Ôm Một Cái Nha!

Chương 42

Bởi vì lời nói này của Tần Việt mà khiến Trì Bối ăn sáng cũng không yên lòng, sau khi ăn xong thì vội kiếm cớ muốn đi.

Tần Việt nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, nhịn không được bật cười: “Đi đâu?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trì Bối liếc anh một cái: “Về nhà, tối hôm qua cũng không ở nhà.”

Cho dù yêu đương với Tần Việt, cô cũng vẫn phải về nhà. Hơn nữa tối hôm qua đã không về nhà, cho dù Trì Bảo biết cô ở với Tần Việt nhưng Trì Bối vẫn cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Trọng điểm nhất là, cô hơi không chịu được mùi trên người mình.

Trì Bối vẫn luôn không thích mùi nước khử trùng của bệnh viện, lúc nhỏ khi bố mẹ xảy ra chuyện được đưa tới bệnh viện, đến bây giờ cô vẫn khắc sâu ấn tượng, sau dần có một loại cảm giác chán ghét đối với bệnh viện, bình thường bị bệnh các thứ, cô cũng sẽ không muốn đến bệnh viện.

Cho nên tối hôm qua khi biết cô muốn qua đó cùng Tần Việt, Trì Bảo còn kinh ngạc một hồi lâu.

Có điều Trì Bối không cảm thấy có gì, cô không thích, nhưng tình nguyện vì Tần Việt mà thay đổi.

Đến bây giờ sau khi biết bà ngoại anh không có việc gì, cô mới muốn về tắm rửa.

Tần Việt nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cười: “Anh đưa em về.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Anh không cần chăm sóc bà ngoại sao?”

Tần Việt “ừm” một tiếng: “Có người sẽ chăm sóc, hơn nữa ở bệnh viện cũng không làm gì.”

Nghe vậy, Trì Bối khẽ gật đầu: “Vậy anh đưa em về rồi quay lại đi.” Cô nhỏ giọng nói: “Bà ngoại đã lâu không nhìn thấy anh, chắc chắn là nhớ anh lắm.”

Chuyện này của bà ngoại là Trì Bối biết được từ trong miệng Trì Bảo, cô không hỏi Tần Việt nhiều, nhưng cô đoán chừng Tần Việt cũng hiểu vì sao cô lại biết anh ở bệnh viện. Mặc dù Tần Việt chưa từng nói gì về những chuyện này, nhưng chỉ cần có chuyện thì sẽ không có gì là bí mật.

Tần Việt nhìn cô một cái, cười nhạt một tiếng: “Được, đưa em về trước rồi hẵng nói.”

“Ừm ừm.”

Sắc trời bên ngoài rất đẹp, còn một tuần nữa là đến Giáng sinh rồi, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

Trì Bối ghé vào trên cửa sổ xe nhìn cảnh sắc bên ngoài, bởi vì là cuối tuần, ven đường còn có khá nhiều xe, có điều đều là bước đi vội vã, ánh nắng ấm áp nhưng gió cũng lớn, thổi qua lạnh buốt.

Trì Bối nhìn chăm chú một lúc mới thu hồi ánh mắt của mình nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trầm mặc giây lát, cô còn chưa mở miệng nói chuyện, Tần Việt đã hỏi trước.

“Muốn nói gì với anh?”

Trì Bối khẽ giật mình, ánh mắt trong veo nhìn anh: “Sao biết được em có lời nói với anh?”

Tần Việt ừm một tiếng: “Toàn bộ tâm tư của em đều viết lên mặt rồi.” Anh cong cong khóe môi nhìn cô: “Muốn hỏi chuyện của bà ngoại anh sao?”

“Ừm, nhưng không biết có nên hỏi hay không.”

Trì Bối biết Tần Việt thật ra có một ít bí mật nhỏ, nhưng cô không dám chắc bí mật này có thể hỏi không. Cho dù mình và Tần Việt hiện tại là bạn trai bạn gái, anh có một vài bí mật cũng là bình thường. Không phải là người yêu thì nhất định phải biết tất cả mọi chuyện, không giữ lại chút nào.

Một vài bí mật riêng tư của anh, Trì Bối có thể hiểu được, cũng có thể chấp nhận được.

Cô không phải là kiểu người không cho phép bạn trai có bí mật, ngược lại, cô rất tôn trọng bí mật của Tần Việt.

