Tại cung Hưng Khánh, Đại Đô.
Một cung nhân ăn vận giống thái giám vội vã vén mở tấm rèm trúc, bước nhanh đến trước bình phong, quỳ xuống dập đầu: "Bẩm chủ tử, Lương Diệp chạy rồi ạ."
Người phụ nữ đang chống tay lên đầu nghỉ ngơi chầm chậm mở mắt ra, giọng điệu không rõ có đang tức giận hay không: "Chạy?"
"Kế hoạch chặn đánh ở núi Thập Tải vốn đang diễn ra cực kỳ thuận lợi, nào ngờ giữa đường bỗng dưng xuất hiện một người võ công cao cường cứu Lương Diệp đi mất.
Thuộc hạ tra được hắn chính là Vương Điền.
Trước đây, Lương Diệp luôn miệng nói với người ngoài rằng hắn là người thầy ở ẩn mình mời từ trên núi tới.
Tuy nhiên hai người này tương tác thân thiết, ăn chung ở chung, hành động rõ mồn một là đối xử với nam sủng.
Do thuộc hạ chưa làm tròn trách nhiệm, kính xin chủ tử trách phạt."
"Phạt ngươi làm gì." Thôi Ngữ Nhàn cười khẽ một tiếng: "Suy cho cùng vẫn là do ai gia tính sai.
Ai gia không ngờ một tên nam sủng cỏn con lại có bản lĩnh đến vậy, đưa được Lương Diệp thoát khỏi tầm tay của cả sát thủ lầu Phi Tiên."
Người đang quỳ dưới đất im thin thít, không dám ngẩng đầu lên.
"Giản Lăng à, ngươi còn nhỏ tuổi, làm việc gì cũng cần hỏi qua Dương Mãn.
Hai người các ngươi là cánh tay phải và cánh tay trái đắc lực của ai gia, cho dù mất đi người nào ai gia cũng không đành lòng, ngươi hiểu chứ?" Thôi Ngữ Nhàn thong thả nói.
Trán Giản Lăng lập tức đổ mồ hôi lạnh, thưa: "Vâng, thuộc hạ đã rõ."
Thôi Ngữ Nhàn thở dài như không đành lòng: "Tử Dục xưa giờ luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn biết điều nhất, tuy thường xuyên cư xử khác người, song nhìn chung chưa mắc lỗi lầm gì lớn, dạo này không biết bị kẻ nào đầu độc mà mắc phải sai lầm liên tục.
Mặc dù đứa cháu gái kia của ta là con thứ nhưng con bé cũng do ai gia cất công tuyển chọn cho nó, nó chẳng những không biết cất nhắc mà còn cắn ngược lại ta một phát, thật sự khiến cõi lòng ai gia lạnh giá."
Giản Lăng chỉ đáp lại một tiếng, không dám nhiều lời.
"Ai gia không truy cứu sơ suất lần này nữa, một lần chặn đánh thất bại thôi ấy mà." Thôi Ngữ Nhàn nói: "Sát thủ, tử sĩ trên đời này nhiều vô kể, không quan tâm ngươi dùng cách nào, tóm lại, ai gia không muốn gặp lại Tử Dục nữa."
"Vâng! Thuộc hạ nhất định sẽ cho Lương Diệp chết tại núi Thập Tải!" Giản Lăng lạnh lùng đáp.
Bức màn trúc được vén lên rồi lại hạ xuống, Giản Lăng rảo bước khỏi hậu cung, bộ đồ thái giám trên người sớm đã biến mất, thay vào đó là quan phục của thị vệ ngự tiền*(binh lính bảo vệ Hoàng đế).
Hắn cầm lệnh bài kiểm kê nhân số, đếm được khoảng gần trăm người mới nghiêm giọng nói: "Các ngươi theo ta đến núi Thập Tải cứu giá khẩn cấp!"
Các thị vệ trang bị đầy đủ đồng thanh hưởng ứng, tiếng hô vang vọng mãi chưa tan đi.
Đoàn kỵ binh hạng nhẹ cưỡi ngựa khỏe lao như bay qua con phố dài của Đại Đô.
Đúng lúc đó, quản gia Văn phủ cũng vừa trở về, không khỏi nghía thêm lần nữa trước khi mời một vị công tử tuấn tú xuống xe ngựa vào nhà.
Văn Tông đang ngồi câu cá tại vườn hoa phía sau, hương đã được đốt và băng đã được đặt tại đình nghỉ mát nhưng vẫn chẳng mảy may làm dịu được không khí oi bức.
