Tôi nhịn cười: “Ừ, nhà họ Nhâm có được anh làm người thừa kế là phúc đức của họ đấy!”
29
Một tháng sau, tôi và Phí Tố đi làm thủ tục ly hôn.
Nhâm Vân Tịch đứng chờ ngoài cục dân chính.
Vừa ra khỏi cửa, anh đã quỳ gối cầu hôn tôi, tay cầm nhẫn.
Phí Tố nhìn chúng tôi, yết hầu chuyển động, nhưng cuối cùng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.
“Anh lấy em, nhà anh không ý kiến gì chứ?” Tôi hỏi.
Dù sao, anh cũng là công tử nhà tài phiệt, còn tôi là một người phụ nữ lớn hơn anh bốn tuổi, lại từng qua một đời chồng.
Anh đầy tự tin: “Chỉ cần anh chịu quay về nhà họ Nhâm, họ đã mãn nguyện lắm rồi. Giờ đối xử với anh còn cung kính răm rắp, sợ anh không vui lại bỏ đi lần nữa.”
30
Tôi và Nhâm Vân Tịch tổ chức một đám cưới hoành tráng.
Phí Tố vậy mà cũng đến dự lễ cưới.
Anh nói với tôi: “Thần Thần, anh sắp ra nước ngoài phát triển thị trường. Em nhất định phải hạnh phúc!”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ hạnh phúc.”
Anh lại nhìn sang Nhâm Vân Tịch: “Nếu cậu đối xử tệ với cô ấy, tôi sẽ lập tức quay về đưa cô ấy đi.”
Nhâm Vân Tịch: “Anh yên tâm, tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu.”
31.
Một năm sau, tôi sinh một cặp song sinh long phụng.
Nhà họ Nhâm nhất quyết tổ chức tiệc mừng đầy tháng thật lớn cho hai đứa bé.
Ngày hôm đó, nhìn sảnh tiệc chật kín khách khứa, tôi chẳng biết có bao nhiêu người đến nữa.
Tôi thì thầm với Nhâm Vân Tịch: “Nhiều người quá, nhìn thôi đã thấy nhức đầu. Em đi trốn một lúc.”
“Ừ, mệt thì vào phòng nghỉ ngơi chút.” Anh cười dịu dàng với tôi.
Đang định rời đi, một vị họ hàng xa đi tới.
Nhâm Vân Tịch lập tức nở nụ cười xã giao: “Chú Đức, lâu rồi không gặp ạ!”
Tôi hơi sững lại khi nhìn thấy người phụ nữ đang khoác tay chú Đức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta cũng tròn mắt khi thấy tôi, mất cả lễ nghĩa, hét toáng lên: “Đường Thần? Sao cô lại ở đây? Không phải cô đã ly hôn với anh Phí rồi sao? Sao còn dám đến dự tiệc kiểu này?”
Chú Đức tát cho cô ta một cái thật mạnh: “Cô ăn nói với phu nhân nhà họ Nhâm kiểu gì thế hả?”
Dư Nhiễm Nhiễm ôm má, kinh ngạc nhìn tôi: “Phu… phu nhân nhà họ Nhâm? Cô là...?”
Chốc lát sau, cô ta lắc đầu, rối loạn: “Không thể nào! Sao cô có thể là phu nhân nhà họ Nhâm? Cô chỉ là một bà già không ai thèm cơ mà…”
Bốp! – Chú Đức lại tát thêm một cái.
Cú này mạnh đến mức cô ta ngã lăn ra đất.
“Anh Đức, sao anh lại đánh em?” – Cô ta ngước mặt, ra vẻ tội nghiệp.
“Mau xin lỗi phu nhân đi!” – Chú Đức nghiêm mặt quát.
Dư Nhiễm Nhiễm cắn môi, bò dậy, cúi đầu: “Xin lỗi phu nhân, mong người rộng lượng bỏ qua cho kẻ không biết điều này…”
“Được rồi.” – Tôi ngắt lời, nhìn sang Nhâm Vân Tịch – “Chúng ta đi thôi!”
“Ơ, cháu trai à, còn chưa nói chuyện được mấy câu mà…” – Chú Đức cười xòa.
Nhâm Vân Tịch chẳng thèm để ý, nắm tay tôi rời đi.
Lúc quay lưng lại, tôi còn nghe thấy tiếng bốp! nữa.
Chú Đức chửi: “Đồ đàn bà vô dụng, chỉ biết phá chuyện! Ngày mai cút khỏi đây cho tôi!”
Dư Nhiễm Nhiễm bật khóc cầu xin: “Anh Đức, đừng đuổi em mà…”
32.
Tầng trên, cách biệt hẳn với sảnh tiệc ồn ào, là ban công yên tĩnh.
Nhâm Vân Tịch dắt tay tôi ra đây, cúi đầu dỗ dành: “Đừng giận, toàn là mấy người không liên quan.”
Tôi ôm anh, tựa đầu vào vai anh.
“Em không giận. Vân Tịch, em nghĩ… về sau em sẽ rất khó có cảm xúc giận dữ.”
“Tại sao vậy?” – Anh hỏi.
“Vì… em đang sống cuộc đời hạnh phúc nhất rồi.”
“Anh cũng vậy.” – Anh siết chặt tôi vào lòng.
Hết.