Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 62


An Úy Nhiên và Tước Thu nối gót nhau đuổi tới.

Lúc này cả phòng học đã hết sức rối loạn.
Đường Bất Điền chỉ chiếm ưu thế lúc đánh lén thôi, cấp bậc gen của cậu ta không cao bằng Crew, sau khi Crew phản ứng thì cậu ta đã bị phản công.

Các học viên trong lớp sửng sốt, tỉnh táo lại thì bọn họ vội xông lên can, cố gắng khuyên hai người dừng tay.

Hứa Phong đương nhiên là người xông lên đầu tiên nhưng cậu ta không chỉ không can mà còn tranh thủ đánh ké Crew mấy cú đá.
Không biết là ai ngoảnh đầu nhìn ra sau, phát hiện An Úy Nhiên thì vội la lớn: “Thầy huấn luyện chính đến rồi, các cậu đừng đánh nữa!”
Không rõ do hiện trường ẩu đả quá ầm ĩ hay do Đường Bất Điền và Crew đều nghĩ vì cậu ta muốn can nên nói dóc, mà chả ai chịu ngừng tay.
An Úy Nhiên nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt, lạnh lùng quát to: “Dừng tay hết cho tôi!”
Lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả lớp mới thôi lôi kéo giống như bị ấn nút mute vậy.
An Úy Nhiên đi đến gần đám người với sắc mặt khó coi.
“Có tiến bộ rồi phải không? Giỏi lắm rồi phải không? Mới sống sót từ kỳ đánh giá thực chiến về mà đã bắt đầu đấu đá nhau rồi hả?!” Tuy tiêu chuẩn dạy học của An Úy Nhiên vẫn luôn nghiêm khắc, nhưng hiếm khi anh ta nghiêm túc như bây giờ.
Ai nấy đều chột dạ nhìn nhau.

Trong vòng vài giây ngắn ngủi, tất cả đều đạt được kết luận chung: thầy huấn luyện chính giận thật rồi.
Đường Bất Điền và Crew kiềm chế lẫn nhau, không ai chịu buông tay trước.

Cả hai đều thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào đối phương bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Nhưng cuối cùng không ai dám tiếp tục ra tay trước mặt An Úy Nhiên.

Thấy vậy, An Úy Nhiên gọi Tước Thu, bảo cậu tách hai Alpha này ra.
Tước Thu gật đầu.

Lúc cậu sắp đến gần, Đường Bất Điền không muốn để lại ấn tượng xấu với cậu nên đành bực tức nghiến răng miễn cưỡng buông Crew, nhưng vẫn không quên mỉa mai đối phương.
“Tốt nhất là cậu hãy ngậm cái miệng ghê tởm của mình lại trừ lúc ăn cơm uống nước, nếu không tôi sẽ đánh cậu bay luôn cả hàm!”
Crew ngồi dậy che khoé miệng bị đánh sưng chù vù, không phục trừng mắt nhìn cậu ta: “Rác rưởi cấp C mà cũng dám ra tay với tôi sao? Tôi thấy cậu chán sống thì có!”
Nói xong, Crew cũng mặc kệ sự có mặt của An Úy Nhiên mà trực tiếp bộc phát sức áp chế của cấp bậc cao hơn.


Không chỉ Đường Bất Điền, mà những Alpha khác có cấp bậc gen thấp hơn ở đây cũng phải khom lưng xuống một cách khó chịu.
Nhất là Hứa Phong.

Vốn dĩ cấp bậc gen của cậu ta đã không chiếm ưu thế, gen động vật còn là thỏ tai cụp – loài vật nằm ở tầng chót trong chuỗi thức ăn.

Dưới sự áp chế cấp bậc của Crew, cậu ta hết sức khó chịu ôm lấy ngực gần như không thể thở nổi.
Ánh mắt của Tước Thu lạnh xuống.

Không ngờ Alpha sói đen lại không biết điều như vậy.

