Ôm Trăng Sáng

Chương 172


Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

"Cha ta tên Vương Kỳ, ta là con gái thứ tám của người – Vương Húc Toại."

Vương Điền cảm thấy cái tên trên thư quen quen. Anh nhớ mang máng mình từng đọc trong sách sử rồi: "Vương Kỳ là ai?"

Lương Diệp híp mắt nghĩ ngợi: "Một trọng thần thế gia thời Lương Tông, vì kết bè kéo cánh nên cả nhà bị xử trảm. Kể từ đó, Lương Diệp bắt đầu muốn loại bỏ thế gia. Họ Vương chính là nhà xui xẻo đầu tiên."

Ông nội Lương Diệp – Lương Tông, hay Huệ Hiến Đế là một Hoàng đế cực kỳ gây tranh cãi. Hồi còn là Thái tử cũng như hồi mới đăng cơ, ông ta cần cù sáng suốt, tài năng và đức độ vẹn toàn. Sau khi ông ta tiếp quản đất nước, nền kinh tế - quân sự của Bắc Lương đã đạt tới độ thịnh vượng, dân giàu nước mạnh. Thậm chí Bắc Lương sở hữu tiềm lực cùng với lòng tự tin tràn trề để thống nhất bốn nước. Ngoài ra, ông ta còn tinh tường phát hiện sự ra đe dọa của thế gia tới hoàng quyền, vì vậy bắt đầu chèn ép thế gia. Thuở ấy, Vương gia mạnh nhất trong bốn thế gia lớn chính là con gà bị lôi ra giết để dọa khỉ.

Tuy nhiên, vào giai đoạn tại vị giữa và sau, Lương Tông lại bắt đầu quyến luyến hậu cung, đắm chìm trong việc tu tiên theo đuổi thuật trường sinh. Cuối thời của mình, ông ta còn để Thôi Ngữ Nhàn cùng hai dòng tộc Thôi - Giản sau lưng bà ta chuyên chức nắm quyền to, trơ mắt chứng kiến Thôi Ngữ Nhàn cắt quận Hoa Đông cho Đông Thần. Từ đó trở đi, Bắc Lương vốn đang tựa mặt trời ban trưa cứ thế lao dốc ầm ầm, họ hàng dòng ngoài can thiệp vào việc nước, thế gia độc tài, bản thân Lương Tông thì chết tại hậu cung vì sử dụng đan dược quá liều. Thôi Ngữ Nhàn bắt đầu thâu tóm quyền to, bồi dưỡng Lương Hoa – đứa con tầm thường nhất trong dàn con trai đông đảo của Lương Tông lên ngôi.

Vương Điền nhớ nhanh lại một lượt, nhíu mày nói: "Thuở ấy, trong bốn thế gia lớn là Thôi – Vương – Yến – Biện, chỉ còn nhà họ Thôi. Họ Vương bị chém cả nhà. Hai họ Yến – Biện cũng xuống dốc từ lúc đó. Đến khi Lương Diệp kế vị, phái nam trong hai nhà Yến – Biện thưa thớt, cả hai bên đều không còn thuộc danh sách thế gia nữa."

"Ai biết được đám già đầu đấy đã làm gì." Lương Diệp có vẻ rất xem thường Lương Tông, hiển nhiên cũng chẳng thích Lương Hoa là bao.

Vương Điền rủ hàng mi đọc tiếp nội dung đằng sau, hơi ngạc nhiên nhướng mày.


Vương Húc Toại là cô con gái út mà Vương Kỳ thương yêu nhất, vốn có hôn ước với cậu con trai Biện Như Phong nhà họ Biện. Khi nhà họ Vương bị xét tội, Vương Kỳ giấu giếm gửi gắm Vương Húc Toại còn nhỏ tuổi cho bạn thân là Biện Thương.

Biện Hinh, Biện Như Phong và Vương Húc Toại sàn sàn tuổi nhau, cùng lớn lên tại phủ nhà họ Biện. Tuy Vương Húc Toại là bé gái mồ côi nhưng Biện Thương và Biện phu nhân đối xử với nàng cực kỳ tốt, không khác gì con gái ruột thịt. Trời sinh nàng hoạt bát hiếu động, lại rất gan dạ, thường xuyên dẫn Biện Hinh giả nam theo Biện Như Phong đi tập võ học hành, thậm chí còn muốn tham gia thi cử cùng Biện Như Phong, song đã bị Biện Thương ngăn cản.

