Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 68


Đáp án? Đáp án? Có được đáp án gì?
Nghiêm Thanh Viên choáng váng, lúc bị hôn môi, trong đầu trống rỗng, cuộc trò chuyện cuối cùng với Cố Hãn Hải, đến bây giờ cậu vẫn chưa thể tiêu hóa được.
Cậu có thể có được đáp án gì chứ?
"Em, em không biết, em...!Em không nghĩ nhiều như vậy, em..." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp hồi lâu vẫn không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của Nghiêm Thanh Viên dưới ánh sáng lờ mờ, cũng không còn tức giận như trước nữa.
"Viên Viên, anh hai không cản em kết giao, thậm chí là lên giường, nhưng tất cả đều phải dưới tiền đề em có nguyện ý hay không hơn nữa xác định sẽ không hối hận, tốt nhất đối phương có thể xuất trình giấy chứng nhận kiểm tra thân thể, nếu em chịu nói, anh hai có thể trấn cửa cho em."
Nghiêm Thanh Viên choáng váng cả người, mặc dù cậu biết anh hai vẫn luôn hướng về cậu, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ lại có thể trực tiếp hướng đến tình cảnh này.
"Nhưng anh cũng nói rồi, tiền đề là em nguyện ý, mà nguyện ý này không thể dựa trên sự lừa gạt, một khi xuất hiện người như vậy, cho dù Viên Viên ngăn cản, anh hai cũng nhất định sẽ không để cho hắn sống dễ chịu."
Lời Nghiêm Trạch Thanh nói, vang vọng bên tai Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên nhìn người cho dù là ở hiện thực hay ở trong sách vẫn là người yêu thương cậu nhất, giây phút này thật sự sinh ra không nỡ nồng đậm, đây anh hai của cậu, không phải bởi vì thân phận của Nghiêm gia, mà là chân chính bởi vì cậu là Nghiêm Thanh Viên cho nên che chở cậu, anh hai của cậu.
Nghiêm Thanh Viên nắm lấy tay Nghiêm Trạch Thanh, ấm áp, khô ráo, rất thoải mái, trong thời tiết mùa đông rất khiến người ta quyến luyến.
Có những dòng chữ mơ hồ quanh quẩn bên tai Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Trạch Thanh cô đơn ngồi một mình trong ngôi nhà không có hơi người của Nghiêm gia, hai mắt của y không có tiêu cự, xung quanh an tĩnh đến mức có thể nhìn thấy tro bụi li ti dao động trong không khí, người mà y đã từng dùng hết toàn bộ sức lực để bảo vệ cuối cùng vẫn chủ động đoạn tuyệt hết thảy với y, cảm giác bất lực và thất vọng đều không đủ để chứng minh tâm trạng lúc này của y, hai tay của y lạnh lẽo, lạnh đến mức quên nắm chặt, giây phút này giống như bức tượng sáp chân thật, vô hồn.
Đó là một màn sau khi cậu làm mình làm mẩy, cuối cùng mất đi sự tín nhiệm và bảo vệ của Nghiêm Trạch Thanh, cuối cùng Nghiêm Trạch Thanh đã chết tâm với cậu.
Cậu phản bội sự tin nhiệm của anh hai, làm anh hai đau đớn và bi thương.
"Biết anh hai thương em nhất, em cũng sẽ thương anh hai." Cậu sẽ không để Nghiêm Trạch Thanh đi vào hoàn cảnh như vậy.
Tất cả của tất cả những điều này có một ngọn nguồn, mà ngọn nguồn này chính là cậu.
Trong tương lai Nghiêm gia vẫn lạnh như băng như trước, chờ sau khi cậu làm được tất cả những gì cậu có thể làm, ngọn nguồn là cậu đây sẽ hoàn toàn biến mất, cho nên tuyệt đối sẽ không trở thành như vậy.
