Ôm Trăng Sáng

Chương 207

“Trẫm chỉ đang tìm kiếm thôi.” Bị nhìn thấy lịch sử duyệt web của mình, Lương Diệp không hề cảm thấy khó chịu chút nào, cũng không cảm thấy có gì không ổn: “Hỏi ngươi sợ ngươi sẽ phiền lòng.”

Trong chốc lát, Vương Điền thậm chí cảm thấy Lương Diệp có chút bơ vơ không nơi nương tựa, càng ngẫm nghĩ xem mình có đối xử quá khắc nghiệt với hắn hay không, nhưng rất nhanh sau đó y liền tỉnh táo lại.

Từ miệng Lương Diệp có thể nói ra từ “Sợ” này thật sự có vấn đề.

Hắn sợ cái rắm, tới lệ quỷ còn phấn khích tới mức muốn đem nó thành thú cưng nữa là.

Ngay cả mái tóc của thằng ranh này cũng tràn ngập sự nổi loạn và bất mãn như muốn nói “Đều là lỗi của trẫm, nhưng ngươi làm gì được trẫm chứ?”

Vương Điền bỗng có cảm giác muốn lập tức lái xe quay đầu về nhà, đem tất cả những thứ giấu đi dùng trên người của Lương Diệp, khiến hắn không thể rời khỏi giường, chuẩn bị một đống xiềng xích không có khóa mở … Dù sao thì tên khốn này cũng không để ý lắm thì phải.

Sóng ngầm dâng lên trong mắt Vương Điền, y tức giận đến mức gần như muốn bóp nát vô lăng trong tay, trong lòng y hiện lên hàng trăm thủ đoạn xấu xa nham hiểm: “Ngươi thật có bản lĩnh —— hả.”

Lương Diệp nhét một vien kẹo vào miệng y, ánh mắt sáng ngời nói: “Trẫm muốn mua quần áo.”

Cảm giác mát lạnh của bạc hà lập tức lan tràn trong miệng, Vương Điền hung hăng đẩy viên kẹo lên má, khởi động lại xe, lái về phía trung tâm mua sắm: “Ngươi thích loại gì?”

Hai người bọn học vóc dáng giống hệt nhau, kể từ khi Lương Diệp đến đây, hắn từ trong ra ngoài đều mặc quần áo của Vương Điền, tủ quần áo của Vương Điền phần lớn là áo sơ mi, vest và giày da, vì vậy Lương Diệp cũng mặc quần áo như thế, nhưng có lẽ là hắn không thoải mái nên phần lớn thời gian ở nhà, hắn sẽ tranh giành với y mấy bộ đồ ở nhà chất vải mềm mại, Vương Điền không để ai biết tâm tư ác liệt của mình, cũng không mua quần áo mới cho hắn.

Y thích cảm giác Lương Diệp từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều vương mùi hương của y.

Ngay cả bây giờ y cũng không muốn mua đồ cho hắn.

“Dễ chịu và rộng rãi một chút.” Lương Diệp nói một cách chính xác, vừa bất mãn: “Bọn họ không thích trẫm mỗi ngày đều mặc vest và giày da, nhìn trông rất cấm dục”.

Vương Điền cắn chặt hàm răng, lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Thật sao?”

“Nhưng trẫm cũng đâu cấm dục đâu.” Lương Diệp sờ đùi y, đắc ý nói: “Ngươi ngày nào cũng quấn lấy trẫm.”

“Bọn họ?” Vương Điền dường như rất thản nhiên liếc hắn một cái: “Nam hay nữ?”

“Đều có cả, trẫm cảm thấy nơi này của các ngươi rất tốt, nữ tử cũng có thể đi làm, tạo ra của cải, giá trị, gia nhập quân đội.” Lương Diệp tay sờ lên đùi y, nhưng sắc mặt lại nghiêm túc: “Nếu như Đại Lương cũng có thể làm được những việc này, quốc khố hẳn đã được lấp đầy từ lâu rồi.”

Vương Điền lái xe không nói một lời.

Lương Diệp không dấu vết mà cong cong khoé miệng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị của y: “Vương Điền, ngươi ghen à?”

