Ôm Một Cái Nha!

Chương 46

Sau hồi lâu, trong thư phòng chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Trì Bối ngồi trên đùi Tần Việt, mặt nóng đến cháy bỏng. Cô vùi đầu vào cần cổ của Tần Việt cọ cọ, nũng nịu giống như con mèo nhỏ.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Hai tay của cô vẫn đang vòng qua cổ Tần Việt, có chút thẹn thùng, lại hơi không khống chế được nhịp tim của mình.

Tay Tần Việt đè phía sau lưng cô, kéo người vào trong ngực anh, một hồi lâu cũng không lên tiếng.

Đánh vỡ sự yên tĩnh này chính là điện thoại của Trì Bối, hiện tại đã không còn sớm nữa, Trì Bảo gọi điện thoại đến cho cô.

Cô nhìn một cái, cầm điện thoại đi ra ngoài thư phòng nghe máy.

“Chị.” Trì Bối giẫm lên cầu thang đi xuống dưới, chuẩn bị đến phòng bếp uống cốc nước tỉnh táo lại một chút, không thể như vậy nữa.

Trì Bảo “hừ” một tiếng, nhận lấy đồ mà Cố Ngôn Lễ đưa tới miệng, hít mũi một cái hỏi: “Về đến nhà chưa?”

Cô ấy đi công tác, gần cuối năm rồi, công việc của công ty khá nhiều, bản thân Trì Bảo cũng không phải loại người đặc biệt có thiên phú, làm chủ một công ty, cô ấy tất nhiên là cần để tâm nhiều hơn vào chuyện công việc. Ít nhất đối với những ông chủ khác, cô ấy vẫn hơi yếu hơn một chút.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Lần này đi công tác còn bị cảm, có điều cũng may có người bên cạnh.

Trì Bối sửng sốt một chút, che điện thoại nói: “Chưa.”

Cô nghe thấy âm thanh bên kia của Trì Bảo không đúng lắm, suy nghĩ một chút hỏi: “Chị, có phải chị lại bị cảm không?”

“Một chút, đã uống thuốc, không sao rồi.” Trì Bảo nhìn thời gian, theo bản năng nhíu mày: “Cũng hơn chín giờ rồi còn chưa về nhà, ngày mai không phải là cuối tuần sao, sao còn phải tăng ca?”

Trì Bối: “…”

Cô ngẫm nghĩ giây lát, vẫn nói thật với Trì Bảo.

“Em ở chỗ Tần Việt.”

Trì Bảo trợn mắt há mồm, trực tiếp bật dậy từ ghế sô pha, đẩy đồ mà Cố Ngôn Lễ đưa tới, kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Em nói gì? Ở chỗ Tần Việt?”

Cô ấy không nhịn được nói: “Tần Việt lại lừa em về nhà sao?”

Trì Bối bị nói đến có chút ngượng ngùng, nhưng lúc này vẫn rất thành thật giải oan cho Tần Việt, nói rõ: “Không phải Tần Việt lừa em về nhà.” Cô nói thầm: “Là em muốn theo Tần Việt về nhà.”

Trì Bảo: “…”

Cái này… em gái lớn rồi, quả nhiên là không quản được nữa. May là có cô ấy lo lắng như mẹ già.

Cô ấy vẫn cảm thấy Trì Bối không phải là người có tính cách như vậy, nhịn không được tiếp tục hỏi: “Chắc chắn chứ?”

“Cực kỳ chắc chắn.” Trì Bối rót nước uống một ngụm, khẽ nói: “Tối nay em không về nhà, ngày mai cùng Tần Việt đến triển lãm khoa học kỹ thuật.”

Trì Bảo: “…”

Muốn nói một chút gì đó, nhưng hình như lại không có gì đáng nói. Dù sao thì hai người cũng là bạn trai bạn gái, ở cùng nhau cũng là bình thường, em gái cô ấy cũng không phải là trẻ vị thành niên, cũng không tính là lừa gạt gì… hơn nữa Trì Bối từ trước đến nay là người có chính kiến, trông có vẻ như Trì Bối cái gì cũng sẽ nói với Trì Bảo, nhưng trên thực tế chỉ cần quyết định cô đã đưa ra, ai cũng không thay đổi được.