Nghiêm Trạch Thanh khẽ cười một tiếng, Nghiêm Thanh Viên thương y? Nghiêm Thanh Viên ngay cả chiếu cố bản thân còn khó, làm sao có thể thương y đây? Nhưng mà sau khi biết đứa nhỏ mình vẫn luôn chăm sóc có tấm lòng này, nói không hề cảm động là điều không thể, ít nhất đứa nhỏ này cũng không phải là bạch nhãn lang*.
* người tàn nhẫn, kẻ hung ác, vô tình vô nghĩa, kẻ vong ân bội nghĩa.
Lời này nghe thoải mái, tâm trạng tức giận vừa nãy của Nghiêm Trạch Thanh lúc này trở nên sảng khoái.
Tâm trạng căng thẳng của tài xế cũng bởi vì tâm trạng tốt dần của Nghiêm Trạch Thanh mà thoải mái rất nhiều, tiểu thiếu gia thật sự đã trưởng thành rồi, không nhịn được xúc động, lời nói của tiểu thiếu gia trước kia có thể sẽ dẫn đến đại chiến không hồi kết với nhị thiếu gia, đâu giống bây giờ, rõ ràng nhị thiếu gia đã được vuốt lông rồi.
Nhưng mà...
"Là ai quấy rối em?" Nghiêm Trạch Thanh thuận miệng hỏi, thật ra không có hứng thú đối với những đứa nhóc vắt mũi chưa sạch*, nói muốn tra tấn đối phương, cũng chỉ là chuyện hai ba câu là xong, căn bản ngay cả cần thiết để y động thủ cũng không có.
*毛头小子 (Mao đầu tiểu tử): Người nhỏ tuổi nên tóc chưa mọc hết.
"Cái này thì thôi bỏ qua nha?" Nghiêm Thanh Viên không muốn nói.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn Nghiêm Thanh Viên không nói lời nào.
"Bởi vì lần này em nợ ân tình với người ta, em đi trả ân tình, nếu như sau khi trả ân tình còn giáo huấn bạn bè người ta một trận, đó không phải là quá không nể mặt sao?" Nghiêm Thanh Viên nói xong nhớ tới Trần Kiều Kiều, "Dù sao sau này xác suất lớn sẽ không liên lạc nữa."
Nhưng cứ như vậy buông tha cho người ta, vậy chẳng phải là quá không phù hợp với tính cách của Nghiêm gia y sao?
"Cố Hãn Hải, chuyện này cậu nhìn mà làm, nếu có yêu cầu gì cứ nói thẳng với tôi." Nghiêm Trạch Thanh dứt khoát giao sự việc cho Cố Hãn Hải, vậy y bảo Cố Hãn Hải đi làm cũng không thành vấn đề chứ?
Cố Hãn Hải rốt cuộc có tình cảm với Nghiêm Thanh Viên hay không, có phải thật sự thích Nghiêm Thanh Viên hay không, đây đối với Nghiêm Trạch Thanh mà nói không quan trọng.
Cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ không có gì, thật sự muốn làm gì đối với Nghiêm gia mà nói không hề khó.

"Ừm." Cố Hãn Hải ngược lại đồng ý, điều này khiến Nghiêm Trạch Thanh có chút không nắm được tâm trạng của Cố Hãn Hải.
"Cố Hãn Hải, tôi sẽ đặt lịch kiểm tra sức khỏe cho cậu." Nghiêm Trạch Thanh suy nghĩ rồi nói, "Tập trung kiểm tra chức năng phương diện kia một chút, đến lúc đó tôi sẽ để quản gia chuẩn bị một số khóa học cho cậu, cậu phải học cách tự phát triển mình."
Nhưng lần này Cố Hãn Hải không lập tức trả lời, ngược lại Nghiêm Thanh Viên bùng nổ.
"Đùa...!Đùa gì vậy, anh hai, đừng nói những lời kỳ cục này được không?" Nghiêm Thanh Viên choáng váng.
"Đây là suy nghĩ vì sức khỏe của em, để hắn nhanh chóng học hỏi cũng là để cho lần đầu tiên của em có trải nghiệm tốt hơn." Nghiêm Trạch Thanh nói rất tự nhiên.