Tần Việt khẽ mỉm cười một tiếng: “Hỏi chuyện bà ngoại sao?”

“Ừm, em nghe chị em nói, bà ngoại nằm viện thời gian rất lâu rồi đúng không?”

Tần Việt ừm một tiếng: “Mấy năm rồi.”

Tần Việt nhớ lại một chút, thật ra trước đó anh đã biết thân thể bà ngoại không tốt lắm, nhưng mấy năm này quá bận rộn, bà cụ cũng một mực nói cơ thể mình ổn, không cần để ý. Lúc ấy sự nghiệp của Tần Việt đang lăn bánh, mỗi ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, quả thật cũng không có thời gian để có thể chăm sóc cho bà.

Chỉ là vì suy nghĩ cho cơ thể của bà ngoài nên vẫn tìm bảo mẫu chăm sóc bà, còn bản thân anh hàng năm chỉ trở về một hai lần thăm bà cụ.

Như vậy qua mấy năm, cơ thể của bà ngoại càng ngày càng kém, nhưng vẫn luôn nói bảo mẫu giấu anh, khi anh về nhà cũng không nhận ra. Bà ngoại còn không muốn rời khỏi nơi mà mình vẫn luôn sinh sống nên Tần Việt không muốn ép bà, cứ như vậy mà luôn kéo dài, mãi đến khi cơ thể xuất hiện vấn đề lớn.

Bị k.ích thích đến hôn mê, kiểm tra lần nữa cơ thể đã xuất hiện bệnh.

Mấy năm sau đó vẫn luôn mê man, thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại, nhưng bởi vì vấn đề phẫu thuật, đè lên thần kinh não, còn vì tuổi tác quá lớn không hợp phẫu thuật nên vẫn luôn kéo dài.

Đến năm nay, cuối cùng cũng tìm được cách chữa. Trên người bà ngoại có không ít bệnh, trước đó cũng chỉ xử lý những bệnh vặt khác.



Nghĩ đến đây, Tần Việt rất đơn giản khái quát cho Trì Bối một chút: “Trước đó cơ thể xảy ra vấn đề, vẫn luôn mê man nên phải nằm viện rất lâu.”

Trì Bối nhìn chằm chằm vẻ mặt anh, đột nhiên đưa tay tới sờ lên mặt Tần Việt: “Em biết.” Cô nói khẽ: “Anh vất vả rồi.”

Cô hỏi: “Có mệt không?”

Ý cô muốn hỏi, mấy năm này Tần Việt có mệt không?

Sao lại có lúc không mệt được chứ, từ nhỏ Tần Việt và bà ngoại đã sống nương tựa vào nhau, đến bây giờ… có thể nói hai bà cháu trải qua không ít chuyện. Đây cũng là lý do vì sao nhiều người thuyết phục anh không nên cưỡng cầu, nhưng Tần Việt lại kiên trì muốn giữ bà lại, cho dù chỉ có thời gian mấy năm, anh cũng phải nỗ lực.

Tần Việt dừng lại một chút, không lên tiếng.

Nhưng anh dùng hành động để bày tỏ, xe dừng ở ven đường, Tần Việt tháo dây an toàn trực tiếp kéo người vào trong ngực, để Trì Bối ngồi trên chân mình, ôm cô thật chặt.

Trì Bối: “…”

Cô dừng lại giây lát, vẫn đưa tay ôm Tần Việt, vỗ vỗ phía sau lưng anh.

Mặc dù Tần Việt không nói, nhưng cô đều có thể hiểu được.

Sau khi hai người ôm một lúc, Trì Bối nhịn không được mà cười.

“Được rồi, buông em ra trước đã.” Cô đẩy vai Tần Việt hỏi: “Anh không cảm thấy mùi trên người em rất khó chịu à?”

Tần Việt nhíu mày, làm bộ cúi đầu ngửi ngửi ở chỗ cổ cô, còn hôn lên một cái: “Rất thơm.”

Trì Bối nghẹn lời, không chịu được anh buồn nôn như vậy.

Cô nín cười, tránh khỏi sự thân mật của Tần Việt: “Anh đừng như vậy, em nhột.”

Một người đàn ông đột nhiên nũng nịu với mình, là ai hẳn cũng đều không chịu được.

Tần Việt: “…”

Anh ho một tiếng, thả Trì Bối về ngồi lại ở vị trí cũ, lái xe đưa cô về nhà.