"Lạc Hoằng đấy à." Văn Tông quan sát mặt nước phẳng lặng, không ngoảnh đầu lại.
"Học trò Kỳ Minh gặp qua thầy." Kỳ Minh đứng cách đó không xa, cung kính thi lễ gặp mặt với Văn Tông.
"Đến đây, ngồi câu cá với ta một lát." Văn Tông nói: "Đi lấy cho Lạc Hoằng một bộ cần câu."
Kỳ Minh đến bên cạnh ông cụ ngồi xuống, cất lời: "Thầy bất ngờ cho gọi học trò về, chắc hẳn có chuyện quan trọng cần dặn dò ạ?"
"Người ngoài luôn khen con chín chắn và điềm tĩnh hơn Văn Bân, lại chẳng hay tính con vốn nóng nảy hơn nó nhiều." Văn Tông cầm cần câu thong thả nói.
"Sư đệ Thừa An vang danh khắp thiên hạ, học trò tất nhiên không thể sánh bằng." Kỳ Minh cười tự giễu một tiếng, ánh mắt như có điều sầu não: "Cần chi phải tự rước lấy nhục."
"Tự xem nhẹ bản thân." Văn Tông cuối cùng cũng ngoảnh mặt lại nhìn y: "Tính cách Văn Bân thuần rắn rỏi, mặc dù có tài nhưng không hiểu đạo lý cứng quá dễ gãy.
Tại chốn quan trường, kỵ nhất việc không chịu cúi đầu nhận thua."
"Học trò xin tiếp thu." Kỳ Minh cụp mắt.
"Không nói chuyện này nữa." Văn Tông quay đầu lại câu cá tiếp: "Văn Bân được Bệ hạ cử đến Hà Tây cứu trợ thiên tai, theo như dự đoán thì sẽ không về được Đại Đô trong ít nhất bốn, năm năm tới."
Kỳ Minh ngạc nhiên: "Sao lại thế ạ? Thừa An đã làm đến chức Thị lang Bộ Lễ rồi, Thôi thị dám hành xử hoang đường vậy ư?! Không sợ chìm trong nước bọt thiên hạ sao!?"
"Bệ hạ ra lệnh, Bệ hạ ban chỉ, người trong thiên hạ chỉ biết mắng bệ hạ ngu ngốc vô độ." Văn Tông ngừng một lát, mới nói tiếp: "Nay tuy bệ hạ có lòng tranh quyền với Thôi thị nhưng suy cho cùng một cây làm chẳng nên non, Bệ hạ lại làm việc quyết liệt quá, hiện giờ đã chọc giận Thôi thị...!Đây cũng không phải là một sự lựa chọn tốt."
Kỳ Minh ngẫm nghĩ hồi lâu: "Ý thầy là..."
"Bệ hạ không có ai trong tay." Văn Tông nhìn y, nở nụ cười khổ trên gương mặt già nua: "Nhà lớn lung lay, bệ hạ vốn phớt lờ, ta tự phụ cho rằng mình đủ sức ngăn Đại Lương sụp đổ, tiếc thay chẳng hiệu quả mấy.
May mà trời xanh có mắt, để bệ hạ góp lòng ngăn cơn sóng dữ.
Ta đã lớn tuổi rồi, dù thế nào cũng phải để lại cho ngài ấy vài người hữu ích, mai này xuống suối vàng còn có mặt mũi gặp Tiên đế và nương nương."
Kỳ Minh lấy làm lạ.
"Tuy Du-Lượng* tranh đấu nhưng con và Thừa An vẫn là sư huynh đệ đồng trang lứa.
Đời này của ta dạy ra được hai học trò như các con cũng coi như không lãng phí học vấn cả đời."
*Chu Du và Gia Cát Lượng.
"Đến lúc vào quan trường rồi, Lạc Hoằng."
- -
Tại núi Thập Tải.
||||| Truyện đề cử: Kiếp Này Gặp Được Người |||||
Lương Diệp dựa lên người Vương Điền, trò chuyện đứt quãng với anh, thật giống như máu trong người hắn đã chảy khô, chỉ còn lại vết máu loang lổ trên gương mặt.
Vương Điền rủ mi mắt, cầm khăn lau sạch vết máu trên mặt cho hắn: "Sung Hằng đâu? Cậu ta theo ngươi như hình với bóng, lẽ nào cũng không mang thuốc giải luôn?"
"Chẳng phải ngươi để cậu ta tới phố Ứng Tô điều tra về đứa bé đeo khóa trường mệnh đó sao.