Trì Bảo là một người có tính cách khá cố chấp.

Trì Bảo nín nghẹn, nghẹn ra một câu cuối cùng: “Chị vẫn chưa muốn làm dì đâu.”

Trì Bối: “…”

Sau khi cúp điện thoại, Trì Bối mặt đỏ tới mang tai ở trong phòng bếp.

Lông mi cô khẽ run, hơi bó tay với lời nói của Trì Bảo… cái gì mà dì với không dì chứ, cô và Tần Việt...

Vẫn chưa tới bước kia được không?!

Nhưng cô ngại nói, lỡ như đêm nay xảy ra chuyện gì đó…

Không đúng không đúng, Trì Bối lắc đầu, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy, không thể vì lời nói của Lý Tình Mỹ và Trì Bảo rồi suy nghĩ nhiều được, nhìn dáng vẻ vừa rồi của Tần Việt thì hẳn là sẽ không làm loạn với mình.

Trì Bối tự mình uống nước xong, còn rót cho Tần Việt một ly nước ấm mang lên, đặt trên bàn anh.

“Nói chuyện điện thoại xong rồi sao?” Tần Việt nhìn gương mặt đỏ rực của cô, đôi mắt sâu xa.

Trì Bối “ừm” một tiếng, ghé vào trên mặt bàn nhìn anh: “Vẫn chưa làm xong?”

Tần Việt liếc cô một cái, thấp giọng nói: “Sắp rồi, làm xong một chút việc này sẽ đưa em về.”

Trì Bối dừng lại một lúc, nhìn chằm chằm đôi bàn tay để lên bàn kia của Tần Việt, tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, mặc dù lòng bàn tay có chút thô ráp, nhưng đây hẳn là vì khi còn bé làm nhiều việc, nhưng ít nhất nhìn từ mu bàn tay thì là một đôi tay đẹp.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, lúc Tần Việt cầm bút viết, bất ngờ nói ra một câu: “Nhà em không có ai.”

Tay đang viết chữ của anh dừng lại, chữ ký kéo ra một đường rất dài. Anh hơi cụp mắt nhìn, sau khi dừng lại giây lát, bổ sung phần sau đó.

Sau khi viết xong, anh mới nhìn về phía cô gái nhỏ ở đối diện: “Ở một mình sợ?”

Trì Bối: “…”

Cô không tin Tần Việt không hiểu ý của mình.

Trì Bối lần đầu tiên gặp khó khăn trong chuyện nói ra suy nghĩ của mình. Nói như thế nào nhỉ, lần đầu tiên yêu đương, muốn ở nhà bạn trai, mặc dù không muốn làm gì, nhưng bị từ chối vẫn sẽ hơi thất vọng.

Cô ra vẻ thâm trầm ngước mắt nhìn Tần Việt hồi lâu, trong nóng ngoài lạnh “hừ” một tiếng: “Sao vậy được chứ, em không sợ đâu.”

Cô nhướng mày, nhìn đồ trong tay Tần Việt: “Không cần anh đưa em về, em tự về.”

Nói xong, Trì Bối đứng dậy từ chỗ ngồi, dáng vẻ em phải đi, anh đừng giữ em lại.

Mà Tần Việt… thật đúng là không giữ cô lại.

Tay Trì Bối sờ đến nắm cửa, người phía sau vẫn không có hành động gì, nghĩ đến đây cô càng tức giận. Đây rốt cuộc có phải là bạn gái anh không, sao lại không có cảm giác nào như thế.

Trì Bối nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu sao tự nhiên tủi thân.

Phụ nữ lúc yêu đương cảm xúc hỉ nộ ái ố của một ngày giống như bốn mùa, có thể vì một chút chuyện nhỏ mà vui vẻ, cũng có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà buồn rầu, tóm lại là cảm xúc rất khó lường, là kiểu thay đổi mà khác người lẫn chính bản thân cũng không có cách nào khống chế được.

