Omega Nàng Là Tiểu Người Câm

Chương 8


Quanh thân Lục Thiền hơi thở áp bách bức những người khác không dám tới gần, liền tính là huấn luyện viên, cũng chỉ có thể đi cách một khoảng cách.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giống như là làm sôi động cả không gian, đặt mình trong sự náo nhiệt của quán tập thể hình.
Trên mặt Mộ Cẩn dào dạt vui vẻ tươi cười, con ngươi màu đen phiếm quang, như là mạt quang lóng lánh sáng ngời.
"Trước đơn giản ngươi tập 5 lần động tác kéo duỗi, để tránh cơ bắp đau nhức khi vận động.” Lục Thiền nói, lại thấp giọng hỏi, “Động tác kéo duỗi ngươi sẽ làm sao?”
Mộ Cẩn khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng gật đầu, không muốn bị hiểu lầm thành tiểu bạch không vận động.
Ngày thường chạy bộ buổi sáng nàng cũng sẽ làm một ít động tác làm nóng người.
Lục Thiền thấy thế, lui về phía sau hai bước, nhường ra không gian cho nàng.
Lúc chạm đến tầm mắt lạnh băng của Lục Thiền, Mộ Cẩn đột nhiên thấy áp lực tăng gấp bội, mấy cái động tác kéo duỗi thuần thục cũng bị làm lên cong cong uốn uốn.
“Mộ tiểu thư, không cần nhìn đông nhìn tây, ánh mắt nhìn theo ngón tay.” Lục Thiền ra tiếng nhắc nhở.
Thanh âm quá mức lãnh đạm nghe lên so huấn luyện viên còn muốn nghiêm khắc.
Mộ Cẩn trong lòng run lên, trở nên hoảng loạn, cánh tay đặt bên ngoài trực tiếp rũ đi.
Nàng vừa định làm lại một lần nữa, đột nhiên phía sau có một cổ nguồn nhiệt chạm đến, tin tức tố của Alpha mãnh liệt đem nàng bao vây ở bên trong.
Mộ Cẩn cảm thấy trên đỉnh đầu dừng lại hô hấp ấm áp, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc trở nên đỏ bừng, đôi mắt không tự giác rũ xuống, trái tim ‘ bùm ’ nhảy không ngừng.
“Cánh tay tự nhiên mở ra duỗi thẳng, thân thể thả lỏng, không nên cứng đờ.” Lục Thiền tay cầm tay chỉ đạo, thanh âm thanh lãnh hơi trầm thấp.
Nhìn từ phía sau, giống như nàng đem Mộ Cẩn ôm vào trong ngực.
Nếu có thể, nàng thật muốn khẽ cắn một cái lên vành tai đã phiếm hồng kia..
Lục Thiền cắn chặt môi, hai tay bắt lấy cánh tay Mộ Cẩn, tiếp tục nói, “Lúc hướng vào phía trong uốn lượn phải giữ nguyên độ cao ban đầu, không được hạ vai, càng không thể tùy ý uốn lượn khuỷu tay.

Đã biết chưa?”
Một câu cuối cùng, thanh âm Lục Thiền cơ hồ dừng ở trên cổ tuyết trắng của Mộ Cẩn.
Mộ Cẩn tim đập càng mau, không tự giác rụt lại bả vai.

Thực mau một bàn tay ấn đến chỗ bả vai nàng, lực độ mềm nhẹ khiến cho nàng thả lỏng.
“Không cần khẩn trương.” Lục Thiền nhắc nhở, thong thả kéo ra khoảng cách giữai hai người.
Cảm thụ nguồn nhiệt ở phía sau dần dần biến mất, Mộ Cẩn khẽ cắn hạ môi, con ngươi tinh lượng che giấu không được vui mừng.
Nàng cảm thấy chung quanh có rất nhiều ánh mắt ghen ghét dính ở trên người nàng, như là mang theo sự ác độc ganh tỵ.
Nhưng tầm mắt này đó cũng không sẽ ảnh hưởng đến tâm tình đang tốt của nàng
Làm xong năm lần động tác kéo duỗi, khuôn mặt trắng nõn của Mộ Cẩn đã ra không ít mồ hôi.
Bên cạnh đúng lúc đưa qua một cái khăn lông sạch sẽ, tựa hồ còn mang theo chút hương chanh.
Mộ Cẩn ngửa đầu cong lên đôi mắt, vui vẻ cười, dùng tay làm một cái cảm ơn.
Lục Thiền nháy mắt bị động tác đáng yêu này manh đến, từ trước đến nay khóe môi có vẻ lạnh nhạt nghiêm túc lại lộ ra thực thiển tươi cười.
Cơ hồ không dễ phát hiện.
“Mộ tiểu thư, khi luyện tập phần eo, hai tay phải nắm lấy tay vịn, không cần quá khẩn trương, cũng không thể quá lơ là, để tránh té xuống.