Có thể thấy bà ấy cực thích khoảng thời gian sống tại Biện phủ thời niên thiếu, miêu tả rất nhiều, trong lời lẽ cũng toát lên sự hoạt bát và niềm vui, cũng dành nhiều câu khen ngợi cho Biện Hinh và Biện Như Phong. Cặp song sinh rồng phượng này thông minh sẵn tính trời, tài năng nhanh nhạy, học hành giỏi giang. Muội muội hoạt bát phóng khoáng, ca ca hiền lương khiêm nhường. Cả hai đều giống cha, lòng hướng về thiên hạ. Cộng thêm việc Vương Húc Toại và Biện Như Phong có hôn ước sẵn nên hiển nhiên, đôi bên tình đầu ý hợp, chỉ chờ Biện Như Phong thi đỗ công danh là hai người sẽ thành hôn.

Đọc đến đây, Vương Điền ngẩng đầu nhìn Lương Diệp. Đôi mắt Lương Diệp không gợn sóng, chỉ nhíu chặt mày hơn chút, đọc tiếp.

Thế nhưng, Biện Như Phong chưa kịp tới trường thi thì ngày lễ Thượng Nguyên, Huệ Hiến Đế - Lương Tông bỗng cho gọi Biện Hinh cùng với Biện Như Phong vào cung diện thánh. Vương Húc Toại mười bảy tuổi chờ họ về đi ngắm hoa đăng, lại chỉ chờ được tin bọn họ đã chết. Nàng gặng hỏi Biện Thương cỡ nào, ông ta cũng chỉ lặng thinh không đáp. Màn đêm buông xuống, Biện phu nhân thắt cổ tự sát trong phòng và bỏ mạng.

Biện Thương không nói gì nên Vương Húc Toại quyết định đích thân đi điều tra. Chẳng qua, chưa tra được manh mối, Biện Thương đã tìm thấy nàng, hỏi nàng có sẵn sàng trả thù giúp mình hay chăng, lại không đề cập đến ý chính là trả thù người nào.

Vương Húc Toại đồng ý. Nàng giả nam, cầm theo ngọn giáo dài, gánh trên lưng thân phận của Biện Như Phong, đi tới biên cương phía Bắc, đánh ra chiến công hiển hách. Lăn xả bảy năm, nàng cũng dần suy nghĩ kỹ được một số chuyện, chẳng hạn như bảy năm trước, Lương Tông vốn đang gần đất xa trời nhưng sau khi Biện Như Phong và Biện Hinh vào cung, ông ta lại khỏe lên một cách thần kỳ. Chỉ là chưa tới ba năm sau, sức khỏe Lương Tông đã tuột dốc không phanh lần nữa. Đồng thời, mối quan hệ giữa Biện Thương và Thái hậu Thôi chợt trở nên khăng khít. Không lâu sau, Lương Tông đi đời nhà ma, tân đế Lương Hoa kế vị.

Lương Hoa kế vị được bốn năm thì dần thể hiện tham vọng của mình, khiến Thôi Ngữ Nhàn dè chừng. Vào buổi tiệc mừng, nàng về cung diện thánh thì bị nữ hầu cũ bên cạnh Biện Hinh vạch trần thân phận nữ và xác nhận là Biện Hinh. Thân phận nữ bị lộ, cuộc tranh đấu của nhiều thế lực đã vượt khỏi phạm vi kiểm soát của nàng. Do đó, nàng lại đeo lên thân phận Biện Hinh, cởi giáp buông giáo, vào cung làm Hoàng hậu của Lương Hoa.

"Lương Hoa là người gian xảo hiểm độc, lòng dạ khôn lường, cực giỏi ngụy trang." Hiển nhiên, ấn tượng ban đầu của Vương Húc Toại về Lương Hoa chẳng tốt đẹp gì, thậm chí còn cực kỳ đề phòng: "Ta muốn lấy mạng hắn, thế nhưng năm lần bảy lượt đều bị lừa gạt cho qua."

Ban đầu, nàng làm theo kế hoạch của Biện Thương, dự định giết Lương Hoa trước rồi giết Thôi Ngữ Nhàn. Tuy nhiên Lương Hoa gian xảo đa đoan, vài lần Vương Húc Toại ám sát đều thất bại, còn bị đối phương bẫy ngược cho bực tức không thôi.

Vương Điền không khỏi liếc qua Lương Diệp.

Lương Diệp tỏ vẻ thản nhiên nhìn lại anh, nghiêm trang nói: "Tính trẫm ngay thẳng lương thiện, dịu dàng chu đáo, không thuộc cùng một loại người với Lương Hoa."

Vương Điền vươn tay ra sờ ngực hắn.