"Không phải mà, em chưa nói em thật sự thích đàn ông mà, em không thể làm như vậy, em vẫn..." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp thật sự nói không nên lời, thiếu niên vẫn rất thẹn thùng và kiêng kỵ đối với những điều này.
"Phòng ngừa chu đáo, không ai có thể biết trước việc sẽ đến khi nào, vậy thì cứ chuẩn bị sẵn sàng bất cứ khi nào." Nghiêm Trạch Thanh khép hờ mắt, y có chút mệt mỏi.
"Không được không được không được, không được xem, cũng không cho kiểm tra gì đó...! Gì mà chức năng, không cho đi!" Nghiêm Thanh Viên không ổn tí nào.
Nghiêm Trạch Thanh cũng không quá ép buộc, nhìn thái độ này của Nghiêm Thanh Viên, có lẽ thật sự cách ngày đó rất xa.
Có điều...!Không thích phụ nữ à.
Thật ra Nghiêm Trạch Thanh vẫn có chút mất mát.
Dù sao y nuông chiều yêu thương Viên Viên, đương nhiên cũng muốn cưng chiều yêu thương Tiểu Tiểu Viên Viên, nếu Viên Viên có thể có con cháu, chắc chắn sẽ rất đáng yêu luôn, mặc dù y còn trẻ, nhưng rất muốn làm bác hai.
Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Trạch Thanh đã bình tĩnh lại qua kính chiếu hậu, tâm trạng rất khó nói.
Vốn tưởng rằng sẽ là một trận chiến khó khăn, nhưng ai ngờ tiếng sấm thì to nhưng hạt mưa thì nhỏ*.
*雷声大,雨点小: sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to (ví với việc phát biểu thì hùng hồn, kế hoạch to lớn, nhưng hành động thực tế thì nhỏ bé).
Mặc dù khoảng thời gian hắn ở Nghiêm gia không dài, nhưng sau khi nhìn thấy người của Nghiêm gia, hắn biết Nghiêm Thanh Viên đối với Nghiêm gia mà nói là sự tồn tại vô cùng quan trọng, nếu muốn bắt cóc bảo bối người ta yêu nhất, nhất định phải chuẩn bị tốt để cưỡng đoạt.
Bởi vì để ý Nghiêm Thanh Viên, cho nên tự nhiên sẽ để ý những thứ của Nghiêm Thanh Viên.
Hôm nay Nghiêm Thanh Viên thật sự chơi đến mệt mỏi, có lẽ là vì phải ứng phó với rất nhiều người không quen biết, cảm giác mệt mỏi rất dễ dàng xâm nhập toàn thân, trở về phòng mơ mơ màng màng bị Cố Hãn Hải kéo đi rửa mặt súc miệng, cuối cùng chôn cả người vào trong chăn mềm như bông.
Nhưng Cố Hãn Hải lại không ngủ, mà đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh đang bật TV trong phòng khách.
"Ngồi." Nghiêm Trạch Thanh nói.
Cố Hãn Hải ngồi bên cạnh, âm thanh TV không lớn lắm, trong không gian hơi tối, hai bên đều không thể thấy rõ vẻ mặt của đối phương.
Người đầu tiên nói chuyện là Nghiêm Trạch Thanh: "Hẳn là cậu biết, cảm giác của cậu không quan trọng, nếu Viên Viên thật sự thích cậu, cậu không có cơ hội cự tuyệt, nhưng tôi có thể cho cậu một cơ hội để đưa ra một điều kiện."
Nếu không cam tâm tình nguyện, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn Nghiêm Thanh Viên không cách nào phát hiện, nhưng thời gian lâu dần, những gì lộ ra sẽ không cách nào bỏ qua.
Y muốn chính là Cố Hãn Hải cam tâm tình nguyện.
"Cảm ơn."
Nghe Cố Hãn Hải nói, khóe miệng Nghiêm Trạch Thanh gợi lên một độ cong châm chọc, như vậy kế tiếp chính là thời gian đàm phán điều kiện.