Trẫm cho cậu ta đi rồi, tiện thể mang ít điểm tâm về ăn." Lương Diệp có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được anh chăm sóc, hắn nghiêng mặt tránh đi chiếc khăn, còn làm bộ ông lớn đưa ra yêu cầu: "Cổ cũng nhớp nháp, lau qua cho trẫm."
"Ngươi sắp xếp hợp lý thật đấy bệ hạ." Vương Điền tức tối lau cổ cho hắn: "Chết đến nơi rồi còn bảo cậu ta đi mua điểm tâm."
"Ngươi đã dặn dò phải điều tra đứa bé kia, tất nhiên trẫm phải để bụng." Lương Diệp sắp chết vì độc vẫn không chịu nằm yên.
Không biết từ bao giờ, bàn tay hắn đã lần mò vào vạt áo, luồn xuống bên hông anh nhéo một phát: "Trẫm muốn hôn eo ngươi."
Vương Điền trừng hắn khoảng ba giây, hãi hùng: "CMN, chết đến nơi rồi mà đầu óc ngươi chỉ nghĩ được mấy chuyện hư hỏng này thôi hả?!"
Lương Diệp vui vẻ gật đầu cái rụp: "Chắc chắn cũng thơm lắm."
"Thơm cái mụ nội nhà ngươi ấy!" Vương Điền tóm lấy bàn tay bất lịch sự của hắn, quăng ra ngoài.
Cơm giận nghẹn lại giữa cổ họng, nuốt không trôi mà nhổ ra cũng không nổi.
Lương Diệp ăn mắng vẫn vô tư, mừng khấp khởi vỗ bụng anh, tỏ vẻ khẩn thiết: "Mong muốn duy nhất trước lúc chết của trẫm mà ngươi cũng không chịu thực hiện, quả là máu lạnh vô tình."
"Ngươi vẫn nên ôm hận mà hẹo đi." Vương Điền hất bàn tay táy máy của hắn ra, ngẩng đầu quan sát sắc trời, hỏi: "Sao ngươi còn chưa chết vậy?"
"...." Lương Diệp yên lặng một hồi, sau đó đáp với vẻ mặt nghiêm túc: "Chắc do độc bọn chúng dùng đểu quá, chờ thêm nửa canh giờ nữa đi."
Vương Điền nghiến răng: "Không thì ngươi đi tiểu một bãi rồi tự soi thử bản mặt hồng hào của mình bây giờ xem?"
Lương Diệp cúi đầu c ởi thắt lưng quần: "Phiền ngươi đỡ trẫm một lát."
Gân xanh trên trán Vương Điền giật giật.
Anh túm thắt lưng Lương Diệp, buộc cho hắn một nút chết.
Lương Diệp thở dài hơi tiếc nuối: "Hiện tại trẫm thực sự chẳng còn chút hơi sức nào.
Giờ mà ngươi còn không mau cho trẫm uống thứ kia thì sau này sẽ không tìm được cơ hội nào khác tốt thế này đâu."
Khóe miệng Vương Điền giật giật.
Anh dám đảm bảo nếu bây giờ mà ra tay, kiểu gì Lương Diệp cũng có mười tám cách để chặt anh thành tám khúc.
Cơ hội tốt nhất đã bị bỏ lỡ...!hoặc nói là vốn dĩ chẳng có thứ gì tên cơ hội tốt cả.
Do anh vội vàng lộ tẩy, bỏ lỡ thêm cơ hội tốt nữa.
"Hồi nãy bị ngươi dọa sợ run, không biết thứ đó rơi đâu mất rồi." Vương Điền bình tĩnh xòe bàn tay trống trơn: "Nếu ngươi muốn ăn và không ngại bẩn thì ta có thể chịu mệt tìm thử giúp."
Lương Diệp khom người dựa vào lòng anh cười lớn, bàn tay dính máu nắm chặt tay áo anh, các đốt ngón tay trắng nhợt bị máu bao phủ.
Hắn bức bối ho khan vài tiếng, con ngươi dõi nhìn Vương Điền đong đầy nét cười vui thích: "Trẫm chỉ thích ngươi thông minh biết điều."
Vương Điền không hề dao động: "Cử động được rồi thì chúng ta tiếp tục lên đường thôi."
"Trẫm không cử động được." Lương Diệp uể oải ngoẹo người sang một bên, muốn nằm nhoài ra lưng anh, lại bị Vương Điền nhanh nhẹn đỡ eo, ngăn hắn nhúc nhích.
"Cựa quậy nữa là vết thương rách ra mất." Vương Điền nhíu mày để hắn dựa vào mình.