Cậu đang định ra tay thì An Úy Nhiên đã bước vội đến trước mặt Crew và tát cho cậu ta một cái thật mạnh.
Crew không hề có sự chuẩn bị tâm lý trước, bị đánh cho đầu lệch sang một bên.

Cậu ta nhìn An Úy Nhiên với vẻ khó tin.
An Úy Nhiên không hề lung lay, lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu đã tỉnh táo lại chưa?!”
“Tỉnh táo ư?!” Crew bất chợt cười to, hai mắt bỗng chốc đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào An Úy Nhiên đầy căm hận: “Ồ, tôi quên mất, sở dĩ thầy huấn luyện An thiên vị những người như Figo, là bởi vì anh cũng từng làm điều tương tự mà.

Tự tay giết chết học trò của mình… Không biết chúng tôi có còn cơ hội được tự mình trải nghiệm một lần hay không đây?”
Bị xoáy vào vết sẹo mà mình không muốn nhắc tới nhất, ánh mắt của An Úy Nhiên cũng thay đổi.

Anh ta buông thõng hai tay xuống, lùi về sau mấy bước.
Ngay cả những học viên có mặt ở đây cũng cảm thấy bầu không khí không ổn.

Tất cả đều đứng ra bênh vực An Úy Nhiên và chĩa mũi dùi sang phía Crew:
“Cậu quá đáng rồi đấy, Crew.

Thầy An đã cứu chúng ta trong lúc tham gia đánh giá thực chiến, cậu không nên đối xử với thầy ấy như vậy.”
“Đúng đó, sau lại trút giận lên thầy huấn luyện An.”
“Chúng tôi biết quan hệ của cậu với Taffy và Hoắc Đỉnh rất tốt, nhưng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

Cậu hận Figo đã đành, sao phải liên lụy đến những người khác nữa?”

“Bình tĩnh đi Crew, trạng thái của cậu bây giờ rất không ổn.”
Thấy bản thân rơi vào cảnh bị nghìn người chỉ trích, Crew hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình.

Cậu ta quay đầu đôi co: “Chỉ vì tôi chống đối An Úy Nhiên mà các cậu đổi thái độ hả?! Bây giờ ai cũng ra vẻ công bằng chính trực, chí công vô tư à? Thế lúc tôi sỉ nhục Figo thì các cậu làm gì? Chẳng phải cũng a dua bạo lực lạnh với cậu ta sao?”
Cậu ta tức giận hét ầm: “Đừng tưởng rằng các cậu trong sạch hơn tôi.

Đâu phải chỉ có mình tôi bị phân đến tiểu đội của Figo, dùng đạo đức để trói buộc không cho cậu ta giết Hoắc Đỉnh nên mới dẫn đến chuyện Taffy gặp nạn, cũng đâu phải có mình tôi giận cá chém thớt! Bây giờ các cậu lấy tư cách gì để phán xét tôi? Các cậu không có tư cách này! Các cậu cũng là đám kẻ tòng phạm thầm lặng!”
“Nếu tôi là đồ tể, thì các cậu chính là người đứng bên cạnh đưa dao cho tôi!”
Ngoại trừ những thành viên trong tiểu đội của Figo, đây là lần đầu tiên những người khác biết được bí mật ẩn giấu phía sau tai nạn của tiểu đội này.

Mà hiện tại, sau khi Crew – người đã hoàn toàn mất khống chế cảm xúc tiết lộ mọi chuyện, tất cả mới ngỡ ngàng nhận ra mình đã đối xử với Figo ra sao trong mấy ngày qua.
Sau khi bị Crew vạch trần lớp vỏ bọc bên ngoài, không còn ai dám nói gì nữa, mọi người đều im lặng thật lâu.

Bọn họ đều sợ rằng bản thân mình chính là loại người trong lời nói của Crew.