Cô cũng không muốn vậy, nhưng chẳng hiểu sao cứ như vậy.

Nghĩ đến đây, Trì Bối tức giận đi ra ngoài, thật sự chính là dáng vẻ muốn về nhà… sau khi cô đến tầng một lấy áo, người kia vẫn chưa xuống.

Trì Bối càng giận.

Cô lẩm bẩm, lấy điện ra định mắng Tần Việt một câu rồi đi, kết quả tin nhắn còn chưa gửi đi, bên hông đột nhiên xuất hiện một cái tay.

Trì Bối: “…”

Cô nhìn cái tay kia của Tần Việt, trừng mắt nhìn: “Tần Việt, anh đang làm gì vậy?”

Tần Việt không nói tiếng nào, một tay bế người lên.

“Tần Việt!” Trì Bối đưa tay vỗ bả vai Tần Việt, có chút cạn lời: “Anh muốn làm gì?”

Ánh mắt Tần Việt nặng nề, không lên tiếng.

Anh trực tiếp mang người về phòng, phòng này không phải lần đầu tiên Trì Bối đến, chỉ là một hai lần trước đều là vội vã nhìn một cái rồi đi, cô vẫn chưa chính thức bước vào.

Đầu tiên khi vào căn phòng, Trì Bối đảo mắt một vòng nhìn thiết kế bên trong, không có sự khác nhau quá lớn với phòng khách ở bên ngoài, vừa nhìn là biết nơi ở của đàn ông độc thân.

Không có quá nhiều đồ trang trí, cái gì cũng rất đơn giản… chờ một chút, Trì Bối đột nhiên hoàn hồn, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Việt, duỗi chân ra đá anh một cái: “Anh ôm em quay lại làm gì, em muốn về nhà.”

Tần Việt liếc cô một cái, giữ im lặng cởi áo khoác của cô.

“Anh anh… rốt cuộc muốn làm gì?” Mặt Trì Bối đỏ rần, nhịp tim càng vô cùng nhanh, không chịu khống chế đập thình thịch.

“Tần Việt.” Trì Bối thật sự có chút tức giận, người này không nói lời nào, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Sau khi Tần Việt cởi áo khoác của cô mới cúi người nhìn cô gái nằm trên giường của mình, hai gò má của cô đỏ hồng giống như uống say, tóc đen nhánh trải trên chăn nệm màu xanh đậm, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với phần da thịt trắng nõn lộ ra ngoài bên cần cổ. Cô đang líu ríu nói chuyện, đôi mắt ướt át, lúc nhìn còn mang theo chút căng thẳng, lại còn có một chút hưng phấn.

Tần Việt nhìn, yết hầu lăn một cái, đưa tay bắt lấy eo cô, cúi người tới gần, anh tìm môi Trì Bối hôn xuống, khẽ cắn, giống như đang tra tấn cô.

Trì Bối “A” lên một tiếng, tay cũng không chịu không chế nắm lấy cổ áo anh, nhận lấy nụ hôn của anh.

Trong phòng không bật đèn, tất cả đều là ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào… ánh trăng bên ngoài dù không sáng nhưng Tần Việt vẫn nhìn thấy rõ biểu cảm và dáng vẻ hiện tại của cô, nghe tiếng hít thở của cô ở bên tai mình, sự xúc động ở đáy lòng kia muốn ép xuống cũng không được.

Tần Việt cúi đầu, liếc mắt cắn vành tai của cô, cảm nhận sự rung động của cơ thể cô. Tay cũng từ dưới đi lên… không trung thực được nữa.

Một hồi lâu sau, Trì Bối mới phát hiện ra có chỗ không thích hợp.

Cô thở hồng hộc đè tay Tần Việt lại, sự thô ráp của bàn tay anh lưa lại trên da thịt mình, khiến cô rung động… cô mở mắt ra, trong đôi mắt sáng ngời tất cả đều là hơi nước, càng có vẻ quyến rũ kiều diễm.

“Tần… Tần Việt.”

Cô đỏ mặt, giọng nói yêu kiều mềm mại gọi anh.

Tần Việt dừng lại, hôn khóe miệng cô, hỏi bên tai cô: “Hối hận rồi sao?”

