơn anh. Ít nhất cậu ấy đã dạy tôi biết bơi.”
“Anh có biết tại sao cậu ấy làm được mà anh thì không không? Vì cậu ấy kiên nhẫn hơn anh. Để giúp tôi vượt qua nỗi sợ nước, cậu ấy còn đi nghiên cứu cả tâm lý học đấy.”
Rất tốt, Phí Tố cuối cùng cũng bị tôi chọc tức bỏ đi rồi.
19
Tối hôm đó, tôi nằm mơ thấy hồi còn nhỏ.
Lần đầu tiên tôi gặp Phí Tố.
Chúng tôi gặp nhau, chính là vì tôi rơi xuống nước.
Khi mẹ tái giá đã dắt theo tôi vào nhà họ Đường, lúc đó tôi mới năm tuổi.
Dù còn nhỏ, tôi cũng cảm nhận được sự không ưa của người xung quanh đối với mình.
Mẹ tôi bận lấy lòng chú Đường và con gái ông ấy, còn mong nhanh chóng sinh thêm một đứa với chú ấy để củng cố vị trí của mình, nên chẳng có thời gian quan tâm đến tôi.
Tiểu thư nhà họ Đường lớn hơn tôi năm tuổi, không chơi được với tôi, cũng khinh thường không thèm để ý đến tôi.
Nhưng điều đó không ngăn được đám bà con bên mẹ cô ta chèn ép và khinh rẻ tôi.
Tôi từng nói với mẹ rằng tôi không thích người thân bên "chị gái", xin phép được trốn đi mỗi khi họ tới nhà.
Mẹ chỉ mắng tôi vô dụng, không có tiền đồ, còn bảo tôi phải lấy lòng khách khứa, cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với họ.
Có lẽ vì mẹ kế mới vào nhà, nên người thân bên cô Đường sợ cô ấy bị bắt nạt, thỉnh thoảng lại đưa con cháu trong nhà đến chơi, bề ngoài là vui đùa, nhưng thực chất là đến để "chống lưng".