Đồng thời đầu gối phải đứng vững gác chân phao miên, dùng tay, eo, chân ba bộ phận làm lực lượng chống đỡ trên dưới thân mình.” Lục Thiền tinh tế nói.
Lời này so với lời khi nàng ra lệnh cho cấp dưới của công ty còn muốn tỉ mỉ kỹ càng hơn.
Mộ Cẩn cười gật gật đầu, hai tay nắm cái giá đỡ, hai chân quỳ lên, bắt đầu vận động.
Máy này ước chừng nghiêng 70 độ, độ khó khăn có chút cao.

Đam Mỹ H Văn
Mộ Cẩn làm trên dưới mấy cái, liền cảm thấy bên hông cùng chân bắt đầu đau nhức.
Nàng không muốn dễ dàng nói đau, nhẫn nại tiếp tục vận động.
Lục Thiền đứng ở phía sau, nhìn không sót gì dáng người mảnh khảnh trước mặt.
Mỗi lần Mộ Cẩn hướng lên trên kéo duỗi thân mình, sẽ hướng ra phía ngoài nhếch lên cái mông.

Thời điểm hạ xuống, sẽ hiện ra vòng eo, nhìn qua là cái hình chữ S xinh đẹp
Này nếu không phải ở phòng tập thể thao vận động, Lục Thiền khẳng định sẽ cảm thấy người trước mắt nhất định là đang dụ hoặc nàng.
Mà trên thực tế, nàng cũng xác thật đang bị mê hoặc.
Lục Thiền duỗi tay, ngón tay thon dài đè lại trên vòng eo nhỏ nhắn, tới gần nói, “Muốn khống chế tốt phần lực ở eo, không thể quá mức căng chặt, tận lực phối hợp hô hấp.”
Mộ Cẩn cả kinh, eo thiếu chút nữa mềm nhũn, bên tai hồng hồng mà gật đầu.
Nàng tiếp tục vận động, nhưng mà ngón tay Lục Thiềnvẫn chưa dời đi, như cũ gắt gao dán bám bên hông vào nàng.
Độ ấm nóng rực theo ngón tay xuyên thấu qua da thịt truyền khắp thân nàng.
Mộ Cẩn cảm thấy có chút ngứa, môi cắn đến càng khẩn.
“Thả lỏng phần eo chút, chân cũng phải làm động tác,giữ cái mông căng chặt.” Lục Thiền trầm giọng nói.
Thanh lãnh thanh âm nghe thập phần chuyên nghiệp, đôi mắt lạnh nhạt lộ ra toàn là nghiêm túc, che giấu thực tốt ý tưởng trong nội tâm nàng.
Mộ Cẩn sắc mặt đỏ bừng, trên trán, trên mặt, bả vai, phía sau lưng, đùi tất cả đều là mồ hôi, làm ướt quần áo nàng.
Tay để bên hông nàng lại làm trình độ gia tăng thêm áp lực khó khăn, nhưng nàng nhưng vẫn không có ngăn cản.
Làm xong một lần huấn luyện, Mộ Cẩn trên dưới tất cả đều là ướt đẫm, mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống theo thân mình trắng nõn.
Môi dị thường đỏ tươi, phát ra dồn dập tiếng thở dốc, làm đến khuôn mặt trắng nõn đơn thuần nhiễm một mạt sắc thái diễm lệ.
Nhìn qua đáng yêu lại gợi cảm, như là mặt mỹ nhân ngư dưới nước, làm người khác muốn chiếm cho riêng mình.
Lục Thiền bất động thanh sắc nuốt nước miếng, tầm mắt luyến tiếc di dời, tiếng nói trầm thấp nói, “Hôm nay liền rèn luyện tới đây thôi, ngươi trước đi thay quần áo.”
“Ta...” Mộ Cẩn mấp máy môi phát ra âm tiết không tiếng động, trên mặt tràn đầy khát vọng tiếp tục rèn luyện.
Nàng ngẩng đầu, đối diện cặp con ngươi thanh lãnh, cắn cắn môi, gục đầu xuống rầu rĩ gật gật.
*
Mộ Cẩn tới phòng thay quần áo, nhiệt tình tăng vọt làm tâm tình dần dần trở nên bình tĩnh.