Sau khi đến nhà, hai người hôn một lúc mới tách ra.

Trước khi đi Tần Việt còn dặn dò một câu: “Ngày mai chúng ta đến triển lãm khoa học kỹ thuật bên kia xem nhé.”

Trì Bối gật đầu: “Được, vậy buổi sáng qua đó sao?”

“Ừm.”

Tần Việt vỗ vỗ đầu cô: “Buổi tối không đến đón em ăn cơm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Được.”

Sau khi nhìn Tần Việt lái xe rời đi, Trì Bối mới quay người lên lầu.

Có chút bất ngờ là Trì Bảo hôm nay không đi làm.

Trì Bối nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt xem phim, nhíu mày: “Chị, hôm nay sao chị không đi hẹn hò?”

Trì Bảo liếc cô một cái: “Về rồi à?”

“Vâng vâng.”

“Cố Ngôn Lễ có công việc, đi công tác rồi.”

Trì Bối: “… Vậy chị thật là đáng thương.”

Trì Bảo trừng cô, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh bảo cô ngồi xuống.

“Tới đây, chúng ta tâm sự.”

“Không được.” Trì Bối không chút suy nghĩ mà từ chối, cúi đầu ngửi ngửi mùi trên người mình, ghét bỏ nói: “Em đi tắm rửa trước, chị xem phim trước đi.”

Trì Bảo: “…”

Cô ấy bật cười, nói: “Em đi đi.”

Trì Bối “ừm” hai tiếng, nhanh chóng đi về phía phòng.

Đến trong phòng tắm, ánh đèn sáng ngời, Trì Bối cúi đầu nhìn cổ mình, trên đó còn một vết đỏ Tần Việt để lại, nghĩ đến dáng vẻ lúc Tần Việt hôn mình… cô nhịn không được cong khóe môi lên, gương mặt đỏ hồng, bản thân cô hiện tại còn ghét mùi trên người mình mà không hiểu sao Tần Việt vẫn hôn được.

Trì Bối tắm rửa, xua tan toàn bộ mùi thuốc sát trùng kia đi.



Sau khi cô đi ra từ phòng tắm, Trì Bảo quả nhiên vẫn ngồi trên ghế sô pha xem phim, lúc nhìn thấy cô cũng không buồn động mắt.

“Chị xem cái gì vậy?”

Trì Bối “hừ” một tiếng: “Tùy tiện xem thôi, tối hôm qua em ở bệnh viện à?”

“Ừm.” Trì Bối nói: “Thăm bà ngoại của Tần Việt.”

Trì Bảo khẽ gật đầu, sau khi hỏi thăm tình hình một chút thì cũng không nhiều lời gì nữa.

Hai chị em trầm mặc một lúc, Trì Bảo mới nói: “Nghĩ kỹ rồi sao?”

“Cái gì?”

“Tần Việt ấy?”

Trì Bối khẽ giật mình, nghi ngờ nhìn về phía Trì Bảo: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Trì Bảo cười, nhạt giọng nói: “Cũng không biết xảy ra chuyện gì, trông thấy em và Tần Việt như bây giờ có chút thoải mái tinh thần.”

Sau khi bố mẹ qua đời, Trì Bảo phải đảm đương trách nhiệm làm bố mẹ và làm chị chăm sóc Trì Bối. Khi còn bé, thật ra có không ít bạn học nam thích Trì Bối, nhưng những bạn học này đều không có ý tốt, lòng dạ bẩn thỉu, cho nên Trì Bảo còn cố ý lập ra quy tắc cho cô, nói trước mấy giờ phải về nhà, bên cạnh Trì Bối một khi có bạn học nam đến gần, Trì Bảo sẽ nhìn chằm chằm, có đôi khi đi học tan học đều đích thân đưa đón.

Nói như thế nào nhỉ, bố mẹ không còn, chị cả như mẹ, đương nhiên là phải đảm đương nhiều trách nhiệm. Mặc dù có đôi khi làm không đúng, nhưng cô ấy quả thật vì muốn tốt cho Trì Bối.

Hiện tại em gái đã có Tần Việt, Tần Việt cũng là người đàn ông Trì Bảo hiểu khá rõ, biết người đó đủ phẩm cách nên tương đối yên tâm.