"Ngươi làm gì đấy?" Chân mày Lương Diệp khẽ động đậy.

"Ta sờ thử xem lúc nói câu đó, lương tâm của ngươi có cắn rứt không." Vương Điền nghiêm túc đáp.

"Hờ." Lương Diệp cười lạnh lùng một tiếng, tóm lấy tay anh cất vào trong tay áo mình.

Nét bút trên thư dần hằn xuống. Chắc hẳn Vương Húc Toại đã lược bớt rất nhiều nội dung. Nhận xét về Lương Hoa đột ngột thay đổi.

"Thế nhưng trong lòng Lương Hoa có thiên hạ, mọi việc hắn làm đều vì lợi ích của bá tánh. Trong bảy năm đánh giặc tại biên cương, ta từng gặp vô số dân chúng lưu lạc và chạy nạn. Ta từng nghĩ là do Hoàng đế ngu ngốc mới khiến Đại Lương thành vậy, hiện giờ xem ra mình sai hoàn toàn rồi.

Quân của ta vùi xương khô dưới cát vàng biên cương là để bá tánh phía sau an cư lạc nghiệp. Nếu Lương Hoa có thể giúp các tướng sĩ nơi tiền tuyến không phải lo lắng về tương lai... nếu hắn có thể giúp bá tánh sống tốt hơn thì hà cớ ta phải giết hắn...


Chẳng qua, Lương Tông đã giết phụ thân ta, Biện Như Phong và Biện Hinh. Ta đâu có tiện giúp con trai lão, ta chưa hận hắn đã là khoan dung lắm rồi... Vào ngày hội đàm, ta và hắn đánh nhau từ điện Nghị Sự đến Ngự Thiện Phòng. Hắn mắng cha hắn là lão già khốn kiếp, ta mắng cả hắn lẫn cha hắn. Không bao gồm con đâu, con trai à. Bấy giờ con vẫn đang nằm trong bụng ta. May mà mẹ con giỏi võ, đánh được cho hắn phải xin tha, không thì một phát sút của thằng khốn kia đủ cho con đi đời luôn rồi..."

Vương Điền cười gượng: "Cả cha và mẹ ngươi đều là những người rất cá tính."

"..." Khóe môi Lương Diệp giật giật.

Lương Hoa và Vương Húc Toại đã chung tay thành lập mối quan hệ hợp tác nào đó. Ban đầu, bọn họ muốn quật ngã Thôi Ngữ Nhàn cùng hai nhà Thôi – Giản sau lưng bà ta, do đó thậm chí còn mạo hiểm mượn thế lực ngầm của Biện Thương và nhà họ Đàm. Vương Húc Toại như một gián điệp hai mang len lỏi giữa các thế lực. Hai người không nơi nương tựa đã sáng lập ra thế lực ngầm khổng lồ là Bộ Ám, nuôi dưỡng được một lượng binh riêng khả quan.

Tiếc rằng trời không chiều lòng người. Ngay khi sắp thành công, Biện Thương phát hiện Vương Húc Toại phản bội và giận sôi lên, quyết định quay xe về phe Thôi Ngữ Nhàn vào thời khắc then chốt. Hai người thua ngay trước đích đến thành công, may mà đã lót đường cho Lương Diệp. Cuối cùng, dẫu cả Lương Hoa và Vương Húc Toại đều chết, họ vẫn ép được Thôi Ngữ Nhàn phải lập Lương Diệp – đứa con nối dõi duy nhất còn sót lại lên làm Hoàng đế.

Tại trang cuối, rõ ràng người viết thư đã cạn sức, chữ viết bắt đầu nghuệch ngoạc.

"Đến giờ ta vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Biện Như Phong và Biện Hinh. Có lẽ Thôi Ngữ Nhàn biết gì đó nhưng bà ta ngậm chặt miệng không chịu đề cập, Biện Thương thì đang ấp ủ những kế hoạch khá xa xôi. Ta và Lương Hoa đoán rằng người đứng sau này liên quan đến toàn bộ hành vi của Lương Tông. Có thể nương theo người cũ của Thôi Thị, thiết tha mong tra kỹ."

"Đời này, Vương Húc Toại ta hổ thẹn với ơn sinh thành của cha mẹ, hổ thẹn với ơn dưỡng dục của vợ chồng nhà họ Biện, hổ thẹn với tình bạn thuở niên thiếu cùng Biện Như Phong và A Hinh, hổ thẹn với tình cảm sâu nặng của Lương Hoa... Và hổ thẹn nhất với con ta, vừa chào đời đã phải vật lộn đọ sức với dòng quỷ ma hùm beo."