“Làm sao có thể?” Vương Điền vẻ mặt ôn hoà cười: “Ngươi ở đây có thể kết bạn, ta vui mừng còn không kịp, nhưng môi trường ở đây phức tạp hơn Đại Lương nhiều. Ta vốn muốn ngươi làm quen với môi trường trước rồi mới tiếp xúc với những người khác. Đứng trên góc độ người yêu, ta rất vui khi ngươi có thể kết bạn với người khác”.

Cũng không phải, y hiện tại ghen tị và tức giận đến mức sắp phát điên rồi.

Lương Diệp không cần bạn bè hay gia đình, Lương Diệp có Vương Điền là đủ rồi.

Lương Diệp cười lớn vỗ đùi hắn, lôi chiếc áo sơ mi được ủi tỉ mỉ từ trong quần ra, xoa đến lung tung rối loạn: “Sao trẫm nhìn ngươi như muốn giết người vậy?”

“Xã hội có pháp luật, giết người là phạm pháp.” Vương Điền mỉm cười hiền lành, lái xe vào bãi đậu xe.

Lương Diệp đã quen với việc mặc áo rộng tay dài nên đương nhiên cảm thấy những bộ quần áo bó sát đó rất hạn chế, hắn kéo Vương Điền thẳng chỗ những bộ quần áo rộng rãi dễ vận động, hai người trông giống hệt nhau, khí chất mạnh mẽ, trên đường đi thu hút rất nhiều sự chú ý, nhìn đến mức Vương Điển có chút bực bội.

Lương Diệp sau khi thay quần thể thao cùng áo hoodie trông trẻ hơn rất nhiều, giống như một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, hắn nhìn mình trong gương một lúc lâu, gật đầu hài lòng: “Quần áo này ngoại trừ hơi xấu, thì cũng rất thoải mái”.

“Lại đây ta nhìn chút.” Vương Điền ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn, nghe vậy, y đặt điện thoại xuống, nhìn sang.

Thẩm mỹ của Lương Diệp tuy rằng một lời khó nói hết, nhưng vì cách phối màu đen, trắng và xám tiêu chuẩn của cửa hàng thực sự không tìm được cái gì sai lầm, miễn cưỡng có thể nhìn được.

Chỉ là trông hắn có vẻ trẻ quá thôi.

Vương Điền không để ý tới ánh mắt tò mò của nhân viên bán hàng, đưa tay kéo ống tay áo của hắn: “Không thấy nóng sao?”

Lương Diệp ỷ vào nội lực trong người, giữa mùa đông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mỗi lần ghét bỏ nhiệt độ điều hoà trong phòng quá cao hắn thậm chí còn kh.oả thân lắc lư trước mặt y.

“Không nóng, nếu trẫm mặc quá ít, người ta sẽ mắng trẫm là đồ ngốc.” Lương Diệp vẻ mặt tê dại nói: “Ngươi lại không cho ta tuỳ tiện giết người”.

Nhìn dáng vẻ là đã từng bị người mắng qua.

Y nhớ lại dòng chữ trên điện thoại di động của Lương Diệp “Giết người sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm?” “Vượt ngục có khó không?” “Cảnh sát trong tù có giỏi khinh công không?” “Lồng giam ngục làm bằng chất liệu gì?” “DNA là cái gì?” “Những phương pháp tiêu hủy thi thể và xóa bỏ dấu vết thông thường” xem một loạt lịch sử tìm kiếm, y rơi vào im lặng một cách kỳ lạ.

“Ngươi có thể mắng lại hắn.” Vương Điền đưa ra một đề nghị khả thi.

“Thô tục.” Lương Diệp ghét bỏ nói: “Trẫm không thèm chấp nhặt với bọn họ.”

Hoàng đế bệ hạ sau khi mua quần áo xong tâm tình rất tốt, mặc dù Vương Điền có chút keo kiệt trong chuyện này, chỉ mua cho hắn mấy bộ quần áo và một đôi giày, nhưng hắn lại rất vui vẻ vì Vương Điền mua cho hắn.