Mà trên thực tế, bọn họ đã tiến gần hơn đến việc trở thành loại người ấy mà không hề hay biết.
Tước Thu và Hứa Phong không ngờ Figo phải đơn độc gánh chịu nhiều áp lực và đau đớn như vậy.

Chỉ bằng mấy lời nói lỡ miệng của Crew, đã có thể thấy được một góc nhỏ, chứ chưa cần nói tới toàn bộ những gì mà người trong cuộc đã trải qua.
Hốc mắt của Hứa Phong đỏ lên, “Figo cậu ấy… không nói với chúng ta những chuyện này.”
“Tôi biết đấy, nhưng biết thì cũng có tác dụng gì chứ!”
Đường Bất Điền bực bội đập tay vào tường.

Các đốt ngón tay bị sưng đỏ và trầy xước do va chạm nhưng cậu ta lại cảm thấy chút đau đớn ngoài da thịt này không bằng một phần nhỏ của nỗi đau tinh thần mà Figo phải gánh chịu.
“Mấy tên khốn…” Cậu ta thầm mắng.
Tước Thu lạnh lùng nhìn trò khôi hài trước mặt.

Cậu không bộc lộ cảm xúc dư thừa gì, mà chỉ đến chỗ An Úy Nhiên và nói với anh ta: “Đã hai tuần bọn họ không thực hiện kiểm tra bệnh gen rồi.”
Lời của Tước Thu đã nhắc nhở An Úy Nhiên.


Anh ta nhớ từ sau khi xác định sẽ tiến hành đánh giá thực chiến, nhằm đảm bảo trạng thái tốt của các học viên, việc kiểm tra bệnh gen hàng tuần của những Alpha đã bị hoãn.

Sau đó lại vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất thời tất cả mọi người đều bận rộn việc điều tra nên cũng đã tạm thời gác việc này sang một bên.
Hiện giờ, việc này được Tước Thu nhắc lại.

An Úy Nhiên nhìn đám Alpha đang mất kiểm soát cảm xúc và chán nản suy sụp trước mắt thì cơn giận dâng lên trong lòng.
Anh ta quyết định: “Tạm dừng tất cả chương trình học kế tiếp.

Bốn giờ chiều hôm nay, tất cả năm nhất hệ chiến đấu tập hợp ở phòng y tế.

Không ai được phép vắng mặt.”
Nói xong, An Úy Nhiên cười lạnh: “Tôi rất muốn xem thử, chỉ một lần đánh giá thực chiến mà đã biến các cậu thành bộ dạng gì.”
An Úy Nhiên rời khỏi phòng học mà không hề ngoái đầu.

Anh ta đi xin cấp trên điều động người xuống để phối hợp kiểm tra.
Thấy An Úy Nhiên đi khỏi, mọi người âm thầm thở phào, không có ai xem trọng việc kiểm tra bệnh gen: Chẳng phải tuần nào cũng kiểm tra à? Lần này có thể xảy ra chuyện gì chứ, cũng giống như những lần trước thôi.
Thậm chí người bị mất bình tĩnh nhất là Crew cũng không bận tâm mà còn cười nhạo: “Dù kiểm tra ra cái gì thì người gặp vấn đề đầu tiên vẫn là Figo.”
Cơn giận của Đường Bất Điền thoáng chốc bị Crew châm ngòi.

Cậu ta siết chặt nắm đấm, muốn xông tới dạy cho Crew một bài học nữa.
“Mẹ kiếp, mày định đánh chết cái nết không chừa à?!”
Crew nhướng mày: “Ồ, nếu cậu có bản lĩnh thì cứ tiếp tục, để xem cậu chống đỡ được bao lâu dưới tay tôi.”
“Mày câm…” Đường Bất Điền định ra tay thì bị Tước Thu cản.
Cậu ta nhìn Tước Thu với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa lo lắng.

