Ôm Một Cái Nha!

Chương 55

Sau khi hai người náo loạn ở văn phòng một lúc, Trì Bối ngược lại không biết phải đi xuống thế nào.

Vừa rồi cô kích động chạy đi như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì dưới lầu hẳn là bên dưới drama đã bay đầy trời. Vừa nghĩ tới đó, cô bỗng có chút nhức đầu, đều do cô quá hấp tấp rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ánh mắt cô u oán nhìn Tần Việt một cái.

Tần Việt bị cô nhìn đến có chút mất tự nhiên, sau khi đặt trà sữa trước mặt cô mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Trì Bối đau đầu nắm tóc, lẩm bẩm: “Không biết nên đi xuống thế nào nữa, vừa rồi chạy lên kích động quá.”

Tần Việt cười: “Thì đi bình thường thôi, không thì khỏi quay lại làm việc luôn?”

“Không được.” Trì Bối trừng mắt nhìn anh: “Công việc hôm nay vừa mới bắt đầu thôi.”

Nghe vậy, Tần Việt thật sự cho rằng cô không nghĩ ra được ý gì. Dựa theo tính cách của anh mà nói, anh thật sự cảm thấy bạn gái mình có thể không quay lại làm việc cũng được, bây giờ nói bận thật ra cũng không tính là bận, ít nhất thì những việc trong tay cô nghỉ ngơi một ngày rồi giải quyết sau cũng được.

Một lúc sau, Trì Bối tê liệt ngã xuống ghế sô pha, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Đợi chút nữa mặt dày xuống dưới là được.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Em đi đây.”

Tần Việt mỉm cười nhìn cô: “Nghĩ xong rồi à?”

Trì Bối: “Ừm, không có gì phải sợ cả.”

“Anh đi xuống với em nhé?”

“Đừng.” Trì Bối từ chối mà không nghĩ ngợi chút nào: “Anh đừng xuống cùng em.”

Cô thực sự sợ lời đồn đại vô căn cứ ở công ty rồi, từ sau chuyện hôm qua, sáng hôm nay ánh mắt mọi người nhìn cô đều không đúng lắm, lúc nào cũng là lạ. Mặc dù trước đó đã đoán được sẽ như vậy nhưng thực tế lúc xảy ra vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy không tài nào thích ứng được.

Trì Bối khẽ thở dài, sau khi từ chối Tần Việt thì bình tĩnh đi xuống.

Có điều ngoài dự đoán của Trì Bối là mọi người cũng không bày tỏ sự tò mò vì cô đột nhiên chạy đi, cô quay về chỗ ngồi, cũng không có ai tiến tới hỏi chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc trong tay mình, không ai chú ý đến cô.

Lần này, cô yên tâm hơn.

Cả một buổi sáng, Trì Bối yên tĩnh làm việc, không gặp phải chuyện gì.

Cô rất thích loại không khí yên tĩnh làm việc này.

Giữa trưa, Trì Bối và Lý Tình Mỹ cùng đi đến nhà ăn ăn cơm.

“Không biết bữa trưa có xương sườn không nhỉ?”

Trì Bối cười, cong cong khóe môi nói: “Có lẽ là không.”

Lý Tình Mỹ: “…”

Trì Bối bật cười, liếc nhìn cô ấy một cái nói: “Còn mấy ngày nữa là tết Nguyên đán* rồi, muốn ra ngoài chơi không?”

(*Ở Trung Quốc tết Dương lịch người ta gọi là Nguyên đán, ngược lại với Việt Nam gọi tết Âm lịch là Nguyên đán.)

“Muốn chứ.” Lý Tình Mỹ nói: “Chị muốn đi Hoàng Sơn ngắm tuyết.”

Trì Bối: “… Lạnh lắm đó.”

“Em không thích tuyết à?”

Trì Bối suy nghĩ một chút nói: “Em thích tuyết, nhưng em thích chỗ nào ấm áp hơn, vùng này của chúng ta đã rất lạnh rồi.”

