Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 46

Đường Tê dạo phố xong, đồ đã mua nhiều hơn dự kiến. Bà xách theo một đống đồ ăn về nhà, tạm thời không dành ra cái tay nào để mở cửa nên từ ngoài cửa gọi một tiếng, bà nghĩ nếu không ai đáp lại thì sẽ dùng chìa khóa để mở.

Vừa định đặt nguyên liệu nấu ăn xuống đất, cửa chống trộm “kẹt” một tiếng được đẩy ra bên trong.

Mở cửa cho bà là người Lạc Uẩn đang phụ đạo cho.

“Dì đưa cho cháu đi ạ.” Phong Dã dựa vào cửa, khom lưng tự nhiên nhận lấy túi trong tay bà.

Túi rất nặng, nhưng khi ở trong tay đối phương giống như nhẹ đi một nửa. Tấm lưng rộng lớn của nam sinh không hề cong xuống chút nào.

Đường Tê thay giày xong, cảm ơn xong bảo hắn đặt đồ lên bần cơm là được.

“Hai con học xong rồi hả? Lạc Uẩn đâu rồi?” Đường Tê vừa hỏi vừa lấy đồ cần ướt lạnh vào tủ lạnh.

Phong Dã cầm cốc nước đã rót ra ở trên bàn trà, cốc nước đó vốn là nước sôi. Hắn tinh tế cho Lạc Uẩn thời gian tiêu hóa một mình, lỡ như để lại ấn tượng nào không tốt là không được. Phong Dã ngồi trong phòng khách hơn mười phút, bây giờ độ ấm của nước vừa đủ.

“Chưa xong nữa ạ, con ra rót cho cậu ấy cốc nước, giờ về ạ.”

Ánh mắt Đường Tê hơi chuyển động, bà nhìn chằm chằm cốc nước trong tay Phong Dã, hơi xin lỗi: “Thằng bé này thật là, sao lại để khách rót nước cho nó cơ chứ, không có chút lễ phép nào cả. Con về ngồi trước đi, dì gọt ít trái cây cho các con.”

Bà xoay người lấy trái cây đã ép gió ra đi vào bếp, thấy Phong Dã còn đứng tại chỗ, môi hắn hơi nhích, hình như muốn nói cái gì đó.

Tưởng rằng hắn ngại, Đường Tê cười hiền lành: “Còn cần gì cứ nói dì biết, không cần khách khí đâu, chuyện lần trước may mà có con giúp.”

Phong Dã khẽ ngước mắt, nhẹ giọng nói: ‘Lớp trưởng là người tốt, cậu ấy không có không lễ phép đâu ạ.”

Đường Tê còn giật mình, nam sinh lại nói tiếp: “Chỉ rót cho cậu ấy cốc nước thôi, không sao mà.”

Nói rồi, Phong Dã quay người đi khỏi, hắn có thể cảm giác được mẹ Lạc Uẩn vẫn đang nhìn mình.

Lại nhớ vẻ mặt bất ngờ vừa rồi của bà.

Hắn chợt nhận ra có khi nào vừa rồi mình nói nghiêm túc quá không.

Rõ ràng là lúc trước đã quyết tâm giữ lại ấn tượng tốt trong mắt phụ huynh của Lạc Uẩn.

Nhưng mà nghe bà tùy tiện nói Lạc Uẩn không tốt, hắn không nhịn được.

Thôi.... Tìm lúc khác gây ấn tượng tốt vậy.

Mong là dì sẽ thích quà mà ba đề cử cho hắn.

Về lại phòng ngủ, Phong Dã đặt nước ấm lên bàn.

Lạc Uẩn đủ thời gian để xử lý xong tất cả.

Vẻ mặt sung sướng không tả nổi lúc tiết ra vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại vệt ửng đỏ mơ hồ ở đuôi mắt.

Để bình ổn tâm trạng, Lạc Uẩn thay một bộ quần áo khác, bây giờ đang nghiêm túc mà ngồi trước bàn.

Căn phòng yên tĩnh đến mức tương như tất cả chỉ là mơ.

