Omega Thủy Tinh

Chương 82


...
"Bạch Vũ, con với Bạch Phi thấy sao?" Ông nội nhìn đứa cháu mình với Bạch Phi.
"Ồ, con thấy chú hai có vẻ thích hợp hơn con đấy" Bạch Vũ ngả người dựa ra ghế dáng vẻ bất cần.
"Cái thằng nhóc kia, con quen với công ty hơn, sao con không làm đi?" Bạch Phi nhíu mày nhìn thằng cháu mình.
"Không đâu.

Nếu con làm chủ tịch thì sẽ không còn thời gian để cưới vợ, không có thời gian ở bên vợ nữa.

Sơ Mặc sẽ buồn lắm." Bạch Vũ ôm eo cậu dáng vẻ vừa cười cợt vừa đùa giỡn nhìn Bạch Phi.
"Gì?!!" Bạch Phi nhìn Bạch Vũ như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy lại nhìn sang ông nội Bạch có hơi sửng sốt mà hỏi "Ba, thằng nhóc này nó bị sao vậy? Ma nhập à?"
"Bạch Vũ, nghiêm túc coi!" Ông nội nghiêm mặt nhìn anh.
"Tổng Giám đốc là đủ với con rồi, con sẽ hỗ trợ cho chú hai mà.

Cho nên người tài giỏi tiếng tăm lừng lẫy như chú lên điều hành tập đoàn đi." Bạch Vũ ngồi thẳng người, giọng nghiêm cẩn.

"..." Bạch Phi nhìn cháu mình, khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ đơ ra không thể làm gì hơn.
Bạch Phi là Beta, là em trai Bạch Hàn,sau khi học xong cấp ba ở thành phố S thì ra nước ngoài du học.

Tuy là beta nhưng lại không thua kém alpha, sau khi hoàn thành chương trình học đại học ở nước ngoài với tấm bằng xuất sắc thì cũng không về lại thành phố S mà bắt đầu phát triển khả năng kinh doanh của mình.

Không phụ sự kỳ vọng của ông nội Bạch, Bạch Phi nhanh chóng làm nên tên tuổi trong giới kinh doanh, là một trong số những gương mặt sáng giá nhất được top các tập đoàn lớn hàng đầu săn đón.
Lần này được ông nội gọi về, nếu không phải là hỗ trợ cho Bạch Vũ điều hành công ty thì cũng là để nắm quyền thừa kế trong công ty.

Bạch Vũ rất ưu tú nhưng anh còn khá trẻ, hội đồng cổ đông toàn là mấy ông già đầu hói chỉ biết suy nghĩ làm sao để bản thân mình nhận được lợi ích nhiều nhất chắc chắn sẽ không đồng ý nhưng Bạch Phi thì khác.

Với sự nổi tiếng của Bạch Phi cùng với năng lực lãnh đạo đã ăn sẵn vào máu thì mấy ông già đó không có gì đáng để lo ngại.
Nếu có người thắc mắc rằng tại sao Bạch Hàn và Bạch Xuyên lại không được xướng tên lên cho cái ngôi vị người thừa kế thì chắc người đó đầu óc có vấn đề.

Bạch Xuyên thì có thể hiểu được, anh đã đi theo con đường làm bác sĩ thì chắc chắn đã không nhòm ngó tới cái vị trí kia rồi.


Còn Bạch Hàn, thôi khỏi nói tới đi, nói tới lại mệt người.

Ông ta yên phận thì không sao, nếu mà cho ông ta điều hành công ty ý thì tương lai sau này của Bạch thị không cần bàn thêm nữa.
Sau khi đã chọn xong vị trí chủ tịch mới, thì cũng tới phần thông báo quan trọng.
Ông nội Bạch sau khi nói chuyện với chú Lâm, chú của cậu thì quyết định sẽ để Bạch Phi nhận nuôi Lâm Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt từ bây giờ trở đi sẽ mang họ Bạch, Bạch Lâm Dạ Nguyệt, sẽ về biệt thự lớn Bạch gia để sống.

Còn hai người là cậu và Ân Ly thì không cần bởi vì ông nội đã nói rằng dù sao thì sau này hai người họ cũng sẽ thành Bạch phu nhân thôi, không cần phải nhận nuôi cho mất công.
Mọi người trong gia đình cũng không có ý kiến gì thêm về chuyện này, cho dù có thì cũng phải nín.
Sau buổi họp mặt gia đình...
"Mẹ gọi tôi?" Bạch Vũ bước từng bước chậm rãi về phía Phương Yên đang đợi ở trong mái vòm vườn hoa.
"Không phải mẹ, là Nguyên Nhã Muốn nói chuyện với con." Phương Yến đẩy người Bạch Vũ vào trong, y như lời bà ta nói tiểu thư Nguyên Nhã đã chờ đợi khá lâu.