"Tôi thích em ấy." Nhưng khi Nghiêm Trạch Thanh định thương lượng, Cố Hãn Hải lại nói ra lời khiến người ta kinh ngạc, "Tôi đã đạt được điều kiện tôi muốn nhất, vì vậy anh không cần phải lo lắng về điều đó."
Tất cả tâm tư thương lượng của Nghiêm Trạch Thanh trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
"Cậu nói cái gì?"
Cố Hãn Hải rũ mắt, nói: "Tôi thích em ấy."
Giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh dần dần lạnh lùng: "Bắt đầu từ khi nào?"
"...!Từ lần đầu tiên."

Nghiêm Trạch Thanh khó có thể tin nhìn Cố Hãn Hải: "Cậu nghiêm túc sao?"
"Phải."
Nghiêm Trạch Thanh trầm tư thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Nói cách khác ngay từ đầu cậu đã có chủ ý với Viên Viên sao?"
Sắc mặt Cố Hãn Hải thản nhiên: "Phải."
"Hôm nay là lần đầu tiên hai người hôn nhau sao?" Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy mình bắt đầu hô hấp không thông.
"Phải."
"Hai người ở chung với nhau lâu như vậy chẳng lẽ cậu một chút xúc động cũng không có sao?"
"Có." Cố Hãn Hải mím môi, "Sau khi gặp được em ấy tôi bắt đầu mộng tinh."
Lúc này Nghiêm Trạch Thanh á khẩu không nói được gì.
Đây là thật hả?
Nghiêm Trạch Thanh cho rằng mình ít nhất sẽ không phạm sai lầm khi nhìn người, ánh mắt một người nhìn người mình thật sự thích thì không thể che giấu được, nhưng từ đầu tới cuối y không nhìn ra bất cứ manh mối nào từ Cố Hãn Hải, cho dù là bây giờ y cũng không tìm thấy tình cảm thích tồn tại trong mắt Cố Hãn Hải.
Nhưng Cố Hãn Hải sẽ không nói dối.
Trong chuyện này cho dù hắn nói dối về tình yêu với Nghiêm Thanh Viên, cũng không thể có được điều gì từ trên người Nghiêm Thanh Viên, thông minh như Cố Hãn Hải không thể không biết điều này.
Cho nên hắn đang nghiêm túc.
Nghiêm Trạch Thanh cầm tách trà lên, nhưng lại không uống.
"Hôm nay hôn nhau, là tôi chủ động." Cố Hãn Hải nói.
"Tôi còn đang nghĩ chừng nào thì cậu sẽ tự mình nói ra." Nghiêm Trạch Thanh buông tách trà xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Hãn Hải không nói gì, hắn tôn trọng Nghiêm Trạch Thanh, cho nên cũng không muốn lừa gạt đối phương về việc này.
Rất lâu Nghiêm Trạch Thanh vẫn không nói chuyện, chỉ có tiếng quảng cáo yếu ớt phát ra từ TV, Nghiêm Trạch Thanh rõ ràng không nghiện thuốc lá, nhưng lúc này lại rất muốn hút thuốc.
"Cố Hãn Hải, tôi không ghét cậu." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Vâng, tôi biết."
Khóe miệng Nghiêm Trạch Thanh giật giật, nhìn cái thái độ này đi, chính là chỗ y ghét.
Y không cách nào nhìn rõ Cố Hãn Hải đang nghĩ gì, lại bị Cố Hãn Hải nhìn thấu.
"Đối với tôi mà nói, nửa kia của Viên Viên là ai cũng không quan trọng, điều này cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh em chúng tôi, cho nên muốn nói chuyện với cậu, chủ yếu là vì muốn nắm chặt cậu, để tránh tương lai xảy ra chuyện."
Cố Hãn Hải gật đầu.
"Lúc hai người hôn nhau, em ấy có chán ghét không?"
Cố Hãn Hải lắc đầu.
Nghiêm Trạch Thanh không hiểu sao rất tin lời Cố Hãn Hải, thở dài: "Nếu Viên Viên không chán ghét cậu, cũng không bài xích cậu, vậy cho dù cậu thật sự muốn theo đuổi, đó cũng là tùy cậu."