Nhưng vị tanh ngọt trong không khí lại chân thật rõ ràng.

Lại như Phong Dã biết Lạc Uẩn mặc màu trắng, cũng biết tất cả góc cạnh của Lạc Uẩn.

Trên thế giới này, có một Lạc Uẩn mà chỉ có hắn biết.

Lạc Uẩn nhận lấy ly nước hắn đưa qua, nghe thấy âm thanh bên ngoài, hỏi: “Mẹ tôi về rồi hả?”

“Ừ, dì đang gọt quả.” Phong Dã kéo ghế ra, ngồi lại lần nữa.

Bên người như thể có một nguồn nhiệt, cảm giác tồn tại cực kỳ rõ ràng, Lạc Uẩn nhìn bàn tay tùy ý đặt trên đùi của đối phương.

Mười ngón tay thon dài linh hoạt, kỹ thuật thuần thục là kiểu cực kỳ có kinh nghiệm, còn tận tâm tận lực mà phục vụ cậu.

Tóm lại so với việc cậu qua loa cho xong thì đây là lần đầu tiên cậu nếm được trái ngọt.

Nghĩ nghĩ, Lạc Uẩn ôm cốc nước, miệng nhỏ chu ra từng ngụm từng uống nước.

Cánh môi hơi khô ướt át, giọng thoải mái hơn nhiều.

“Chuyện đó, vừa rồi cảm ơn cậu.” Lạc Uẩn không tự nhiên đặt cốc nước, cúi đầu không nhìn mắt Phong Dã.

“À, không có gì.” Phong Dã lấy bài muốn nghe tiếp ra, giọng điệu như bình thường, nói: “Cậu hài lòng là được, hơn nữa, đã nói lần sau đến lượt cậu giúp tôi rồi mà.”

Lỗ tai Lạc Uẩn đỏ lên, cậu cắn môi nhỏ giọng đáp: “......Ừm, tôi biết.”

“Bây giờ cậu còn khó chịu không?” Lạc Uẩn hỏi.

“Còn một chút nhưng không sao.”

“Vậy cậu có còn muốn ôm tôi không?”

Không khí chớp mắt đọng lại.

Phong Dã thở dài, hắn lười biếng tách chân ra, chỉ vào nơi bị ấm ức.

“Lỡ như nó lại không nghe lời thì sao? Chẳng nhẽ cậu định thực hiện lời hứa ngay hôm nay hả?”

“......” Lạc Uẩn nuốt nước bọt, vô thức siết chặt tay, cậu khô cằn nói: “Lần sau tôi, tôi sẽ giúp cậu sau.”

“Thì vậy đó, lỡ ôm cậu rồi lại xảy ra phiền phức tiếp.” Giọng Phong Dã lười biếng, con ngươi lộ ra thờ ơ.

“Ai bảo cậu dễ đứng như thế kia chứ.” Lạc Uẩn vô lực chửi thầm.

Học sinh cấp ba sẽ giống hắn như vậy hả, tuy là bình quân Alpha mạnh mẽ hơn Omega và Beta nhiều.

“Có lẽ do sắp tới kỳ nhạy cảm nên vậy đó.” Phong Dã thuận miệng đáp lại.

Lạc Uẩn lẩm bẩm: “Kỳ nhạy cảm à......”

Thời gian sau đó họ làm được ít đề, Phong Dã cũng rơi vào cảnh đẹp.

Trong lúc đó Đường Tê mang trái cây vào hai lần, bà rất tinh tế, đạo đãi khách tích thủy bất lậu, cũng không vì Phong Dã học kém mà tỏ sắc mặt với hắn.

*Tích thủy bất lậu: nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.

Khi bà vào trùng hợp thấy Lạc Uẩn đang giảng bài cho hắn, hai thiếu niên kề đầu sát tai, góc nghiêng cực kỳ xuất sắc, trên người dường như có ánh sáng vậy.

Có một thoáng chớp mắt, ý nghĩ bọn họ đẹp đôi xẹt ngang qua.

Đột nhiên bà nhớ Phong Dã là một Alpha.