Nàng dùng khăn lông sạch sẽ xoa xoa thân mình, thay xong quần áo ngồi ở bên trong phát ngốc.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa.
Thanh âm rất lớn, nghe cũng không có lễ phép.
“Ai thế?” Mộ Cẩn đánh chữ hỏi.
“Ngươi tên Mộ Cẩn đúng không, ra đây ta muốn cùng người nói chuyện.” Bên ngoài vang lên giọng nói ngạo mạn.
Mộ Cẩn tức khắc nghe được, đây là giọng của Omega cấp A+ vừa rồi chủ động đến gần Lục Thiền.
Tuy rằng chỉ nghe qua một lần, nhưng nàng còn nhớ rõ người này tên, kêu Đoạn Ngàn Nhu.
Đối phương ngữ khí cũng không tốt, đại khái là tới gây phiền toái.
Mộ Cẩn rũ mắt, cắn cắn môi, đứng dậy mở cửa.
“Chính ngươi là người câu dẫn Lục tỷ tỷ?” Đoạn Ngàn Nhu nhìn Mộ Cẩn từ trên xuống dưới, trên mặt xinh đẹp tràn đầy khinh thường, như đang xem đồ vật cấp thấp, “Liền dáng vẻ này của ngươi, dũng khí từ đâu ra? Lục tỷ tỷ hôm nay cũng chỉ là thấy ngươi đáng thương, còn có Diệp a di ở đây mới miễn cưỡng mang ngươi rèn luyện.

Ngươi ngàn vạn đừng tưởng rằng, liền ngươi loại này người thường đều không bằng quái vật, có thể được Lục gia ưu ái đến.”
Khi nói đến hai chữ ‘ quái vật ’, nàng cố tình nhấn mạnh thêm.
Mộ Cẩn ước chừng minh bạch, người này hiện tại biết chuyện nàng còn không có phân hoá.
“Đây là chuyện của ta cùng Lục tiểu thư, cùng ngươi không quan hệ.” Mộ Cẩn thần sắc đạm nhiên đánh chữ, gương mặt trắng nõn nhìn không ra chút nào tức giận.
Cứ việc ở nói lời làm nàng khó chịu, nhưng nàng sẽ không ở bên ngoài biểu hiện thị uy với Omega trước mặt.
Đoạn Ngàn Nhu khinh miệt cười, đôi tay ôm ngực, tư thái cao ngạo, “Ta như thế nào sẽ là thân thích cùng ngươi loại quái vật? Cũng chỉ mẫu thân ngươi cùng cái kia Beta khác loại mới có thể sinh ra ngươi quái vật không phân hóa như vậy.”
“Ngươi im miệng!” Mộ Cẩn lớn tiếng quát, nói ra lại không có thanh âm.
Nàng hai mắt phiếm hồng, tay nhỏ nắm chặt thành quyền, ngực cấp tốc phập phồng.
“Thật đúng là người câm đáng thương, sinh khí cũng nói không ra lời.” Đoạn Ngàn Nhu tiếp tục chế nhạo, trên mặt là tươi cười làm càn, “Ngươi loại này quái vật, đừng nghĩ muốn cùng ta đoạt Lục tỷ tỷ.”
Mộ Cẩn môi kịch liệt mấp máy, hốc mắt trở nên đỏ bừng.
Đột nhiên, nàng duỗi tay, dùng sức đẩy người phía trước.
Trong không gian trống trãi yên tĩnh một tiếng‘ loảng xoảng ’ cực kỳ rõ ràng thậm chí có thể cảm thấy chấn động rất nhỏ.
“A...” Đoạn Ngàn Nhu phát ra tiếng kinh hô đau đớn, thần sắc đắc ý trở nên kinh ngạc, thực mau chuyển sang phẫn nộ, “Ngươi cũng dám…”
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, nhìn qua là một người nhu nhược nhưng cư nhiên dám duỗi tay đẩy nàng.