Mặc dù hơi bực bội, nhưng thích Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh ngược lại cảm thấy Cố Hãn Hải rất có mắt nhìn, chỉ dựa vào điểm này thôi y đã cho rằng Cố Hãn Hải là một người không tệ.
"Cậu trở về nghỉ ngơi đi." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Không phải anh hai Nghiêm muốn nắm nhược điểm của tôi sao?"

Nghiêm Trạch Thanh tựa tay vào sô pha, chống đầu lên: "Không cần thiết."
"Tôi về phòng đây." Cố Hãn Hải cũng không định dây dưa quá nhiều, nhưng lúc đứng lên lại nghe thấy Nghiêm Trạch Thanh gọi hắn lại.
"Cậu đi kiểm tra sức khỏe toàn diện đi, tôi sẽ bảo thư ký hẹn trước cho cậu."
"Được."
Nghiêm Trạch Thanh một mình ngồi trong phòng khách thiếu ánh sáng, thời gian dài cũng không có động tác gì, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó.
Ngày hôm sau lúc Nghiêm Thanh Viên thức dậy, trong nhà đã trống rỗng, nên đi làm đều đã đi làm rồi.
Nghiêm Thanh Viên cũng có kế hoạch của mình, cậu định đi làm thêm.
Nhưng trước đó, Trần Kiều Kiều gửi tin nhắn, hộ khẩu của Cố Hãn Hải đã được giải quyết xong.
"Nhưng cần tiểu thiếu gia làm một chuyện...!Không phải chuyện trả ân tình, tiểu thiếu gia đừng khẩn trương." Trần Kiều Kiều nói như vậy trong điện thoại, "Mặc dù tôi đã chuyển hộ khẩu của Cố Hãn Hải ra ngoài, nhưng trang hộ khẩu trong sổ hộ khẩu của cha mẹ Cố Hãn Hải vẫn chưa được thu hồi, cái đó cần phải thu hồi."
Sổ hộ khẩu?
"Nói như nào thì đây cũng là làm chuyện vượt quyền, là bởi vì tiểu thiếu gia nhờ nên mới làm, cậu xem muốn thu hồi về thế nào."
Những lời Trần Kiều Kiều nói quanh quẩn bên tai Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên không thể không trở lại nhà thuê của cậu.
Cậu muốn tìm sổ hộ khẩu, nhưng thứ này hẳn là rất quan trọng, Tư Tuyết Ngữ chắc chắn sẽ cẩn thận giấu kỹ, cậu tự mình làm chuyện này, Cố Hãn Hải không biết, anh cả anh hai không biết, Tư Tuyết Ngữ lại càng không biết.
Ở trong sách những dòng chữ miêu tả Tư Tuyết Ngữ vì giữ lấy Cố Hãn Hải mà như một kẻ mất trí, hành động giống như một tên điên, đến bây giờ vẫn có thể xuất hiện trước mắt Nghiêm Thanh Viên.
Nhưng nếu đã làm, cậu sẽ không bỏ dở giữa chừng.
Bây giờ có thể tự mình chăm sóc mình, cậu biết nấu cơm, có thể kiếm tiền, sau đó đi đến một nơi có giá thuê nhỏ và rẻ hơn để sống, cậu có thể tiếp tục kiên trì.
Nghiêm Thanh Viên hít sâu một hơi, mở cửa nhà thuê, nhưng từ trong nhà thuê đột ngột ập đến mùi rượu nồng nặc làm Nghiêm Thanh Viên theo bản năng lùi hai bước, mở cửa ra để mùi hôi thối tản đi, nhìn xung quanh thì thấy Tư Tuyết Ngữ lúc này đang nằm trên đất trong phòng.
"Dì...!Dì ơi, dì không sao chứ?" Tay Nghiêm Thanh Viên run rẩy muốn xem Tư Tuyết Ngữ có an toàn hay không, nhưng khi cậu đang nghĩ xem có nên kiểm tra hơi thở của Tư Tuyết Ngữ không, thì Tư Tuyết Ngữ chậm rãi tỉnh lại.