Lẳng lặng nhìn hai giây, Đường Tê cười tự giễu. Đều là học sinh cả mà, bà nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ.

Phong Dã tìm được cơ hội gây ấn tượng tốt với phụ huynh.

Đó chính là giúp làm cơm tối.

Mới đầu nghe Phong Dã bảo muốn giúp, Đường Tê kinh ngạc cực kỳ.

Từ nhỏ đến lớn, Lạc Uẩn và Lạc Vân bị gọi là đần độn với phương diện nấu ăn cũng không quá đáng.

Hai năm trước bà từng dạy họ nấu cơm, không sau này toàn ăn cưm hộp không tốt cho sức khỏe.

Nhưng mà hai đứa nhỏ không có thiên phú, mỗi lần xuống bếp sẽ làm ra đủ chuyện lớn bé.

Sau Đường Tê cũng chịu chấp nhận hiện thực, không để con học nấu cơm nữa, dù sao đây cũng chẳng phải kỹ năng gì.

Bà nhìn Phong Dã đang nghiêm túc xắt rau, tay trái nam sinh giữ chắc thực phẩm nấu ăn, tay phải cầm dao. Khi xắt ngón trỏ trái chống lên mặt dao, sử dụng thủ pháp nấu ăn chuyên nghiệp không cắt vào tay.

Sức của Alpha vốn mạnh hơn một chút, động tác xử lý thịt lưu loát, động tác còn nhanh hơn Đường Tê.

“Oa~” Lạc Vân dựa vào cửa bếp, nhìn kỹ thuật xắt rau kia, lấy làm lạ.

“Oa~” Lạc Uẩn đứng sau em gái, học theo giọng điệu khoa trương của em.

Đường Tê nhìn hai đứa con, không nhịn được nói: “Nhìn đi, bây giờ học sinh còn nấu cơm không nhiều đâu.”

Lạc Uẩn không ngờ trù nghệ của Phong Dã tốt như thế, không phải chỉ biết nấu cơm thôi mà là làm cơm thật ngon.

Thảo nào màu sắc, mùi vị của đồ ăn ở trường lần đó đều không tệ.

Môi Phong Dã cong lên, đôi mắt mờ mịt lộ vẻ tự mãn.

Xem ra ông nói không sai.

Nấu ăn ngon mới có vợ!

1

***

Buổi tối có một bàn cơm lớn, tất cả đều là Phong Dã chuẩn bị, Đường Tê lại trở thành người giúp đỡ.

Nhìn vài món ăn. Đường Tê mím môi, ngượng nùng nói: “Hôm nay con vốn đến nhà làm khách, vậy mà...vất vả cho con rồi.”

“Không sao đâu ạ, với con đơn giản lắm, mọi người mau tranh thủ còn nóng nếm thử đi.”

Mùi hành xanh biếc trên nước mì thơm phức, hít một cái là mùi hương lấp đầy ngực.

Lạc Uẩn: “Cảm ơn cậu nhé.”

Một bữa ăn mọi người ăn vui vẻ, Đường Tê vừa ăn vừa hỏi Phong Dã những chuyện ở trường.

Tính cách và lối sống của hắn và Lạc Uẩn hoàn toàn không giống nhau.

Nghe hắn nói hắn theo bạn học đi lên mạng, Lạc Uẩn làm gián điệp núp bên người một lưới tóm gọn đám học sinh trốn học.

Đường Tê vui cười rộ lên, Lạc Uẩn đỏ mặt, đầu cúi thấp sắp chui vào chén.

Cậu khô khô nói: “Cậu đừng nói chuyện này.”

Cứ thế, Đường Tê cũng buông bỏ chút thành kiến trong lòng, không quá khúc mắc chuyện Lạc Uẩn kèm cặp hắn nữa.

Mà Lạc Vân ngồi bên cạnh Đường Tê trộm quan sát anh đẹp trai trước mặt em.

Ừm......đẹp trai, tay nghề tốt, giống con người.

1

Tiếp theo không thích ăn sườn, không thích ăn xương, chắc không phải cún đâu.