Trì Bối cười, ôm Trì Bảo “ừm” một tiếng: “Có lẽ vậy, là anh ấy.”

Không có ai đối tốt với cô hơn Tần Việt, cho dù là có, cô cũng không thích.

Hai chị em tụm lại líu ríu trò chuyện, ăn đồ ăn vặt xem phim, ngày thứ bảy trôi qua thật sự rất nhàn nhã, cũng vô cùng thoải mái dễ chịu.

Tần Việt tương đối bận rộn, anh không quay về bệnh viện mà trực tiếp đến công ty, sau khi xử lý văn kiện khẩn cấp, vốn là muốn sắp xếp nhân viên liên quan đến chuyện của Trì Bối, nhưng ngẫm nghĩ giây lát lại không hành động. Nếu Trì Bối đã nói giao cho cô xử lý, vậy thì để cô xử lý đi.

Tần Việt tin cô có thể xử lý ổn thỏa.

Cho dù không thể thì cũng còn mình.

Sau khi xử lý công việc xong, Tần Việt một lần nữa đi đến bệnh viện. Nhân lúc còn thời gian, có thể ở bên cạnh bà ngoại bao nhiêu thì cố gắng bấy nhiêu.



Buổi sáng hôm say, Tần Việt đến chỗ Trì Bối đón cô.

Buổi sáng Trì Bối thức dậy khá sớm, tối hôm qua cùng Trì Bảo ăn cơm, xem bộ phim rồi đi ngủ thật sớm, hôm nay tinh thần phấn chấn.

Cô mặc một chiếc áo khoác nỉ màu hồng nhạt, phối với giày trắng đi ra ngoài, người cô cao gầy, một thân phối đồ này thoạt nhìn sạch sẽ lại dễ chịu, trên mặt còn trang điểm nhạt, lúc nhìn thấy Tần Việt, Trì Bối cong cong khóe miệng nở nụ cười, gọi: “Tần Việt.”

Tần Việt ngước mắt nhìn cô, cảm xúc trong mắt hơi biến hóa.

Anh đưa tay, tiếp được người nhào về phía mình: “Chào buổi sáng.”

Anh cười: “Vui vẻ vậy sao?”

Mặt mày Trì Bối cong cong gật đầu: “Ừm, rốt cuộc có thể ra ngoài chơi rồi.”

Tần Việt nghe, dở khóc dở cười.

“Hôm nay còn có nhiệm vụ nữa.”

Trì Bối nhún vai: “Không sao, ở cùng anh là được.”

Nghe vậy, bước chân của Tần Việt dừng lại, nghi hoặc nhìn bạn gái mình.

Trì Bối chớp chớp mắt, không chút khách khí nhìn lại: “Nhìn cái gì?”

Tần Việt nhướng mày, cười nói: “Nhìn bạn gái anh buổi sáng có phải là ăn kẹo mật hay không.”

Sao qua một đêm miệng lại ngọt như thế.

Câu phía sau, Tần Việt không nói ra khỏi miệng, nhưng anh biết Trì Bối hiểu.

Trì Bối cười, hờn dỗi liếc anh một cái: “Không nói cho anh biết.”

Hai người lên xe, đi về phía triển lãm khoa học kỹ thuật. Chỉ là Trì Bối không ngờ còn có thể gặp được người quen ở đó.

Triển lãm khoa học kỹ thuật này là nơi Thần Việt đã sớm định ra, dự định làm một hoạt động cỡ lớn vào lễ Giáng sinh. Ngày lễ rơi vào thứ bảy, chắc chắn sẽ có không ít người cảm thấy hứng thú đến xem. Cho nên hôm nay bọn họ tới nhìn sân khấu trước, sắp xếp thoải đáng một vài chuyện đơn giản rồi nói sau.

Trì Bối cảm thấy rất hứng thú đối với mấy chuyện này, cô vừa nghe nói phải tới đây thì cả người đều có tinh thần, trên đường líu ríu nói chuyện với Tần Việt, một mực không ngừng.

Mãi đến khi xuống xe mới miễn cưỡng xem như dừng lại.

Tần Việt đi đậu xe, Trì Bối ở cửa ra vào chờ anh. Đang nhìn xung quanh, kết quả vừa ngẩng đầu một cái, cô bỗng nhìn thấy người quen.

“Trì Bối, sao em lại ở đây?”
Bình Luận (0)
Comment