Hóa ra chỉ là say rượu sau đó ngủ quên trên sàn nhà, may mắn là trong phòng có máy sưởi, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất thôi.
"Dì ơi, sao dì lại uống nhiều rượu như vậy?" Nghiêm Thanh Viên đỡ người ngồi lên ghế sô pha, rồi đi mở cửa sổ để tản đi mùi rượu trong phòng, lúc này mới nhìn thấy đồ đạc lộn xộn trong phòng.
Lộn xộn này rõ ràng là cố ý làm hỏng, phỏng chừng lúc Tư Tuyết Ngữ trút giận sinh ra lộn xộn.
Nghiêm Thanh Viên lên Baidu tìm cách làm canh giải rượu, loay hoay trong bếp một lúc, sau đó bắt đầu thuần thục quét dọn căn nhà thuê nhỏ hẹp này.
Mặc dù tốc độ hơi chậm, nhưng nhờ có Nghiêm Thanh Viên quét dọn mà căn nhà trở nên sạch sẽ, Nghiêm Thanh Viên đã quét dọn sạch sẽ từng ngóc ngách.
Lúc Nghiêm Thanh Viên dọn dẹp Tư Tuyết Ngữ vẫn luôn ngồi trên sô pha dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên hâm nóng canh giải rượu, đặt trên bàn trà: "Dì ơi, uống chút canh đi, sẽ thoải mái hơn."
Sắc mặt Tư Tuyết Ngữ có hơi tái nhợt, dường như đã rất lâu rồi không nghỉ ngơi đàng hoàng.
"Vì sao mày muốn mang Tiểu Hải đi?" Bản thân Tư Tuyết Ngữ vốn muốn đập vỡ toàn bộ chén canh giải rượu trên bàn, nhưng nhưng những lời lạnh nhạt của Cố Hãn Hải nói với cô trước khi đi khiến cô không dám làm chuyện này, nhưng cô có chết cũng không uống.
"Con không có mang cậu ấy đi." Nghiêm Thanh Viên ngồi đối diện Tư Tuyết Ngữ, cảnh tượng này rất kỳ lạ, cẩn thận ngẫm lại đây là lần đầu tiên ngồi mặt đối mặt với Tư Tuyết Ngữ.
"Tao gọi điện thoại cho Tiểu Hải, nhắn tin, gửi tin nhắn, nhưng tất cả đều không trả lời tôi, tôi không biết nó đi đâu, nhưng mà, cậu chắc chắn biết." Ánh mắt Tư Tuyết Ngữ lạnh như băng, "Vì sao cậu lại chặn tôi?"
Nghiêm Thanh Viên bối rối: "Con không có."
Vừa nói, Nghiêm Thanh Viên vừa mở điện thoại tìm danh sách đã chặn của mình để chứng minh mình trong sạch, nhưng khi bên trong xuất hiện một con số mà cậu chưa bao giờ thiết lập, cậu ngây ngẩn cả người.
Là ai thiết lập? Cố Hãn Hải ư?
"Tiểu Hải là mạng sống của tôi." Khi Tư Tuyết Ngữ nhắc đến Cố Hãn Hải, ánh mắt hiện lên vẻ không muốn rời xa, "Mày không thể mang nó đi, mày mang nó đi, tao sẽ thật sự chết."
"Dì à, trên đời này ai rời khỏi ai, đều có thể sống." Ở trong sách Nghiêm Thanh Viên không hiểu, nhưng hiện tại Nghiêm Thanh Viên đã hiểu rồi.
"Tiểu Hải, Tiểu Hải, Tiểu Hải..." Hai mắt Tư Tuyết Ngữ không có tiêu cự không ngừng nói cái tên này trong lòng.
"Dì." Khi Nghiêm Thanh Viên tới đây, đã suy nghĩ cẩn thận, cậu cần nói chuyện đàng hoàng với Tư Tuyết Ngữ, "Dì ly hôn với chú Cố Trường Hà đi."
Tư Tuyết Ngữ chợt giương mắt, trong giọng nói đều lộ ra băng giá: "Không đời nào!"