Quả thật là thế, nơi này của bọn họ cực kỳ lạnh, mỗi ngày đi làm cô đều bị gió thổi cho run lẩy bẩy. Nếu không phải bởi vì nhất định phải ra ngoài thì Trì Bối không muốn ra hứng gió một chút nào, có khi đi vứt rác cô cũng cảm thấy mình như sắp lạnh chết rồi.

Mỗi ngày cô chỉ muốn ở nhà, nằm thoải mái, thỉnh thoảng làm việc mà mình thích.

Lý Tình Mỹ bày tỏ sự tán thành, nhưng vẫn nhỏ giọng thầm thì: “Có điều chị chưa từng đi Hoàng Sơn nên hơi muốn đi.”

“Được mà. Đi đi.”

“Em thì sao?”

“Em cái gì.” Trì Bối đứng xếp hàng, đi lên phía trước.

Lý Tình Mỹ chớp mắt nhìn cô, chế nhạo nói: “Tết Nguyên đán em không ra ngoài du lịch với giám đốc Tần sao?”

Trì Bối: “…”

Đây hình như không phải là người đầu tiên hỏi cô vấn đề này, cô trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc có nên ra ngoài du lịch hay không, nhưng thực sự chưa nghĩ ra.

“Hơi bận.” Trì Bối không nói hết lời, nhẹ nhàng nói: “Đến lúc đó xem có thời gian không đã.”

“Ra ngoài đi du lịch khá ổn đó.” Lý Tình Mỹ nói: “Phương pháp tốt nhất để kiểm tra xem cặp đôi đó có hợp nhau hay không chính là cùng đi du lịch.”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên.”

Hai người xúm lại thảo luận, ngay cả việc Tần Việt đến nhà ăn cũng không chú ý tới. Mãi đến khi có người gọi Trì Bối cô mới phản ứng lại.

Cô quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang xếp hàng ở phía sau kia, hơi dừng lại.

Tất cả đồng nghiệp xung quanh đều nhìn bọn họ, phải biết rằng số lần Tần Việt đến nhà ăn vô cùng ít ỏi, lần trước anh tới… còn là lần Trì Bối vừa tới công ty, hiện tại tới đây là lúc chuyện của hai người được mọi người biết đến. Trong lúc nhất thời, trong đầu mọi người không tự chủ được mà hiện lên không ít suy nghĩ.

Không phải là lần đó giám đốc Tần đã có quan hệ với Trì Bối chứ!

Sau khi Trì Bối và Lý Tình Mỹ lấy đồ ăn xong, hai người đi tìm vị trí ngồi.

“Có cần giữ lại một chỗ cho giám đốc Tần không?”

Trì Bối trầm mặc một lúc: “Tìm vị trí bốn người đi.”

“Ừm ừm.”

Chỉ có điều là không có chỗ bốn người mà chỉ có một hàng rất dài, Trì Bối suy nghĩ một chút rồi cũng ngồi xuống, ít nhất thì bên cạnh cô vẫn trống.

Lý Tình Mỹ rất tự giác ngồi ở bên kia, để tiện chút nữa Tần Việt muốn ngồi đối diện hay là bên cạnh Trì Bối thì đều không thành vấn đề. Trì Bối ngồi xuống, người của bàn bên kia đột nhiên căng thẳng, toàn bộ đều đang suy đoán chút nữa Tần Việt có qua đó ngồi không.

Tần Việt không có cảm giác quá lớn, trực tiếp ngồi đối diện Trì Bối. Sau khi nhìn thấy cơm trong chén của cô, anh theo bản năng mà nhíu mày: “Không đói à?”

Trì Bối “ừm” một tiếng: “Không đói.”

Tần Việt: “…”

Anh cúi đầu nhìn một cái, bên cạnh cô không có nước trái cây. Tần Việt trầm mặc giây lát, chờ đến khi Tống Văn Hạo đi tới thì hỏi một câu: “Nước trái cây của nhà ăn đâu?”

