Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

Chương 2

Người đó bơi thẳng về phía Dư Nhiễm Nhiễm.

 

Qua làn nước mờ mịt, tôi nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh ta.

 

Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để tôi nhận ra người đó là Phí Tố.

 

Niềm tin cuối cùng mà tôi gắng gượng giữ lấy, trong khoảnh khắc đó hoàn toàn sụp đổ.

 

3

 

Lúc tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện.

 

Phí Tố ngồi bên giường bệnh.

 

Anh ta chống khuỷu tay lên, úp mặt vào lòng bàn tay.

 

Nghe thấy động tĩnh, anh ta ngẩng đầu, mừng rỡ nói:

“Thần Thần, em tỉnh rồi à?”

 

“Ừm.” Tôi khẽ đáp.

 

Tôi không như mọi khi, nổi giận chất vấn Phí Tố.

 

Chỉ yên lặng nằm đó, không nói lời nào.

 

Phí Tố thì chủ động lên tiếng giải thích, giọng mang theo chút chột dạ:

“Xin lỗi, lúc đó anh không thấy em cũng rơi xuống nước. Anh chỉ nghe thấy tiếng Dư Nhiễm Nhiễm kêu cứu nên liền lao đến cứu cô ta.”

 

“Thần Thần, anh thề với em, nếu lúc đó thấy em, anh nhất định sẽ không do dự mà cứu em trước.”

 

“Lúc đó, em chìm trong nước, không nhìn rõ mặt. Hơn nữa… em cũng không kêu cứu…”

 

“Được rồi, em tin anh.” Tôi cắt lời anh ta. “Bây giờ em thấy mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, phiền anh ra ngoài được không?”

 

Phí Tố sững người, có lẽ không ngờ tôi lại yêu cầu như vậy.

 

Anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.

 

Cuối cùng thở dài: “Được, anh ra ngoài, em nghỉ ngơi đi.”

 

Tôi ngủ một giấc thật sâu.

 

Lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ ngon như thế.

 

Cảm giác như mọi gánh nặng trong lòng đều được trút bỏ, cả người nhẹ nhõm hẳn.

 

Lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

 

Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, tinh thần hoàn toàn hồi phục.

 

Tôi một mình đi làm thủ tục xuất viện.

 

Về đến nhà rồi, mới nhận được cuộc gọi của Phí Tố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thần Thần, anh mang bữa sáng đến cho em, bác sĩ nói em đã xuất viện rồi. Em còn chưa hồi phục, sao lại tự ý rời viện như vậy?”

 

“Chỉ là rơi xuống nước thôi, có gì to tát đâu.” Tôi thản nhiên nói.

 

“Vậy em ở nhà đợi anh, anh về ngay.”

 

4

 

Phí Tố về đến nhà, trong tay còn cầm cháo hải sản – món tôi thích ăn.

 

“Cháo nguội rồi, anh để dì Vương hâm lại cho em.” Anh ta cười gượng.

 

“Không cần đâu, em vừa ăn ngoài rồi.” Tôi nói bằng giọng tự nhiên nhất. “Phí Tố, chúng ta ly hôn đi!”

 

Phí Tố đưa tay xoa thái dương, đó là dấu hiệu anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

“Sao lại thế nữa? Giờ đến cả chuyện ly hôn cũng dám nói ra rồi à? Anh chẳng đã giải thích rồi sao, lúc đó anh không nhìn thấy em…”

 

“Vậy tại sao Dư Nhiễm Nhiễm lại có mặt trong tiệc mừng công của công ty?”

 

Phí Tố thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi hiểu, anh ta nghĩ rằng khi tôi hỏi như vậy, chứng tỏ tôi vẫn giống trước đây, còn quan tâm đến anh ta, còn để ý đến chuyện anh ta có người phụ nữ khác.

 

Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, dịu giọng:

“Là lỗi của anh. Cô ta nghe nói có tiệc mừng công, năn nỉ đòi đi theo. Cô ta làm bộ đáng thương, bảo rằng chưa từng tham dự tiệc nào như vậy. Anh mềm lòng nên đồng ý. Anh không ngờ cô ta lại dám kéo em xuống nước.”

 

“Lần này cô ta quá đáng thật. Anh sẽ lạnh nhạt với cô ta một thời gian.”

 

Nói cách khác, anh ta vẫn không nỡ chia tay với Dư Nhiễm Nhiễm.

 

Xem ra, anh ta thực sự có tình cảm với cô ta rồi.

 

Nhưng mà, tôi cũng chẳng còn để tâm nữa.

 

Tôi đưa anh ta một xấp giấy:

“Em không nói đùa. Đây là đơn ly hôn, anh xem đi.”

 

Trên đường từ bệnh viện về nhà, tôi đã liên hệ luật sư.

 

Luật sư làm việc rất nhanh, đến nơi thì hợp đồng đã được soạn sẵn.

 

Phí Tố vẫn không coi chuyện này là thật, dù đây là lần đầu tiên tôi đề nghị ly hôn.

 

Trong lòng anh ta, tôi không thể rời xa anh ta, càng không thể ly hôn.

 

Anh ta nhận lấy bản thảo, không buồn nhìn, tiện tay ném lên bàn trà.

 

“Xem ra em vẫn còn giận, bây giờ nói chuyện không có kết quả. Đợi em bình tĩnh rồi hãy nói.”

 

Nói xong anh ta đi về phía cửa.

 

Bình Luận (0)
Comment