Lương Diệp kéo một bên tay áo anh, còn định tranh thủ cơ hội sờ mó cánh tay, vừa ngây ngô vừa mập mờ vuốt v e làn da mỏng ở mặt trong cổ tay Vương Điền.
Giọng hắn khàn khàn, chứa đựng chút chờ mong: "Cõng trẫm đi."
Vương Điền liếc hắn, Lương Diệp nhoài lên hôn chóp mũi anh rồi nhếch môi cười với anh.
Mặc dù không hiểu tại sao Lương Diệp lại có thể cư xử thân thiết tự nhiên như thế với người muốn giết mình nhưng Vương Điền vẫn cẩn thận tránh đi vết thương trên người hắn, cõng hắn lên lưng.
...!Tiện thể che giấu sự lúng túng và chút xíu áy náy sau khi giết người thất bại.
Nào ngờ tên Lương Diệp này trời sinh đã chẳng phải người chịu ở yên một chỗ.
Hắn bắt anh cõng thì thôi đi, lại còn vô tư vén cổ áo anh lên.
Bàn tay thiếu đứng đắn sờ mó khắp người anh.
"Bỏ tay ra." Vương Điền đanh mặt nói: "Còn lộn xộn nữa là ta ném ngươi đi bây giờ."
Lương Diệp nhéo một phát, người cõng hắn lập tức cứng đơ toàn thân, trong giọng nói chứa đựng sự giận dữ: "Lương Diệp! "
"Trẫm nhớ mang máng trong sách xuân cung kia, bọn họ đã...!" Lương Diệp thích thú dán mắt vào tai anh: "Chậc, đỏ như sắp rỉ máu luôn rồi kìa."
Chỉ nói thôi còn đỡ, đây động tác hắn thậm chí quá đáng hơn.
Không biết do bực bội hay gì mà cả cổ lẫn mặt Vương Điền đều đỏ bừng.
Anh chộp lấy tay hắn, muốn quăng tên này xuống đất nhưng chưa kịp hành động thì Lương Diệp bỗng lật tay giữ chặt cổ tay anh, kéo mạnh anh lăn một vòng dưới đất, tiếp theo lập tức lao lên cây.
Mười mấy phi tiêu tẩm độc bay vèo vèo tới, ghim vào chỗ hai người vừa đứng.
Lá cây lay động rì rào, Vương Điền ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ cảm giác được bốn phương tám hướng toàn người là người.
Thân hình những người này lơ lửng, tất cả đều đổ dồn ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm về phía anh như đang nhìn con mồi sắp chết, chầm chậm bước tới gần anh và Lương Diệp.
Không biết Lương Diệp lấy từ đâu ra hai mũi tên ngầm, cài lên cổ tay áo Vương Điền.
Hắn choàng tay ôm cổ anh, kéo anh lại gần hôn một phát thật mạnh, khe khẽ cười nói: "Hai nén hương, nếu ngươi sống được thì trẫm phong ngươi làm Hoàng hậu."
Chưa dứt lời, cái người ban nãy còn sống dở chết dở đòi anh cõng đã nhảy từ trên cây xuống, nhuyễn kiếm hẹp dài nhẹ nhàng lướt qua, đường kiếm lay động tán lá rung rinh.
Một chuỗi máu tươi tóe lên giữa không trung, bắn vào lá xanh hãy còn đang đung đưa, từng giọt, từng giọt rơi tí tách xuống đất.
Vương Điền thậm chí không nhìn rõ được bóng dáng Lương Diệp.
Tuy nhiên, con ngươi anh lại phản chiếu cảnh tượng vô số xác chết rơi từ không trung xuống đầy thảm khốc.
Mùi máu nồng xộc ra khắp xung quanh.
Anh chứng kiến nhuyễn kiếm nhoang nhoáng giữa loạt bóng kiếm kia chợt lao thẳng về phía mình, đâm xuyên qua người tên thích khách đang mon men đánh lén sau lưng anh.
Lương Diệp dễ dàng bẻ gãy cổ tên thích khách, máu tươi bắn lên chân mày đẹp đẽ.
Hắn nghiêng người nhìn về phía Vương Điền từ đằng xa, nở một nụ cười tàn bạo khát máu, đôi môi mấp máy.
Tuy cách nhau xa nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Vương Điền vẫn thấy rõ khẩu hình của hắn.
Người này đang nói: "Hoàng hậu."
"Đồ điên." Vương Điền nghiến răng nghiến lợi nắm chặt mũi tên ngầm..