“Ngươi không được động đến mẹ ta.” Mộ Cẩn phẫn nộ đánh chữ.
Thanh âm máy điện tử đồng dạng phát ra giọng nói mang theo tức giận.
“Mẹ ngươi chính là cùng loại Beta vô dụng kia, mới sinh ra ngươi loại quái vật.” Đoạn Ngàn Nhu đứng lên, khôi phục sự ngạo mạn, duỗi tay hướng đến trên mặt Mộ Cẩn đánh tới.
Mộ Cẩn tránh né không kịp, trên khuôn mặt nhỏ ăn một cái tát thật mạnh, nóng rát đau đớn mau chóng lan tràn ra.
Nàng không do dự trở tay chính là đánh một đánh vào trên mặt kiêu ngạo kia, thuận thế dùng lực đem người đẩy ngã trên mặt đất.
Lần này, nàng hung hăng chạy tới đá một chân, nổi giận đùng đùng đánh chữ phản bác, “Ta mới không phải quái vật.”
“Các ngươi đây là đang làm gì?” Cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói kinh ngạc.
Mộ Cẩn ngẩng đầu, liền nhìn đến Diệp Nhàn vẻ mặt không thể tưởng tượng đứng ở cách đó không xa.
Nàng chạy nhanh lui phía sau, gắt gao nhấp môi đứng ở một bên, đầu buông xuống không nói lời nào.
Đoạn Ngàn Nhu như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bò dậy hướng tới Diệp Nhàn khóc lóc kể lể, “Diệp a di, nàng đánh ta, còn đẩy ta, trên người ta đều là vết thương, đau quá… Nàng như thế nào sẽ ác độc như vậy…”
Nàng nói đến đáng thương hề hề, phảng phất mình chính là người bị hại, như người ngạo mạn vừa nãy không phải nàng.
Mộ Cẩn nghe vậy, trong lòng phẫn nộ tức khắc bị sợ hãi thay thế.
Muốn giải thích, lại phát hiện nói ra chân tướng cũng không thay đổi được sự thật là nàng động thủ đánh người.
Hôm nay làm ra chuyện thô lỗ như vậy, đại khái sẽ bị người chán ghét.
“Ta hiểu Tiểu Cẩn đứa nhỏ này, nàng tâm địa thiện lương, khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ động thủ.” Diệp Nhàn nhẹ nhàng cười, con ngươi lập loè sự khôn khéo.
Mộ Cẩn nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt có kinh ngạc lại có chút vui.
“Nhưng nàng đánh ta một cái tát, trên mặt ta hiện tại còn đau, Diệp a di, ngươi không nên bị bề ngoài của nàng che mắt.” Đoạn Ngàn Nhu tiếp tục khóc lóc kể lể, cố ý đem gương mặt sưng đỏ lộ ra tới.
Diệp Nhàn chán ghét dời mắt, “Ngươi như thế nào có thể lộ ra bộ dáng như vậy? Đoạn gia không có người nào dạy ngươi quy củ sao?”
Đoạn Ngàn Nhu bị quở trách trong lòng phẫn hận đan xen, bên ngoài nhìn đến một mạt thân ảnh cao gầy tức khắc ánh mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra thần sắc càng thêm đáng thương, “Lục tỷ tỷ...”
Mộ Cẩn đứng tại chỗ, tay chân thoáng chốc lạnh lẽo.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thiền: Vợ ta khẳng định là đang muốn câu dẫn ta!
Mộ Cẩn:...!Ta chỉ là đang rèn luyện ( không đủ tự tin)..

Bình Luận (0)
Comment