“Mặc dù trẫm mỗi năm đều đổi long bào mới, nhưng về cơ bản đều giống nhau.” Lương Diệp ôm túi quần áo ngồi ở ghế phụ, liếm kem trong tay: “Thật sự là nhàm chán.”

Vương Điền liếc nhìn đôi môi hơi đỏ vì lạnh của hắn, hắng giọng: “Ăn ngon sao.”

Lương Diệp không thể hiểu liếc nhìn y một cái, sau đó mới phản ứng muộn màng, cố ý chậm rãi liếm hai cái, nói đùa: “Kem không phải ăn như vậy sao? Vương tổng, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Cổ họng Vương Điền nghẹn lại, y nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, trầm giọng nói: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Vương tổng, ta nghe thấy mấy tên tiểu nhân trong video hôm đó đều gọi ngươi như vậy” Lương Diệp nói: “Bạch Cao Dương cũng gọi trẫm là Lương tổng”.

“Đây là cấp dưới xưng hô với cấp trên.” Vương Điền khô khan nói: “Ngươi không cần gọi như vậy.”

Lương Diệp gặm vỏ ốc quế giòn còn sót lại, dùng đầu ngón tay mát lạnh chạm vào đôi tai nóng ấm của y, nhỏ giọng nói: “Sao trẫm cảm thấy ngươi thích gọi vậy?”

“Không có.” Vương Điền vẻ mặt căng thẳng, nhìn đèn đỏ phía trước, dừng xe.

Lương Diệp đột nhiên tiến tới liếm vành tai nóng rực của y: “Nhưng ngươi thích trẫm gọi ngươi là ca ca nhất. Mỗi lần gọi ngươi đều rất ——”

“Ngồi yên.” Vương Điền đẩy hắn trở lại chỗ ngồi.

Lương Diệp cúi đầu tiếp tục gặm ốc quế, mơ hồ nói: “Chặt.”

Vương Điền muốn đá người này ra khỏi xe: “Đang ăn không được nói chuyện, nếu không sẽ bị nghẹn chết.”

Lương Diệp răng rắc mà nhai xong ốc quế, chưa đã thèm mà liếm liếm môi: “Miễn cưỡng có thể ăn, trở về rồi lại mua cái khác”.

“Lần sau.” Vương Điền mắt cũng chẳng thèm nâng lên, qua loa nói.

“Còn có lần sau sao?” Lương Diệp cười nhìn y: “Sao trẫm cảm thấy hướng này không giống đường về nhà, cuối cùng hạ quyết tâm muốn nhốt trẫm lại sao?”

“Nhốt được ngươi sao?” Vương Điền liếc nhìn hắn.

Đương nhiên y có ngàn vạn thủ đoạn độc ác để đối phó Lương Diệp, nhưng chỉ cần nghĩ tới những thủ đoạn này đặt trên người Lương Diệp, y liền cảm thấy bực bội, cho dù ghen tị tức giận đến mức phát điên, y cũng không muốn dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy để làm nhục người yêu của mình.

Y càng thích dùng đầu óc để trói buộc người, thay vì thực sự dùng bất kỳ sợi xích sắt nào để nhốt người lại.

“Ngươi nhất định có thể nhốt trẫm lại được.” Lương Diệp nhiệt tình đưa ra lời khuyên: “Ngươi có thể dùng thắt lưng hoặc còng tay trói trẫm vào đầu giường, trẫm yếu ớt như vậy, nhất định không thể phản kháng, sau đó ngươi muốn làm gì với trẫm cũng được”.

“…Đừng đọc những thứ vớ vẩn trên điện thoại nữa.” Vương Điền trong lòng hơi khó chịu: “Muốn chơi cái gì ta dạy cho ngươi”.

Lương Diệp cười nheo mắt lại, ngắm nghía khuôn mặt cấm dục lạnh lùng của y: “Văn nhã bại hoại chính là người như ngươi, trẫm thích.”

Vương Điền lạnh lùng nhìn hắn.