Em đã bảo mà, chỉ là có mùi giống thôi.

1

Hơn nữa nghe bảo thành tích của Phong Dã và em giống nhau, cũng là đội sổ. Ở mức độ nào đó, em cảm thấy càng thân thiết hơn.

Co đến khi đề tài bất giác chuyển qua đại hội thể thao vào tuần tới.

“Hôm qua Lạc Uẩn tập luyện ở nhà cháu cả buổi trưa, có cả những bạn khác nữa.” Phong Dã nói, “Không chừng có thể giành được thứ hạng nào đó.”

“Giờ đã học kỳ sau của lớp mười một rồi, lớp mười hai có khi còn không có.

“Lúc đó chụp ảnh kỷ niệm nhiều một chút, Lạc Uẩn bơi nhanh lắm, cũng đẹp nữa, còn là người gây mưa gió trong trường học nữa cơ.”

Phong Dã không nghĩ nhiều, chỉ lựa lời hay để khen người. Hắn nghĩ ba mẹ nghe thấy con mình được khen chắc sẽ vui vẻ.

Lạc Vân gặm cánh gà, cổ vũ hùa theo: “Được nha được nha, lúc đó em cổ vũ cho các anh nhe.”

Phong Dã đang định đáp, đột nhiên thấy Lạc Uẩn nhíu mày.

Lại nhìn dì ngồi trước mặt, khóe môi trùng xuống, môi khẽ động đậy muốn nói gì đó, cuối cùng nghẹn trở lại.

Không khí từ từ trở nên áp lực, Lạc Vân không nhận ra còn nói muốn tự tay chuẩn bị biểu ngữ cổ vũ nữa.

Lạc Uẩn nhìn chén cơm, chua xót lan từ đầu lưỡi đến khắp người.

Không còn muốn ăn nữa.

Cậu cầm chén đũa đứng lên, đặt lên bếp, nói với nhà ăn: “Con ăn no rồi, mọi người ăn tiếp đi.”

Lạc Vân tuy hơi ngốc nghếch nhưng cũng nhận ra gì đó, không dám nói chuyện nữa, vùi đầu ăn cơm.

Đường Tê nhìn cửa phòng khép chặt của Lạc Uẩn, không biết nên thế nào cho phải, chỉ có thể cố làm dịu bầu không khí: “Chúng ta ăn tiếp đi, đừng lãnh phí.”

Sắc trời tối dần, nhiệt độ dần giảm xuống, trong sắc trời tối tăm còn mang theo mưa phùn.

Đến lúc, Phong Dã dọn đồ đạc, đưa quà trên sô pha cho Đường Tê.

Từ chối mãi, Đường Tê thịnh tình không thể từ chối mà nhận lấy.

Bà nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ngoài trời đang mưa, dì lấy dù cho con nhé.”

Lúc này, Lạc Uẩn cầm cây dù trong suốt từ phòng ngủ ra: “Tôi tiễn cậu đi.”

Phong Dã không khách sáo với cậu, nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Đường Tê thấy vậy, cười nhẹ bảo được.

......

Lúc này người đi thang máy không nhiều.

Để làm dịu không khí, Phong Dã nói: “Cái dù giống cây mấy năm trước cậu cho tôi này, trong suốt giống nhau.”

“Cậu bảo cái này hả?” Lạc Uẩn nhấc cây dù che mưa trong suốt lên, “giá hợp lý, hình dừng đơn giản, không che mất tầm nhìn, nhưng mà dễ hỏng lắm, tôi thay mấy cây rồi.”

“Vậy à, nhưng cây dù cậu cho tôi chưa hỏng này.” Phong Dã đột nhiên nói thế.

Lạc Uẩn nhướng mày, nhớ lại: “Mấy năm rồi chưa hỏng nữa hả, cậu giữ cẩn thận hơn tôi nữa.”

“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại, tới tầng một, cửa chầm chậm mở ra.

Khi Phong Dã ra ngoài, để lại một câu: “Tôi giữ lại đặt chỗ đó, không dùng bao giờ.”