Thật ra lúc Trì Bối mở miệng nói câu kia, anh biết Trì Bối có ý gì. Không muốn đi, muốn ở lại đây.

Đối với yêu cầu của bạn gái, Tần Việt không từ chối được, nhưng anh cũng biết mình hoàn toàn không có sức chống cự với Trì Bối. Nếu người ở lại đây, anh rất khó không làm gì đó với cô.

Có lẽ Trì Bối chỉ đơn thuần muốn ngủ lại đây, nhưng tư tưởng của anh không đơn thuần được, bạn gái mình, người mà mình đã thương nhớ từ mấy năm trước muốn ngủ cùng mình, danh chính ngôn thuận, làm sao anh có thể nhịn được. Cho nên vừa rồi anh mới không đáp lại cô, muốn để cô về nhà.

Chỉ có điều, cuối cùng vẫn không nhịn được xuống lầu bế người quay lại.

Trì Bối trừng mắt nhìn, biết Tần Việt có ý gì.

Cô cảm nhận được cơ thể cực nóng trước mặt, trên người anh quá nóng… lúc dán vào cơ thể, tất cả xúc cảm của anh đều truyền sang cô.

Trì Bối dừng lại mấy giây, đột nhiên nới lỏng tay, ánh mắt cô kiên định ngẩng đầu nhìn về phía Tần Việt: “Ai hối hận chứ?”

Cô không hối hận, thật là có sợ hãi một chút xíu mà thôi… nói như thế nào đây, chủ yếu là cảm thấy quá bất ngờ không kịp chuẩn bị. Lúc bắt đầu còn tưởng rằng Tần Việt không muốn mình ở lại đây, cho nên Trì Bối tự nhiên mới suy nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ, sau khi cô biết suy nghĩ của Tần Việt thì không còn chút kinh ngạc và sợ hãi nào.

Bọn họ vốn dĩ chính là bạn trai bạn gái, làm gì cũng là chuyện đương nhiên, danh chính ngôn thuận.

Cô nói: “Em không có.”

Một giây sau, Tần Việt hôn càng mạnh bạo hơn.



Đêm càng lúc càng khuya, chỉ có điều Tần Việt đến cuối cùng vẫn không làm gì cô.

Trong nhà không có bao… cuối cùng của cuối cùng, Tần Việt kéo tay cô giúp anh, lúc từ trong phòng tắm đi ra, chân Trì Bối đều mềm nhũn, tay cũng hơi xót.

Cô đỏ mặt, sau khi được Tần Việt ôm lên giường thì hoàn toàn không dám nhìn người kia.

Khí thế khi bắt đầu hoàn toàn mất sạch.

Tần Việt từ trong phòng tắm đi ra, nhìn người nằm trên giường cười một tiếng, tiếng cười của anh trầm thấp nặng nề, vang lên bên tai Trì Bối, làm tai của cô có chút không chịu được.

Trì Bối vùi đầu vào trên gối cọ cọ, đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía người tắm rửa xong: “Em cũng muốn tắm.”

Cô cảm thấy cơ thể dinh dính nhớp nhớp… mặc dù vừa rồi thật sự không làm gì, nhưng vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Tần Việt dừng lại, nhìn về phía cô: “Đi tắm đi, mặc đồ của anh trước.”

Trì Bối đỏ mặt: “Đồ ở trong thì sao?”

Tần Việt: “…”

Anh híp mắt lại, nhìn Trì Bối: “Cố ý?” Anh ghé vào bên tai Trì Bối, đè ép giọng nói: “Trì Bối, em đừng trêu chọc anh.”

Anh từ trên xuống dưới quan sát cơ thể yếu ớt kia của Trì Bối: “Em không chịu nổi.”

Trì Bối: “…”

Cô trừng mắt nhìn Tần Việt: “Em vẫn nên về nhà thì hơn.”

Cô thật sự lo lắng hôm nay sẽ bị ăn sạch sẽ, lúc bắt đầu vẫn cảm thấy không sao, nhưng trải qua lần vừa rồi… có chút nghĩ lại phát sợ.