Tống Văn Hạo khẽ giật mình, lúc này mới kịp phản ứng lại nói: “Cái máy kia xảy ra một chút vấn đề vào hai ngày trước, vẫn chưa sửa xong.” Anh ta suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Bây giờ cũng là mùa đông, không giục bên kia nên cũng không làm gấp.”

Vấn đề sửa chữa máy móc thật ra Tống Văn Hạo cũng không nắm rõ lắm, gần đây bận rộn nên anh ta cũng khá ít đến nhà ăn, bình thường Tần Việt ăn cơm đều đặt nhà hàng riêng bên ngoài, anh ta cũng bận rộn tăng ca ở công ty không đến đây.

Dựa theo trước kia mà nói, chuyện thế này không thuộc phạm vi quản lý Tống Văn Hạo, cũng may anh ta biết đồ uống mới tăng thêm ở nhà ăn là chuẩn bị cho ai, thoảng thoải hỏi đến một chút, lúc này mới biết chuyện.

Tần Việt gật đầu, ý đã hiểu.

Anh gõ bàn một cái, nhìn về phía Trì Bối: “Ăn một chút trước, anh rót ly nước cho em?”

Trì Bối ngẩng đầu nhìn anh, ở dưới bàn đá chân Tần Việt, nhỏ giọng nói: “Đừng, em có thể ăn được.”

Chỉ là ăn không nhiều, dù sao thì cũng đã thành thói quen từ nhỏ, muốn thay đổi cũng rất khó.

Tần Việt nhíu mày: “Sao trước đó không nói với anh?”

Nghe vậy, Trì Bối cười: “Nói cái gì?” Cô lơ đãng liếc mắt nhìn đồng nghiệp ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện trời đất, hơi có vẻ bất đắc dĩ: “Mau ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi em muốn quay về nghỉ ngơi.”

Tần Việt còn muốn nói gì đó, sau khi bị Trì Bối trừng mắt nhìn thì yên tĩnh lại.



Một bữa cơm trưa vốn rất thoải mái, bị Tần Việt làm như thế nên ăn cũng chẳng dễ dàng gì.

Sau đó Tần Việt không chỉ lấy một chai sữa tới cho Trì Bối, còn một mực gắp đồ ăn vào trong chén của cô, hăng hái bảo Trì Bối ăn nhiều một chút, xương sườn trong phần của mình cũng vào miệng Trì Bối cả. Chuyện này cũng coi như thôi đi, nói chung là… ăn một bữa cơm này hành động của Tần Việt khiến các đồng nghiệp nhìn đến sửng sốt.

Mọi người rút ra được một kết luận, tình cảm của giám đốc Tần đối với Trì Bối sâu đậm hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Trước đó có không ít người còn cảm thấy có thể là Trì Bối theo đuổi Tần Việt, dù sao thì Tần Việt trông không giống như là người đàn ông biết theo đuổi con gái, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Tần Việt chăm sóc người ta, Trì Bối thỉnh thoảng còn ghét bỏ, không muốn dính vào anh, mọi người mới giật mình, có thể giám đốc Tần của bọn họ bỗng trở thành người theo đuổi rồi.

Sự kiên nhẫn này, sự chú ý này, tư thế dỗ người ta ăn cơm này, tất cả đều vô cùng thành thạo.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trì Bối và Tần Việt cùng nhau rời đi.

Tần Việt trực tiếp kéo người quay về phòng làm việc của mình, cầm điện thoại gọi điện, gọi hai phần cơm tới.

Trì Bối cạn lời nhìn anh: “Có phải vừa rồi anh ăn chưa no không?”

“Ừm.” Tần Việt lườm cô một cái: “Chuyện ở nhà ăn gần đây sao không nói với anh?”

Trì Bối cười, ngồi trên ghế sô pha nhìn anh: “Chuyện này mà cũng nói với anh thì làm kiêu quá.”