"Cố Trường Hà không phải là một người xứng đôi, chú ấy thậm chí không quan tâm dì lập gia đình mới, con gái của chú ấy đã bảy tuổi, trong bảy tám này, chẳng lẽ dì không hề đau lòng sao?" Nghiêm Thanh Viên trước giờ vẫn không thể nào hiểu nổi lý do Tư Tuyết Ngữ không chịu ly hôn với Cố Trường Hà, theo cậu thấy Cố Trường Hà không phải là một người đàn ông đáng để giao phó.
"Bây giờ mày không chỉ muốn cướp đi Tiểu Hải của tao, mày còn muốn cướp chồng tao à?"
Nghiêm Thanh Viên nhìn khuôn mặt ốm yếu của Tư Tuyết Ngữ vào lúc này và nói: "Dì ơi, dì rất đẹp."
Tư Tuyết Ngữ nhíu mày.
"Tuổi của dì không lớn, phong nhã hào hoa*, trang điểm lại đẹp, quần áo cũng rất tốt, dì hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông yêu dì hơn, người dì có thể dựa vào, vì sao cứ phải là Cố Trường Hà?"
*风华正茂: tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.
"Liên quan gì đến mày?"
Nghiêm Thanh Viên hơi căng thẳng, tay lặng lẽ siết chặt: "Cố Trường Hà làm việc không nên làm, nên bị trừng phạt, con...!Con...!Con muốn cho chú ấy trả giá lớn vì những gì mình đã làm, chú ấy sẽ ngồi tù."
Nghiêm Thanh Viên nghe được hô hấp thở d ốc của mình khi nói những lời này, không khí yên tĩnh như chết.
Thấp thỏm bất an ngẩng đầu, nhìn thấy chính là vẻ mặt phức tạp của Tư Tuyết Ngữ.
"Anh ấy...!Vào tù?" Giọng nói Tư Tuyết Ngữ bình tĩnh, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bất thường.
"Vâng ạ." Cả người Nghiêm Thanh Viên run lên, "Chuyện của chú ấy đủ để cho chú ấy vào tù, phỏng chừng sẽ bị nhốt rất lâu, dì, dì có thể ly hôn với chú ấy."
Lúc này Tư Tuyết Ngữ hơi cúi đầu, nhìn canh giải rượu trước mặt cô, tựa như chưa phản ứng kịp, im lặng một thời gian dài.
Thời gian càng lâu, Nghiêm Thanh Viên càng cảm thấy đáng sợ, áp lực cực lớn trong không khí không ngừng hạ xuống, hô hấp của cậu đều trở nên gian nan.
Đột nhiên trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng cười trầm thấp của Tư Tuyết Ngữ, Nghiêm Thanh Viên thấp thỏm ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tư Tuyết Ngữ, nụ cười của cô rất khó nhìn, làm cho khuôn mặt chọc cho người ta yêu thương trở nên vặn vẹo, đôi mắt cô rưng rưng, nhưng lại không kiềm chế được lộ ra tiếng cười.
"Đáng đời, đáng đời, thật là, đáng đời chưa." Tư Tuyết Ngữ rũ mắt, trong mắt đều là bi thương, "Đáng đời, người chồng phụ bạc, tra nam, đáng đời lắm, hu hu hu hu..."
Tư Tuyết Ngữ khóc, tiếng khóc rất phức tạp, vừa khóc, vừa cười, Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía*.
*心惊胆战: kinh hoảng, ruột gan run rẩy, vô cùng sợ hãi.
Nghiêm Thanh Viên không biết Tư Tuyết Ngữ rốt cuộc có tâm trạng gì, thậm chí không thể phân biệt lúc này rốt cuộc Tư Tuyết Ngữ là vui hay giận, có chút thở d ốc.
"Nếu dì muốn ly hôn, con có thể giúp dì." Nghiêm Thanh Viên thăm dò hỏi.