Tần Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, vỗ vỗ đầu cô: “Đi tắm, anh đi mua giúp em.”

“Ờ.”

Trì Bối khẽ gật đầu: “Vậy anh đi đi, em thấy ở cửa có siêu thị 24h.”

Mua đồ dùng một lần là được.

Dù sao thì buổi sáng ngày mai là có thể về nhà thay.

Tần Việt “Ừm” một tiếng, sau khi ôm người vào phòng tắm, lấy chìa khóa xe ra cửa.

Chờ đến lúc Tần Việt quay về, Trì Bối vẫn chưa tắm rửa xong, anh gõ cửa một cái, giọng nói khàn khàn: “Quần áo của em, anh đến thư phòng trước.”

Trì Bối ừm một tiếng: “Được.”

Một lát sau, Trì Bối cầm quần áo mà Tần Việt mua về nhìn… người này đặc biệt chạy tới cửa hàng một chuyến, chỉ là… không mua áo ngủ cho mình. Trì Bối nhìn chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kia, có chút cạn lời.

Lúc cô thay đồ đi ra, Tần Việt đúng lúc từ thư phòng quay lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tần Việt từ trên xuống dưới, rơi lên trên đùi cô… đùi cô gái nhỏ trắng trắng mềm mềm, mặc áo sơ mi đen của mình, tạo ra sự chênh lệch rõ ràng với da thịt trắng nõn của cô, càng lộ vẻ quyến rũ. Ánh mắt anh tối đi, yết hầu nhấp nhô.

Trì Bối không quá thoải mái giật giật đầu ngón chân của mình, muốn tránh khỏi ánh mắt thâm trầm kia của Tần Việt. Cô quay đầu nhìn về phía nơi khác, chỉ chỉ nói: “Em muốn sấy tóc, không thấy máy sấy.”

Tần Việt ho một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Ở ngăn kéo phía dưới trong phòng tắm, anh lấy cho em.”

“Được.”

Tiếng máy sấy trong phòng ngủ vang lên vù vù, Trì Bối rụt cổ một cái, bị tay của Tần Việt đụng phải, hơi ngứa.

Sấy một suối tóc thôi mà khiến cả hai người đều có chút không yên lòng. Sự chú ý của Trì Bối tất cả ở trên tay anh, mà Tần Việt ngửi thấy mùi sữa tắm cùng loại với mình, lần đầu tiên cảm thấy mùi này khá thơm, càng có một chút thất thường.

Hơn mười phút sau, cuối cùng cũng sấy khô tóc cho cô.

Trì Bối thẹn thùng nhìn Tần Việt một cái, nhỏ giọng hỏi: “Em ngủ ở đâu?”

Tần Việt thu máy sấy lại, cười như không cười nhìn bạn gái mình: “Em nói xem.”

Trì Bối: “…”

Cô giấu đầu hở đuôi mà trừng mắt nhìn Tần Việt: “Làm sao em biết được.”

Tần Việt “hừ” một tiếng, bế người lên, ném lên giường: “Ngủ cùng anh.”

Trì Bối: “…”

Tác phong này sao lại khiến cho người ta cảm thấy không ổn lắm vậy chứ?

Cô cọ cọ chăn mền, dáng vẻ giả bộ như thận trọng: “Là anh bảo em ngủ cùng anh đó. Không phải là em chủ động yêu cầu nha.”

Tần Việt cười, ánh mắt chứa ý cười lườm cô một cái, cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Ừm, anh bảo em ngủ cùng anh.”

Anh vỗ vỗ đầu Trì Bối, thấp giọng hỏi: “Có buồn ngủ không?”

“Có một chút rồi.” Bây giờ đã mười một giờ rồi.

Tần Việt đắp kín chăn cho cô, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

“Anh chưa ngủ sao?”

Tần Việt ngẫm nghĩ một lát, vén chăn lên giường: “Ngủ, ngủ cùng em.”