Thói quen này của cô vốn không tốt, rất nhiều người đều không thích. Nhưng bản thân cô cũng không có cách nào, có rất nhiều người có thể sẽ cảm thấy kiểu cách, ăn cơm rồi còn đòi đồ uống, nhưng thật sự từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen rồi, muốn thay đổi cũng không thay đổi được, không có đồ uống chua chua là cô cảm thấy không ngon miệng, ăn hai miếng rồi không ăn nữa.

Khi còn bé bố mẹ vì để cô không uống đồ uống mà suy nghĩ ra khá nhiều ý tưởng, có mấy lần còn ép buộc không mua đồ uống về nhà, sữa chua Yakult gì đó cũng không mua. Trì Bối bị dạy dỗ mà ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng lại ăn ít đi, ăn hai miếng cô rồi không ăn nổi nữa, cuối cùng nửa tháng đó sụt ba bốn ký, lúc đó còn nhỏ, bố mẹ cô bị dọa sợ nên không ngăn cản cô uống đồ uống lúc ăn cơm nữa.

Đúng lúc cũng hỏi qua bác sĩ, chỉ cần khống chế lại, thỉnh thoảng uống nước trái cây tốt cho cơ thể thật ra cũng không có vấn đề gì quá lớn, không ảnh hưởng quá nhiều tới sức khỏe.

Người nhà lúc này mới yên tâm.

Từ đó về sau, Trì Bối càng có thói quen ăn cơm kết hợp với đồ uống, thời cấp 3 có người nói cô kiểu cách, nhưng cô không có cảm giác gì, mỗi ngày đi đến cửa hàng mua một chai sữa hoặc là Yakult, ăn cơm vô cùng vui vẻ.

Cô mặc kệ cái nhìn của người khác, mình thoải mái mới là quan trọng nhất.

Nhưng vì chút chuyện nhỏ này mà đi nói với Tần Việt thì cô lại cảm thấy không cần thiết, chuyện bé xé ra to làm gì.

,,,

Tần Việt nhìn bạn gái của mình một cái, không lên tiếng.

“Quen rồi sao?”

“Cảm thấy cũng nên từ từ thay đổi một chút đi.” Trì Bối nói: “Sau này ăn cơm uống nước thử xem.”

Mặc dù nước không có mùi vị gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không uống gì cả.

Tần Việt trầm ngâm giây lát, nhìn cô nói: “Không cần ép buộc bản thân mình, nếu không quen thì cứ uống, khỏe mạnh là được.”

Nghe vậy, Trì Bối cười: “Được.”

Cô dựa vào vai Tần Việt hỏi: “Đúng rồi, tết Nguyên đán hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?”

Tần Việt nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô: “Không phải trước đó còn nói không muốn đi sao?”

Trì Bối vùi đầu vào chỗ cổ anh cọ cọ, làm nũng nói: “Tự nhiên muốn đi, đi không?”

“Đi.” Tần Việt bắt lấy tai cô chơi đùa, cúi đầu hôn một cái: “Anh sắp xếp rồi.”

Trước đó anh đã định đi nơi nào đó chơi, thật ra anh biết Trì Bối không phải là không muốn đi ra ngoài, cô muốn đi chơi, nhưng cô lười không muốn lập kế hoạch, còn muốn ngủ nướng thôi.

“Hả?” Trì Bối kinh ngạc nhìn anh: “Sắp xếp gì cơ?”

“Đi du lịch.”

Trì Bối: “… Anh không sợ là em sẽ không đi?”

Tần Việt nhướng mày, hừ hừ một tiếng: “Không đâu, anh sắp xếp tất cả xong rồi, em sẽ đi.”

“Đi đâu vậy?” Mắt Trì Bối lóe sáng nhìn qua anh.

“Sau khi tan làm anh dẫn em đi một nơi, em sẽ biết.”



Sau khi tan làm, Trì Bối đứng ở cửa hàng áo tắm, xem như là biết rồi.

Tần Việt muốn dẫn cô đi biển.
Bình Luận (0)
Comment