Omega Nàng Là Tiểu Người Câm

Chương 29


Ăn xong bữa sáng, Lục Thiền ra cửa.
Nàng mới vừa ngồi lên xe, cửa kính xe đã bị người gõ vang.
Diệp Nhàn đứng ở bên ngoài, cười đến hai mắt mị mị, chớp đôi mắt, oán giận hỏi “Thiền Thiền, con là đi tìm Tiểu Cẩn sao?”
“Mẹ có chuyện gì?” Lục Thiền ngón tay đặt ở trên tay lái, lãnh đạm hỏi lại.
Nghe được lời này, Diệp Nhàn trong lòng hiểu rõ, cười tiếp tục làm nũng “Nếu tiện đường, con liền chở mẹ qua đi.”
“Kêu tài xế đưa mẹ.” Lục Thiền lạnh giọng nói xong, khởi động xe rời đi.
Diệp Nhàn đứng ở tại chỗ, bĩu môi ‘Hừ’ một tiếng, quay đầu đối tài xế nói “Đi theo xe Thiền tiểu thư.”
Lục Thiền nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn đến chiếc xe theo phía sau, trong lòng hơi hơi có chút không kiên nhẫn.
Mẫu thân nàng vẫn luôn muốn đẩy nhanh quan hệ nàng cùng Mộ Cẩn, nhưng là quá mức nhiệt tình sẽ chỉ làm nàng cảm thấy ước thúc* cùng phiền chán.
*Ước thúc: hạn chế, gò bó, quản thúc.
“Đừng đi theo con.” Lục Thiền lấy ra di động, nhanh chóng đã nhắn một cái tin qua.
Nhận thấy được lời nói không vui, Diệp Nhàn hơi hơi bẹp miệng, ngắn ngủi suy tư một lát, kêu tài xế đổi mới lộ tuyến.
Nhìn đến chiếc xe phía sau biến mất, Lục Thiền thần sắc hòa hoãn một ít, đem xe dừng ở trước cửa một cửa hàng chuyên bán dụng cụ thiết bị cho người khiếm khuyết.
Nàng xuống xe, mọi nơi quan sát liếc mắt một cái, không có phát hiện bất luận ai theo dõi mới vào cửa.
Không đến năm phút, Lục Thiền liền ra tới, trong tay cầm thêm một cái túi tinh xảo.
Lục Thiền cẩn thận đặt lễ vật lên ghế, thay đổi phương hướng đi đến tiệm bánh ngọt.
Nàng dừng lại xe, liền nhìn đến Diệp Nhàn ngồi ở vị trí bên cửa sổ.
Trong tiệm có không ít thân ảnh lưu động, nhưng không có bóng dáng Mộ Cẩn.
Lục Thiền giữa mày hơi nhíu, suy tư một lát cầm theo lễ vật xuống xe.
Nàng vừa vào cửa, tức khắc cùng tầm mắt Nhan Trúc đối nhau.
Cặp kia mang theo tang thương cùng tràn ngập không chào đón.
Lục Thiền một đốn, lễ phép gật đầu, đi qua kêu một tiếng ‘ Nhan a di ’.
Tuy rằng Nhan Trúc không thích nàng, nhưng tóm lại là mẫu thân Mộ Cẩn, nàng không thể bất kính.
“Lục tiểu thư có chuyện gì?” Nhan Trúc lãnh đạm hỏi.

Chỉ cần tưởng tượng đến cái Alpha trước mắt này đánh dấu Mộ Cẩn, nàng trong lòng liền sẽ dâng lên một cổ tức giận.
“Tôi tìm Tiểu Cẩn.” Lục Thiền đúng sự thật trả lời.
“Nàng không ở đây.” Nhan Trúc cơ hồ có chút ác thanh ác khí, nói xong không hề để ý tới Lục Thiền, ngược lại hòa ái khách khí tiếp đón khách hàng.
Nhìn Nhan Trúc thái độ hai mặt, Lục Thiền thần sắc bất biến xoay người, đi hướng Diệp Nhàn.
“Thiền Thiền thật đáng thương, mau tới nơi này với mẹ, để mẹ hảo hảo an ủi con.” Diệp Nhàn triển khai đôi tay, trên mặt mang theo ý cười khoa trương.
Lục Thiền liếc nhìn một cái, ngồi xuống hỏi “Tiểu Cẩn đâu?”
“Ở trong phòng học tập đó.” Diệp Nhàn lại chu chu môi, cố ý thở dài, hạ giọng vẻ mặt ưu sầu mở miệng “Tiểu Cẩn hiện tại phân hoá, tuy rằng còn không có thí nghiệm, nhưng mẹ dám khẳng định cấp bậc không thấp.