Trì Bối cười cười, tự giác vùi vào trong ngực Tần Việt, cảm nhận được mùi hương trên người anh, cô hít mũi một cái, chỉ cảm thấy thật là thơm. Trì Bối đưa tay ôm Tần Việt, cũng mặc kệ Tần Việt có khó chịu không, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Người trong ngực rất nhanh đã thiếp đi, nhưng đối với Tần Việt mà nói… lại là sự giày vò.

Ôn hương nhuyễn ngọc* ở trong ngực, Trì Bối mặc cũng mỏng, lúc cả người dán vào trong ngực anh, sự xúc động của Tần Việt lại nổi lên, anh cúi đầu, nhìn người đang ngủ không biết gì trong ngực, đè một cái… từ một bên đứng dậy, lần nữa đi vào phòng tắm.

(*: Ôn hương nhuyễn ngọc (温香软玉): miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.)

Đây là lần tắm thứ hai trong đêm nay.



Đêm dài đằng đẵng, sự giày vò cũng phải qua.

Sáng sớm hôm sau, Trì Bối ngủ rất ngon, một đêm mộng đẹp.

Lúc cô tỉnh lại, Tần Việt đã không ở trong phòng nữa.

Trì Bối đảo mắt nhìn một vòng mới chậm rãi bò dậy từ trên giường, đi vào phòng tắm, trong phòng tắm bày biện bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, cô cong cong môi cười một tiếng, đánh răng rồi mới đi ra bên ngoài.

Lúc cô xuống lầy, Tần Việt đã bận rộn ở trong phòng bếp.

Lúc nhìn thấy cô, Tần Việt dừng lại một chút mới nói: “Ra ngoài ngồi. Đợi chút nữa ăn sáng.”

“Anh làm gì vậy?” Trì Bối không đi ra bên ngoài, trực tiếp đi vào trong phòng bếp.

Tần Việt nhướng mày: “Không phải tối qua nói muốn ăn bánh quẩy à?” Anh chỉ chỉ nói: “Làm trứng ốp lết cho em, bánh quẩy và sữa đậu nành mua ở ngoài.”

Trì Bối “A” một tiếng, đưa tay ôm Tần Việt cọ cọ, làm nũng nói: “Vất vả rồi.”

Tần Việt quay đầu, vừa muốn bắt lấy người hôn một cái, Trì Bối đã chạy ra ngoài rồi.

Anh: …

Tần Việt bật cười, lắc đầu, tiếp tục làm đồ ăn sáng cho cô.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Việt đưa Trì Bối về nhà, thay quần áo rồi mới cùng nhau xuất phát đến buổi triển lãm khoa học kỹ thuật.

Bởi vì là lễ Giáng sinh, rất nhiều người trên phố, con đường cũng còn có chút hỗn loạn. Trì Bối ghé mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, cảm khái: “Bên ngoài thật là lạnh.”

Cô cười: “May mà chúng ta chỉ ở trong phòng.”

Nếu không thì cô thật đúng là có chút không muốn ra ngoài.

Tần Việt nhướng nhướng mày, lườm cô một cái: “Muốn cả ngày đều ở trong phòng sao?”

“Không phải đâu.” Trì Bối hỏi: “Buổi triển lãm khoa học kỹ thuật hôm nay rất muộn mới kết thúc nhỉ?”

Bọn họ là nhân viên, về hẳn là về càng muộn hơn.

Tần Việt trầm ngâm giây lát, ngón tay nhẹ nhàng gõ lấy vô lăng, không lên tiếng.

“Sẽ không.” Anh ghé mắt nhìn về phía Trì Bối: “Buổi chiều chúng ta sẽ đi.”

“Hả?” Trì Bối kinh ngạc nhìn anh: “Anh lên kế hoạch rồi à?”

Tần Việt “ừm” một tiếng: “Cùng em ra ngoài đi dạo một chút.”

Trì Bối cười, gật đầu đáp lời: “Được.”

Triển lãm khoa học kỹ thuật có khá đông người, lúc này mọi người đang ồn ào nói chuyện.

Lúc Trì Bối và Tần Việt đến đã có không ít nhân viên có mặt. Người phụ trách chính của buổi triển lãm lần này không phải là Tần Việt, là một lãnh đạo khác của công ty, cho nên Tần Việt chỉ cần ở bên cạnh xem coi như lộ mặt là được rồi.