Nhìn bóng dáng hòa vào bóng đêm, tim Lạc Uẩn đập nhanh hơn.

Khi họ ra khỏi tòa nhà, mưa rơi thưa thớt, hạt mưa tí tách rơi xuống dù.

Thời tiết âm u giống mấy năm trước, đám mây chân trời đen kịt, lòng Lạc Uẩn bất giác phiền muộn.

Đá vụn màu trắng trang trí đường bị mưa xối sạch sẽ, Phong Dã cao, để không đè xuống hắn, Lạc Uẩn nâng cao hơn so với bình thường.

“Để tôi cầm cho.” Phong Dã nhấc tay, ngón tay hai người hơi chạm nhau, giờ hắn mới nhận ra ngón tay Lạc Uẩn lành lạnh.

Hắn giơ cây dù hơi nghiêng sang bên cạnh, sau đó chầm chậm dùng một bàn tay rũ cạnh chân đi móc lấy ngón tay Lạc Uẩn.

Từng chút từng chút, làm chẳng biết mệt.

Lạc Uẩn: “......”

Bỗng nhiên cậu dừng bước, cụp mắt, cười một tiếng không rõ ý, sau đó nắm lấy ngón tay luôn nghịch ngợm.

Nắm tay, Phong Dã không nhịn được cong môi, đang lúc hắn cực kỳ vui vẻ, Lạc Uẩn nói: “Tay tôi lạnh.”

Phong Dã vẫn cười, không nhịn được cười.

“Vậy à, tay của tôi thì nóng lắm.”

Phong Dã muốn nắm hoài, nhưng đã nhanh chóng ra đến cửa tiểu khu.

Lúc này, Phong Dã mới nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi, trên bàn cơm, tôi nói sai cái gì à?”

Trầm mặc hồi lâu, Lạc Uẩn nghe tiếng lòng rối rắm của Phong Dã, chỉ đáp lại đại khái.

“Ý cậu là qua tuần sau, cậu tự sống một mình hả? Hơn nữa cũng tách ra, dì không lùi thời gian xuất ngoại á?”

Kể lại sầu muộn trong lòng một lần, Lạc Uẩn nhẹ lòng ít nhiều.

Đây không phải là chuyện cậu đã biết từ sớm ư?

Một đại hội thể thao thôi mà, không đến cũng không sao cả, thời gian đã hẹn lùi lại hai ngày xảy ra việc gì thì sao.

Cậu không giận, nhưng Phong Dã lại giận, hắn cảm thấy ấm ức thay cậu: “Sao lại thế chứ, rõ là phải tách ra, vậy mà hoạt động cuối cùng cũng vắng.”

“Hơn nữa, sau này cậu chỉ có một mình.” Mày Phong Dã nhăn lại.

Giọng Lạc Uẩn nặng nề: “Vậy cũng còn cách nào, trùng hợp như vậy đấy, xuất ngoại chữa bệnh quan trọng hơn tôi, tôi hiểu chứ.”

“Còn lâu mới quan trọng hơn cậu, cậu là quan trọng nhất.” Phong Dã lẩm bẩm.

Thấy khóe miệng hắn trùng xuống, vẫn ấm ức thay cậu, Lạc Uẩn cười, vỗ vai hắn.

“Tôi thật sự không sao đâu mà.”

“Vậy đại hội thể thao, nhà tôi sẽ đến, cậu coi người nhà của tôi thành người nhà của cậu đi, dù sao cậu thân ba nhỏ của tôi như thế, lại từng gặp bố tôi rồi.”

Phong Dã tỏ vẻ cực kỳ khẳng khái, không hề nhận ra cái lợi vô tình cuỗm phải trong đó.

Giọng Lạc Uẩn mềm nhẹ, lại cười bảo: “Cậu nghĩ đẹp lắm đấy, có phải còn định để tôi gọi phụ huynh của cậu là ba không?”

Phong Dã khựng lại, mắt đen dưới cây dù càng sáng, môi hắn cong lên: “Được nha! Đã nói rồi nhé!”

***

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Bình Luận (0)
Comment