Về sau chỉ sợ sẽ gia tăng rất nhiều phiền toái, ảnh hưởng Tiểu Cẩn thi lên thạc sĩ.”
Nghe được lời này, Lục Thiền ánh mắt chợt lóe, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Omega từ trước đến nay là Alpha tranh đoạt đối tượng, huống chi Mộ Cẩn vẫn là cấp bậc S.
Chỉ cần Mộ Cẩn phân hoá tin tức truyền ra ngoài, khẳng định sẽ đưa tới rất nhiều ong bướm theo đuổi.
Tưởng tượng đến Mộ Cẩn sẽ bị rất nhiều người nhớ thương, Lục Thiền trong lòng liền dâng lên một chút không vui.
Nàng lạnh mặt đứng lên, cầm lễ vật vào nhà.
Diệp Nhàn cảm thấy một cổ mạc danh tức giận mà đến, sửng sốt một lát, chống tay cười khẽ lên.
*
Mộ Cẩn nhìn chằm chằm sách, từ lúc mở ra vẫn luôn dừng lại một tờ này.
Nàng thỉnh thoảng liếc liếc di động một lần, chờ mong tin nhắn nào đó, nhưng di động vẫn luôn là không có động tĩnh.
Đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra.
Mộ Cẩn cả kinh, lập tức cúi đầu làm bộ nghiêm túc đọc sách.
Đợi một hồi, cũng không thấy người vào nói gì.
Mộ Cẩn có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn đến ngoài cửa dung nhan thanh lãnh, tức khắc vui vẻ cười rộ lên “Thiền tỷ tỷ.”
Lục Thiền nhìn ra môi hình ý tứ, gật đầu đáp lại, vào phòng nói “Đây là cho em.”
“Cảm ơn Thiền tỷ tỷ.” Mộ Cẩn đôi mắt lóe sáng, cao hứng tiếp nhận túi.

Nàng mở ra, nhìn đến là một cái dụng cụ màu hồng nhạt hình miêu trảo* mang theo tràn đầy hơi thở thiếu nữ.
*Tay mèo
“Thích không?” Lục Thiền hỏi, trong lòng có một ít thấp thỏm.
“Em thực thích.” Mộ Cẩn dùng sức gật đầu, dùng dụng cụ đánh ra những lời này.
Thanh âm điềm mỹ ở phòng trong vang lên, mang theo ý cười giống như người thật.
Không chỉ dễ nghe êm tai, hơn nữa âm sắc rõ ràng, so với cái máy cũ kia còn tốt rất nhiều.
“Cái này không đắt đi?” Mộ Cẩn cẩn thận hỏi, gương mặt bởi vì hưng phấn hơi hơi phiếm hồng.
“Không đắt.” Lục Thiền trầm giọng trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Cẩn.
Nhìn đến trên mặt Mộ Cẩn nở rộ tươi cười, nàng trong lòng chút buồn bực tiêu tán không ít.
Dụng cụ mày là dụng cụ trong tiệm giá cả hơi cao một chút, chỉ là Mộ Cẩn thích, chút tiền ấy đối nàng nói không tính cái gì.
“Cảm ơn Thiền tỷ tỷ.” Mộ Cẩn ngửa đầu, lộ ra xán lạn tươi cười.
“Không cần khách khí, em trước nghiên cứu cách dùng.

Nhân viên cửa hàng nói, dụng cụ này còn có thể nghe nhạc.” Lục Thiền nói.
Ánh mắt liếc đến trên tuyến thể Mộ Cẩn, nơi đó đã không có hương vị nàng nữa.
Nàng cấp bậc không thấp, gần một buổi tối, đánh dấu là không có khả năng biến mất.
Giải thích duy nhất, chính là Mộ Cẩn sử dụng thuốc ức chế, che đậy hương vị của nàng.
Lục Thiền trong lòng có chút không khoẻ, giống như là mình bị người cự tuyệt.
Đứng trầm mặc một hồi, nàng nhịn không được mở miệng “Tiểu Cẩn, đánh dấu như thế nào biến mất?”
Mộ Cẩn nghe vậy, tim đập căng thẳng, không tự giác sờ sờ tuyến thể sau cổ.
Vừa định giải thích, liền liếc đến ngoài cửa đứng hai người, nàng đôi mắt lóe lóe, ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục đọc sách.
Lục Thiền nhận thấy được phía sau có người, đạm nhiên xoay người.
Nhìn đến Nhan Trúc vẻ mặt sắc lạnh, nàng ánh mắt nhìn thẳng qua, chờ đợi đối phương nói chuyện.