"Con đọc được bức thư này thì phải đề phòng Biện Thương, nếu cần cứ giết luôn cho sảng khoái. Nhớ hãy nhổ cỏ tận gốc."

"Mặt khác, cho con cặp rùa nhỏ kia đó. Ta và cha con ở dưới đất hễ rảnh sẽ phù hộ con, nhớ đốt nhiều vàng mã chút nhé."

Đoạn cuối thậm chí còn viết thành đường liền, khuyết mất vài nét, có thể thấy là bận bịu thật sự.

Đọc xong bức thư, cõi lòng Vương Điền ngổn ngang trăm mối. Thế rồi, anh hỏi một câu hết sức râu ria: "Ngươi đốt vàng mã cho họ chưa?"

"Chưa." Lương Diệp đanh mặt đáp: "Người chết như đèn tắt, chết là chết thôi."

"... Hợp lý." Vương Điền gấp thư cất vào tay áo: "Hay năm nay cứ đốt ít đi, coi như thay ta chào hỏi."

"Chào hỏi kiểu gì?" Lương Diệp đứng lên, kéo anh dậy.

"Thì nói là Cha mẹ ơi, con cưới chồng rồi." Vương Điền quay người cầm lấy hai chiếc lệnh bài và một chùm chìa khóa dài, nghiêm mặt nói: "Phu quân của con đối xử với con cực kỳ tốt luôn, hai người ở bên ấy cứ yên tâm nhé."

Lương Diệp "Chậc" một tiếng: "Phu quân?"

"Ơi, đây." Vương Điền cười đáp lại.

"To gan." Nói vậy nhưng Lương Diệp lại nắm chặt tay anh, im lặng hồi lâu mới chầm chậm cất lời: "Hôm nay ta mới biết... bà ấy tên Vương Húc Toại."


Vương Điền nắn bóp lòng bàn tay hắn: "Tính ra ta và mẹ vợ đáng kính cùng chung dòng họ rồi."

Lương Diệp không khỏi cười một tiếng.

Vương Điền nhìn hắn, hắng giọng nói: "Ban nãy... lúc tìm khóa bình an, ta lục ra một món đồ nhỏ."

"Hửm?" Lương Diệp dắt tay anh tiến về phía trước, rõ ràng đang lơ đễnh nghĩ về chuyện khác: "Đúng là còn một người cũ của Thôi Thị còn sống."

Vương Điền nắm tay hắn bỗng dừng bước. Lương Diệp thắc mắc quay mặt lại, chỉ thấy anh quỳ một gối trước mặt mình. Hắn ngạc nhiên, pha trò: "Sao ái khanh lại thực hiện nghi lễ lớn vậy?"

Vương Điền lấy ra một chiếc nhẫn vàng trơn, nói với vẻ mặt bình thản: "Không có gì, chỉ bỗng muốn cầu hôn Bệ hạ thôi."

Lương Diệp đứng trước mặt anh, một tay được anh nắm, tay còn lại chắp sau lưng nom rất kiêu ngạo. Hắn khẽ nhướng chân mày: "Cầu hôn?"

Vương Điền chợt thấy hồi hộp khó hiểu. Anh cầm nhẫn, hắng giọng hỏi hắn: "Lương Diệp, ngươi có bằng lòng lấy ta không?"

Lương Diệp mân mê chiếc nhẫn hình thù quái lạ kia: "Ngươi có không?"

"... Có." Vương Điền bổ sung rất tự giác: "Giống hệt nhau."

Lương Diệp hài lòng gật đầu: "Vậy trẫm duyệt..."

"Hở, làm gì đây?" Một giọng cười của nam chợt vang lên sau lưng anh, cắt ngang lời Lương Diệp.

Vương Điền không vui nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đạo sĩ vui vẻ khoan khoái đi ra, đôi mắt hồ ly quan sát hai người họ. Nụ cười tươi của y khiến người ta chẳng dễ chịu gì.

Vương Điền rủ hàng mi, nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đứng dậy phủi bụi dính trên vạt áo.

"Sư thúc?" Lương Diệp hơi ngạc nhiên: "Sao ngài lại tới đây?"

Tiêu Xuân Hòa nhìn sợi tơ hồng mảnh mai vừa run rẩy ngưng tụ giữa hai người họ thình lình tan thành luồng khí đỏ, nụ cười càng thêm sâu sắc: "Tất nhiên là tới vào lúc nên tới rồi."


Bình Luận (0)
Comment