Y không biết hắn đã học được điều đó từ ai, hoặc có thể hắn đã học được từ bảy hoặc tám chiếc điện thoại di động của hắn —— cho dù chỉ tìm thấy bốn năm chiếc điện thoại, Lương Diệp chắc chắn còn giấu nhiều hơn thế.

Xe lái vào tiểu khu, Lương Diệp nhìn toà nhà cao chót vót, bất mãn chặc lưỡi: “Trẫm lại phải sống trong một cái hộp nhỏ.”

So với trang viên và biệt thự, hắn thật sự không thích những hộp vuông nhỏ mà những con kiến sống trong đó, tuy nhìn từ bên ngoài trông cao lớn nhưng khi đi vào luôn có cảm giác không thể tự do di chuyển, cảm thấy rất ngột ngạt, vuông vức thấp bé, thật giống như bầu trời vuông vức phía sau tẩm cung khiến người rất chán ghét.

“Phần lớn thời gian ta đều ở nơi này, rất gần công ty.” Vương Điền dẫn người đi vào thang máy.

Lương Diệp nhìn những con số đang nhảy múa trên màn hình: “Vậy tại sao ngươi không sớm đưa trẫm đến đây?”

“Nơi này… có chút bừa bộn.” Vương Điền nhìn hắn giành trước mở cửa bằng vân tay, sau đó nói tiếp: “Ta cũng không thích để người khác tới quét tước.”

Căn hộ rộng bốn đến năm trăm mét vuông được trang trí với tông màu xám đen u ám, không hề có một chút màu trắng hay gam màu ấm áp nào, người có can đảm đến mấy cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo quỷ dị. Vẻ mặt của bố mẹ y khi lần đầu tiên đến đây y vẫn còn nhớ rõ, thuê một người đến dọn dẹp nhà cửa suýt chút nữa doạ họ sợ đến mức đau tim, Vương Điền sau đó không để người tới đây nữa.

“Miễn cưỡng rộng rãi hơn chút.” Lương Diệp vẫn như cũ ghét bỏ, nhưng rất nhanh tìm ra ưu điểm, hưng phấn nói: “Trang trí khá tốt, có chút thẩm mỹ.”

Rõ ràng, dù thẩm mỹ của Lương Diệp có tệ đến đâu, một khi là cùng một người thì sở thích của họ sẽ luôn giống nhau.

Nơi mà một người sống lâu dài luôn có thể nhìn ra tính cách của chủ nhân, Lương Diệp nhàn nhã nhìn bộ bàn ghế tối màu trong nhà, những dụng cụ cắt gọt được treo đầy trên tường, còn có tiêu bản nửa cái đầu sói ở trên mặt đất, một vài chiếc xương trắng rải rác bên cạnh ghế sofa, bốn hoặc năm tiêu bản khung xương người được đặt trước cửa sổ lớn sát đất, phía trên còn treo rất nhiều đèn màu, trên sofa được phủ kín một chiếc thảm mềm mại, chỉ có thể chứa được một người nằm…

Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là tấm gương lớn trên trần phòng khách, nó phản chiếu mọi thứ trên mặt đất.

Lương Diệp gần như có thể tưởng tượng ra Vương Điền lười nhác mà ngồi trên ghế sofa, bộ dáng si mê điên cuồng nhìn lên trần nhà… Hẳn là vô cùng đẹp.

Hắn nhặt con dao bướm trên thảm lên, xoay nó hai lần, suýt nữa bị lưỡi dao linh hoạt cắt vào tay, nhưng nhờ phản xạ xuất sắc của mình mà tránh được.

Vương Điền cầm lấy, kiểm tra lại trước khi ném trả cho hắn: “Chơi cẩn thận một chút.”

“Khó trách ngươi cầm đao lá liễu của trẫm thuận tay như vậy.” Lương Diệp vừa chơi dao vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào Vương Điền đang nửa quỳ trên mặt đất thu thập dụng cụ, đột nhiên hỏi: ” Vương Điền, ngươi một mình nhiều năm như vậy cô đơn lắm sao?”

Tay cầm dụng cụ của Vương Điền hơi dừng lại, y rũ mắt xuống, mỉm cười.

“Vẫn ổn.”
Bình Luận (0)
Comment