“Lục tiểu thư là Alpha, hơn nữa sinh ra hào môn thế tộc, hẳn là so với ai khác đều minh bạch, đánh dấu một cái Omega mới vừa phân hóa sẽ sinh ra nghiêm trọng hậu quả gì.” Nhan Trúc áp lực tức giận, nói đến lúc sau rốt cuộc khắc chế không được, cảm xúc kích động cơ hồ rống giận.
Lục Thiền rũ mắt, cũng không phản bác.
Ở thời điểm đánh dấu Mộ Cẩn, nàng liền nghĩ tới hậu quả này.
Hiện tại Nhan Trúc quở trách nàng cam nguyện gánh vác.
Nhìn bộ dáng Lục Thiền bị răn dạy, Mộ Cẩn vội vàng đứng lên, kéo ống tay áo Nhan Trúc, đánh chữ nói “Mẹ, ngươi đừng trách Thiền tỷ tỷ, nàng cũng là hảo tâm muốn giúp con.”
“Nàng nếu là thật hảo tâm, liền không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Nhan Trúc nổi giận đùng đùng phản bác, cúi đầu nhìn đến dụng cụ miêu trảo, trên mặt tức giận càng sâu, một phen đoạt lấy dụng cụ đặt lên bàn, nhìn Mộ Cẩn, nghiêm khắc giáo huấn “Con sao lại có thể tùy tiện nhận lễ vật của người ta?”
“Con...” Mộ Cẩn trương trương môi, hồng đôi mắt cúi đầu.
Trong phòng không khí khẩn trương tới cực hạn, Diệp Nhàn nhẹ nhàng cười, đi tới ôm lấy bả vai Nhan Trúc, nhuyễn thanh khuyên nhủ “Tiểu Trúc Trúc, xin bớt giận.

Này đó đều là Lục Thiền sai, ngươi muốn đánh muốn chửi, hướng về phía Lục Thiền là được, đừng hung dữ với Tiểu Cẩn.

Tiểu Cẩn không có làm sai bất luận cái gì.”
Nói xong lời này, Diệp Nhàn lôi kéo Mộ Cẩn ngồi xuống, ôn nhu an ủi “Tiểu Cẩn đừng khổ sở, mẹ ngươi cũng là quan tâm ngươi.

Đều là Lục Thiền không tốt, nàng một cái Alpha, không hiểu chuyện như vậy, tùy ý đánh dấu Omega, xứng đáng bị mắng.”
Lục Thiền nghe vậy, muốn mở miệng giải thích, nhìn đến ánh mắt cảnh cáo từ Diệp Nhàn, tức khắc nuốt xuống lời nói.
Hiện tại Nhan Trúc, còn đang tức giận, mặc kệ nàng nói cái gì, đối phương đều nghe không vào.
Có lẽ, trầm mặc tiếp thu lửa giận, mới là sự lựa chọn tốt nhất.
“Lục gia đại tiểu thư, tổng tài Lục thị, đỉnh cấp Alpha, tôi một người bình thường, làm sao dám quở trách?” Nhan Trúc khí đỏ đôi mắt, nhìn về phía Lục Thiền ánh mắt như là dao nhỏ sắc bén.
Lục Thiền lẳng lặng nghe, không biện giải, không phản bác.
Nàng có thân phận gia thế như vậy, hiện tại đều có thể thành trọng điểm để Nhan Trúc châm chọc.
“Chính là, người đã lớn như vậy, còn ỷ vào thân phận của mình mà làm việc, thật cho rằng là người Lục gia liền có thể làm bậy sao? Có biết hay không cảm thấy thẹn?” Diệp Nhàn oán giận hát đệm.
Nàng chỉ trích sắc bén như vậy, Nhan Trúc ngược lại không biết nên tiếp tục nói gì, chỉ có thể trừng mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Lục Thiền.
Nhìn hai vị trưởng bối đều ở vây công Lục Thiền, một cái so một cái nói thêm lợi hại, Mộ Cẩn hốc mắt càng hồng, lôi kéo cánh tay Diệp Nhàn, nước mắt lưng tròng.
“Tiểu Cẩn, con nhưng đừng giúp Lục Thiền nói chuyện.