"Cậu tới tìm tôi, chính là vì nói chuyện này sao?" Nước mắt trên mặt Tư Tuyết Ngữ vẫn chưa khô, nhưng ánh mắt như tụ một làn sương dày khiến Nghiêm Thanh Viên không rét mà run, đối với chuyện Cố Trường Hà có thể vào tù, biểu hiện như là hời hợt.
Nghiêm Thanh Viên nhất thời bị nghẹn lại, không biết lúc này nên nói gì.
"Lần này trở về, con muốn dì đưa cho con...!Sổ hộ khẩu." Thấy Tư Tuyết Ngữ nhíu mày, Nghiêm Thanh Viên trực tiếp hạ quyết tâm nói ra mọi việc, "Con đã bảo Cố Hãn Hải rời hộ khẩu của dì, nhưng trang hộ khẩu của sổ hộ khẩu cũ cần được thu hồi, cho nên con trở về là muốn nói cho dì chuyện này cùng với..."
Cùng với âm thanh chén trên bàn bị quăng xuống đất, Nghiêm Thanh Viên không kịp né, canh giải rượu ấm áp phần lớn đều đổ lên người Nghiêm Thanh Viên.
Khi Nghiêm Thanh Viên còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Tư Tuyết Ngữ mạnh bạo lướt qua bàn trà thô bạo túm lấy cổ áo của Nghiêm Thanh Viên, Tư Tuyết Ngữ tức giận đến cùng cực, sức lực cực lớn: "Sao mày dám? Sao mày dám làm như vậy?"
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên gầy yếu, nhưng dù sao vẫn là con trai tuổi trẻ mạnh mẽ, không đến mức không có sức đối phó với Tư Tuyết Ngữ, nhưng Tư Tuyết Ngữ lại giống như bị điên khùng, siết chặt cổ Nghiêm Thanh Viên, như muốn giết chết Nghiêm Thanh Viên.
"Tiểu Hải là của tao, là con của tao, sao mày có thể làm ra chuyện chia cắt mẹ con, nó là con của tao, con của tao!" Tư Tuyết Ngữ điên cuồng rống giận, dường như đả kích liên tiếp đã làm cho cô mất đi lý trí cuối cùng, móng tay của cô gần như thô bạo cắm vào cổ Nghiêm Thanh Viên, như thể muốn cắm thật sâu vào, "Mày là ma quỷ, mày là ma quỷ từ địa ngục, ma quỷ, trở về địa ngục của mày đi."
Nghiêm Thanh Viên biết mình sai rồi, cậu không nên lựa chọn thời cơ như vậy nói chuyện này cho Tư Tuyết Ngữ, thế nhưng lần này cậu tuyệt đối không phải ôm tâm lí may mắn đến.
"Cậu ấy không phải..." Nghiêm Thanh Viên gắt gao nắm lấy tay Tư Tuyết Ngữ, cố gắng thoát khỏi uy hiếp của cô, "Tư Tuyết Ngữ, cậu ấy không phải, Cố Hãn Hải cậu ấy không phải con của dì, cậu ấy không phải!"
Tư Tuyết Ngữ nghe Nghiêm Thanh Viên phản bác càng thêm điên cuồng, bởi vì sự kiềm chế của Nghiêm Thanh Viên không thể khiến cô trở thành mối đe dọa đối với Nghiêm Thanh Viên, dứt khoát há to miệng thô bạo cắn tai Nghiêm Thanh Viên, trước mắt Nghiêm Thanh Viên tối sầm nhất thời không để ý tới đau đớn.
"Cậu ấy không phải con của mẹ, Tư Tuyết Ngữ, cậu ấy không phải, con mới phải!" Nghiêm Thanh Viên lớn tiếng, nỗ lực gào thét, giống như muốn giảm bớt cảm giác đau đớn, lại giống như muốn làm cho Tư Tuyết Ngữ có thể nghe rõ.
___
1/1/2023.
16:17:00.
___
Tác giả lúc để hộ tịch lúc để sổ hộ khẩu nên thôi mọi người cứ hiểu đại khái được rùi đừng bắt bẻ chữ nhó ಥ‿ಥ.


Bình Luận (0)
Comment