Đang định hỏi vì sao thì ngay sau đó cả cậu ta và những người khác đều mở to mắt hết cỡ, khó tin nhìn cảnh tượng kế tiếp…
Tước Thu ngăn Đường Bất Điền, rồi đích thân ra tay.
Crew còn chưa kịp phản ứng đã bị Tước Thu tát cho một cú trời giáng.

Điều xui xẻo nhất là chỗ bị đánh lại ngay chỗ bị An Úy Nhiên đánh.
Alpha sói đen che vết thương, hai mắt mở to khó tin: “Hạng nhất, cậu….”
Nhưng chưa nói xong cậu ta đã phải nghênh đón một cái tát nữa.

Lần này là bên mặt khác bị tát, thân hình cao gần hai mét bị tát cho mắt nổ đom đóm.

Chẳng kịp giơ tay lên đỡ đòn, giây tiếp theo lại bị tát thật mạnh vào một bên tai.

“Bốp…”
Crew bị tát cho đầu óc ong ong, suýt chút nữa đứng không vững.
Tước Thu vẫn không buông tha cho Alpha sói đen mà véo mạnh lỗ tai cậu ta.

Sắc mặt của cậu lạnh lùng nhưng giọng y như đang dạy bảo con cái: “Lỗ tai không biết nghe lời phải không?”
“Bốp…”
Cậu vả vào mồm cậu ta: “Mồm không nói được lời nào tử tế phải không?”
Hai tay cậu ta cũng không thoát kiếp nạn: “Chỉ biết giơ móng vuốt ra với đồng bạn của mình phải không?”
Crew bị đánh cho choáng váng đầu óc, mất đi sức chống trả, chỉ nghe mang máng những lời của Tước Thu nói.
Cuối cùng cậu ta cũng biết đau, bị một Omega dạy dỗ trước mặt bao nhiêu người không chút nể nang, chẳng những đau mà còn quê nữa.
Crew khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, y như đứa trẻ xin tha: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi hu hu hu, đừng đánh nữa…”
Đường Bất Điền và Hứa Phong đần cả mặt.

Trong ấn tượng bọn họ, tuy Omega có vẻ lạnh lùng thản nhiên như một người máy vô cảm, nhưng cậu chưa bao giờ bạo lực như vậy cả.
Điều này có …hơi vượt quá sự nhận thức của bọn họ.
Thậm chí, thấy Crew khóc lóc thảm thương, Hứa Phong do dự: “Này… có cần can không?”
“Can gì mà can, cậu ta đáng bị đánh.” Đường Bất Điền cười lạnh.
Mặc cho Crew cầu xin, Tước Thu cũng không hề lay chuyển.

Cậu hung hăng dạy dỗ cậu ta một trận, sau đó ném cậu ta xuống đất như ném con búp bê vải rách nát rồi cau mày nói: “Có phải nếu không ai dạy dỗ thì cậu sẽ coi trời bằng vung đúng không?”
“Không phải, không phải đâu hu hu hu hu hu.

Hạng nhất, tôi biết sai rồi mà…” Crew ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, ôm lấy bên tai đỏ bừng khóc lóc bất lực.
“Tốt lắm.” Tước Thu gật đầu.
Cậu lùi lại, đảo mắt nhìn đám Alpha đang đứng ngây như phỗng, thản nhiên hỏi: “Tôi là hạng nhất của năm nhất đúng không?”
Ánh mắt của cậu bỗng trở nên cực kỳ sắc bén khiến những Alpha vừa chứng kiến hành vi bạo lực của cậu lập tức sợ hãi, không còn ai dám xem thường vì cậu là Omega nữa.
“Đúng, đúng vậy.”
“Đương nhiên cậu là hạng nhất.”
“Xin nghe theo lời dạy bảo của hạng nhất.”
“Ừm”.

Tước Thu bình thản đáp.
“Vậy các cậu, hãy ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Nếu không, hạng nhất sẽ tức giận đó.”.

Bình Luận (0)
Comment