Mẹ ngươi sinh khí cũng là đúng thôi, ai kêu Lục Thiền làm chuyện không đúng, là nên mắng.” Diệp Nhàn tức giận nói, một bộ dáng giúp lý không giúp thân.
Mộ Cẩn nhấp môi, hồng đôi mắt nhìn Lục Thiền một cái, con ngươi thủy nhuận tràn đầy xin lỗi.

Lục Thiền trong lòng mềm nhũn, rất muốn qua đi ôm lấy Mộ Cẩn.
Suy xét đến tình huống hiện thực, nàng chỉ có thể nhẫn nại đứng.
“Tiểu Trúc Trúc, ngươi tiếp tục nói, đừng khách khí, nhất định phải làm giáo huấn lớn với Lục Thiền.” Diệp Nhàn càng thêm tức giận nói.
Nhan Trúc nhất thời cứng họng.
Diệp Nhàn làm mẫu thân Lục Thiền, quở trách so nàng còn muốn lợi hại, nàng đầy ngập lửa giận tất cả đều thua ở trên tay Diệp Nhàn.
“Nhàn tỷ, chuyện này dừng ở đây, ta không muốn nhìn đến chuyện như vậy phát sinh.” Nhan Trúc lau lau hốc mắt, lạnh giọng cảnh cáo.
“Như thế nào có thể tính? Chuyện này chính là Lục Thiền sai.

Tiểu Trúc Trúc ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không thiên vị nàng.” Diệp Nhàn đứng lên, đi qua đi ôm lấy cánh tay Nhan Trúc nói “Ngươi hôm nay nếu là buông tha Lục Thiền, về sau sẽ không có cơ hội mắng nàng a.”
Nghe được lời này, Nhan Trúc rũ xuống đôi mắt, nguyên bản tự tin mười phần trở nên hành quân lặng lẽ.
Nàng đẩy ra tay Diệp Nhàn, một người rầu rĩ đi ra ngoài.
Diệp Nhàn lập tức đuổi kịp, thời điểm ra cửa thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng tức khắc chỉ còn lại hai người Lục Thiền cùng Mộ Cẩn.
Mộ Cẩn lập tức đứng dậy, cầm lấy dụng cụ trên bàn, khẩn trương giải thích “Thiền tỷ tỷ, mẹ em không có ác ý, bà ấy chỉ là quá quan tâm em, chị có thể hay không...”
Chữ phía sau, ngón tay nàng bắt đầu run rẩy.
Một đôi tay phủ lên tay nàng, mang theo độ ấm áp.
“Tiểu Cẩn, đừng khóc, chị không có ý tứ trách a di.” Lục Thiền thấp giọng nói, duỗi tay muốn đem Mộ Cẩn ôm vào trong lòng.
Ở không trung tạm dừng một lát, nàng lại thu hồi tay, rũ ở bên cạnh.
“Thật như vậy?” Mộ Cẩn ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh lóe lên tinh lượng thủy quang.
“Vốn chính là chị sai, a di mắng cũng đúng thôi.” Lục Thiền tiếp tục nói.
Mộ Cẩn vội vàng lắc đầu, gục đầu xuống, đỏ mặt đánh chữ “Thiền tỷ tỷ không sai, em không trách chị đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Lục Thiền nhẹ nhàng câu môi, lộ ra một cái độ cung thực thiển tươi cười “Chị đã cùng bệnh viện hẹn xong, chúng ta hiện tại đi thí nghiệm cấp bậc phân hoá.”
“Vâng.” Mộ Cẩn ngẩng đầu, lộ ra xán lạn tươi cười.
Nàng vẫn luôn đang đợi những lời này.
Nhìn Lục Thiền đi ở phía trước, Mộ Cẩn gắt gao nắm lấy dụng cụ miêu trảo trong tay.
Vừa rồi phát sinh hết thảy là nàng không có đoán trước được, càng làm nàng ngoài ý muốn chính là, Lục Thiền một người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng không tiếng động tiếp nhận sự tức giận, la mắng cùng chỉ trích.
Có lẽ, nàng có thể thử đi chờ mong, ảo tưởng trong lòng có lẽ một ngày nào đó trở thành sự thật..

Bình Luận (0)
Comment