Vừa đến buổi triển lãm, Trì Bối không muốn việc của cô và Tần Việt bị phát hiện nên tự giác đi tìm Lý Tình Mỹ.

Lý Tình Mỹ đến sớm hơn bọn họ, lúc Trì Bối đi qua chỗ Lý Tình Mỹ, bọn họ đang đeo thẻ công tác, cô cũng đi lấy một cái, vào đứng cùng với bọn họ.

“Tới rồi à.”

Trì Bối ừm một tiếng, đảo mắt nhìn một vòng: “Hôm nay khá nhiều người tới, có điều vẫn chưa đến thời gian bắt đầu chính thức.”

Bọn họ mười giờ mới bắt đầu, bây giờ là chín giờ rưỡi.

Lý Tình Mỹ nhỏ giọng nói thầm: “Có điều triển lãm đã bắt đầu rồi, chỉ là chưa biểu diễn cho mọi người xem mà thôi, còn có một số thứ khác, có muốn đi vòng vòng không?”

Nghe vậy, Trì Bối nhìn quanh: “Ngoại trừ Thần Việt, mấy công ty khác cũng tới.”

Lý Tình Mỹ chỉ vào: “Đúng rồi, bên kia còn có mấy thứ khá thú vị, có muốn đi xem một chút không?”

“Là cái gì?”

“Một loại máy sấy mới thiết kế ra, vô cùng lợi hại.” Lý Tình Mỹ nói: “Nghe nói sấy ba phút là khô tóc.”

Mắt Trì Bối sáng lên, ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”

Cô ghét nhất sấy tóc, hẳn là nói phụ nữ đều ghét sấy tóc, cho nên thỉnh thoảng khi không ra ngoài… Trì Bối cũng giống như đa số người, có thể ba bốn ngày không gội đầu, nhưng phải đi làm thì hết cách, nhất định phải cách một ngày gội đầu một lần. Đó là cô còn lười, có không ít người ngày nào cũng gội đầu.

Cô chỉ cần vừa nghĩ tới sau khi gội đầu còn phải sấy tóc đã cảm thấy đời người khó khăn.

Vì sao tóc của phụ nữ khó sấy khô như vậy chứ, thật là sầu mà.

“Vậy đi xem một chút đi.”

“Được được.” Lý Tình Mỹ nói: “Chúng ta đợi chút nữa đi xem xem, bên kia còn làm thí nghiệm tại chỗ đó, có điều chỉ là hơi đắt.”

Trì Bối ngẫm nghĩ giây lát nói: “Vậy hiệu điện thế cũng phải rất cao nhỉ, em cảm thấy không thấp được đâu.”

“Đúng vậy, có điều ở khu dân cư chắc không sao, còn học sinh trong kí túc xá trường có lẽ không được.”

Trì Bối gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Hai người líu ríu, nhân lúc còn chưa đông đi dạo qua một vòng rồi quay lại.

Chờ sau khi Trì Bối và Lý Tình Mỹ dạo một vòng, triển lãm của bọn họ cũng chính thức bắt đầu.

Ý tưởng người máy tình yêu trước đó đã công khai, lần này là lần đầu tiên người máy tình yêu được chính thức ra mắt trên thị trường, người máy vừa mới đẩy lên,, không ít quần chúng vây xem xung quanh kinh ngạc xuýt xoa.

“Má ơi, thiết kế này thật là đáng yêu.”

“Người máy nam cảm giác cũng đẹp trai nữa.”

“Đúng vậy, người máy nữ cũng rất đáng yêu, còn chênh lệch chiều cao kìa.”

“Thiết kế lần này thật sự không tệ, không phải là dáng vẻ người máy cứng nhắc bình thường, Thần Việt lần này đầu tư thật đấy.”

“Tôi nghe nói đây chưa phải là thành phẩm hoàn mỹ, bọn họ chính thức mở bán vào lễ tình nhân năm sau, hình như vẫn còn nhiều thức đang hoàn thiện, hiện tại chỉ là giới thiệu trước.”

“Nói thật là có chút hứng thú đấy, tôi không muốn yêu đương, cảm thấy quá mệt mỏi, phiền phức các thứ, nhưng một mình lại hơi cô đơn. Nếu có người máy có thể khiến cho mình vui vẻ, còn ở trong phạm vi mà bản thân có thể tiếp nhận, tôi thực sự muốn mua.”



Trì Bối nghe tiếng thảo luận của người xung quanh, yên lặng gật gật đầu.

Đúng vậy, người máy tình yêu sở dĩ có thể đứng vững được, đa số cũng là bởi vì trong xã hội bây giờ có không ít người có ý nghĩ như vậy. Nhiều người muốn yêu đương kết hôn, nhưng tương tự cũng có người không muốn, những người như thế thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn và hiu quạnh. Mặc dù người máy không giúp được quá nhiều, ít nhất tác dụng giải sầu gì đó thì vẫn ổn.

Bởi vì có hiện tượng như vậy người máy tình yêu mới có.

Thật ra thì cho dù có người yêu rồi cũng có thể mua một người máy về nhà để giải sầu, người máy tình yêu của bọn họ không phải chỉ nhằm vào đối tượng độc thân, số liệu mà người máy tình yêu thu thập rất lớn, có đôi khi thậm chí có thể giúp các cặp đôi đang cãi nhau.

Xung quanh thảo luận sôi nổi, đột nhiên trong đám người lần nữa kinh ngạc thốt lên.

“Woa, giám đốc Tần lên rồi.”

“Má ơi, thật là đẹp trai.”

“Cũng không biết là giám đốc Tần có bạn gái chưa, má ơi cái cà vạt kia thật khiến người ta có loại xúc động muốn kéo xuống, sau đó lại mở cúc áo sơ mi ra…”

“Mẹ nó, người chị em thật trâu bò.”



Trì Bối nghe người bên cạnh đùa giỡn, ngước mắt nhìn về phía người cầm micro trên sân khấu, Tần Việt hôm nay ăn mặc… đúng là kiểu cấm dục, âu phục màu đen, giày da, áo sơ mi cũng màu đen, anh hợp với màu đen, cà vạt cũng thắt nghiêm túc.

Đang nghĩ ngợi, Lý Tình Mỹ ở bên cạnh cọ cánh tay Trì Bối một cái, cười hỏi: “Có cảm giác gì?”

Trì Bối: “Cái gì mà cảm giác gì?”

Lý Tình Mỹ cười: “Bạn trai của mình bị bàn tán, em có xúc động không?”

Trì Bối nghẹn lời, trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Xúc động gì?”

Lý Tình Mỹ đè ép giọng nói, thầm thì bên tai Trì Bối: “Chính là xúc động muốn cở/i đồ của Tần Việt!”

Trì Bối: “…”

Cô sắp không chịu nổi những người ở bên cạnh này rồi, ai cũng đen tối cả, rõ ràng chính là mặc quần áo rất bình thường, vì sao đến trong miệng những người này lại thành dáng vẻ bây giờ.

Mặc dù…

Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu, Tần Việt thật sự rất đẹp trai, góc nghiêng tuấn tú, khiến cho người ta rung động, tầm mắt của cô đi từ trên xuống dưới, rơi vào chỗ yết hầu nhấp nhô của anh, thật ra nhìn không rõ lắm, toàn bộ nút áo sơ mi của anh đều cài kín, vốn dĩ không nhìn thấy quá nhiều.

Nhưng mặc dù như thế, cô vẫn nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Lúc yết hầu của Tần Việt nhấp nhô, không cần phải nói gợi cảm cỡ nào. Yết hầu nhấp nhô như thế… khiến người ta không chịu không chế muốn hôn, muốn sờ...

Nghĩ đi nghĩ lại, Trì Bối làm mình nóng chín trước rồi.

Cô không khống chế được nuốt nước bọt một cái, trung thực thừa nhận: “Có.”

Muốn cởi cho anh, từng nút từng nút, sau đó nhào tới.
Bình Luận (0)
Comment