"Anh Bạch Vũ!!" Nguyên Nhã nhìn thấy Bạch Vũ tới liền đứng dậy lên tiếng.
"Mẹ thấy tôi chưa đủ chán ghét sao?" Bạch Vũ nhìn thấy người không muốn nhìn liền nhíu mày quay ngoắt lại chuẩn bị bỏ đi.
"Thì con cứ thử nói chuyện với con bé một lần đi! Thế nha, mẹ đi trước." Phương Yến giữ con trai mình lại rồi lại rời đi trong vui vẻ.
"Anh Bạch Vũ, chúng ta nói chuyện chút nhé!" Nguyên Nhã vẫn rất hiền lành ôn nhu nói với anh.
"Tôi nghe đây, cứ việc nói!" Bạch Vũ lạnh lùng, không hề bước tới bàn trà nghỉ ngơi để ngồi mà đứng im tại chỗ.
"Em biết anh đối với cậu alpha kia có hứng thú nhất thời, anh cảm thấy cậu ấy đáng thương cho nên chỉ đang giúp đỡ cậu ấy, thương hại cậu ấy.

Anh muốn quen với cậu ấy bao lâu em cũng không có ý kiến chỉ mong anh, cho em một cơ hội...!Anh đừng lạnh nhạt với em được không? Em vừa nhìn thấy anh lần đầu tiên liền đã rất thích anh...!Có cảm giác giống như...!bạn đời định mệnh vậy." Nguyên Nhã nhìn anh bằng ánh mắt chân thành hơn cả, giọng nói ngọt ngào mềm mại cứ như mật ngọt rót vào tai người nghe, mê hoặc, kiều mị.
"Ồ??!Bạn đời định mệnh!!!" Bạch Vũ cong môi cười nhạt, không lẽ là mấy người học lại bài của nhau sao, hết tiếng sét ái tình không được bây giờ lại lấy bạn đời định mệnh ra mà nói bừa được sao? Không ngờ được, Bạch Vũ anh vậy mà lại có nhiều bạn đời định mệnh tới vậy.
"Phải, em đã bày tỏ tình cảm của mình như vậy, anh đồng ý cho em một cơ hội ở bên cạnh anh nhé." Nguyên Nhã vẫn rất dịu dàng mềm mại từ từ đưa Bạch Vũ vào tròng.
"Nếu đã là bạn đời định mệnh giống như cô nói vậy thì nên nói với tôi ngay từ lần đầu gặp chứ.

Chẳng lẽ lại có gì khó khăn khiến cô không thể mở lời sao? Tôi nhớ là ngày đó gặp ở công ty tôi, tôi đã luôn luôn lắng nghe những lời cô nói mà, hay là do lúc đó cô chưa nghĩ ra hả? Nếu cô nói cho tôi biết trước thì tôi đã không cần phải giả bộ mà cắn nát tuyến thể của cô, khiến cô có thai con của tôi, như vậy thì đến bây giờ chắc cái thai cũng phải được một tháng rồi.

Cô nói có phải không?" Bạch Vũ từ từ tiến lại gần Nguyên Nhã, ép cô ả dựa người vào bàn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt đang dần sợ sệt của cô ta, ngữ khí trầm thấp ghê rợn, pheromone alpha từ người anh tỏa ra cùng với sự phẫn nộ như đang áp bức tinh thần người đối diện.
"..." Nguyên Nhã đang tự tin với lời mời gọi bày tỏ của mình cũng bị dọa sợ bởi những lời mà Bạch Vũ vừa mới nói ra.
"Sao lại không nói gì nữa rồi? Không phải cô nói cô là bạn đời định mệnh của tôi sao? Nếu đã là bạn đời định mệnh thì những việc cơ bản đó phải làm được đúng không?" Bạch Vũ chống tay xuống bàn đưa khuôn mặt đã bị tức giận làm cho trầm xuống lại sát mặt Nguyên Nhã.

"Không nhưng...!Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau mà...!Việc có con có lẽ vẫn còn hơi sớm không phải sao?" Nguyên Nhã đã triệt để bị Bạch Vũ dọa sợ, vừa tránh né ánh mắt của anh vừa cố gắng để cơ thể mình không đụng tới cơ thể anh, mùi vị pheromone mạnh mẽ đang khiến cho cô ta vì sợ mà toàn thân chợt run rẩy nhẹ.
"Nếu lần đó vẫn còn hơi sớm vậy thì bậy giờ chắc không sớm nữa đâu nhỉ?" Bạch Vũ túm lấy tay cô ta ấn xuống mặt bàn giữ chặt.
Bạch Vũ vốn muốn dùng chút thủ đoạn như vậy dọa cho cô ta sợ, mấy cái hành động thân mật này không phải anh chưa từng làm, chỉ là quấn lấy cậu đã lâu cho nên mấy hành động như vậy căn bản không cần dùng tới.

Nhưng có một chuyện, pheromone omega của Nguyên Nhã là mùi hoa hồng, mặc dù cũng có chút quyến rũ nhất định nhưng hoàn toàn xa lạ với anh.

Bởi vì đã quen thuộc với mùi hương thơm ngọt tự nhiên kia, cho nên mùi hoa hồng nồng nàn yểu điệu này đối với anh lại có chút thô tục, không hấp dẫn.
"Anh bình tĩnh lại chút đã, chúng ta như vậy bị mọi người thấy sẽ không hay đâu" Nguyên Nhã mềm yếu chống đỡ lại sự áp bức từ phía anh, định là sẽ từ từ cùng anh qua lại rồi hất cẳng đá cậu ra khỏi chuyện tình này, cô ta sẽ độc chiếm Bạch Vũ rồi cả Bạch gia.

Nhưng những hành động đột ngột của anh lại khiến cho cô ta bối rối không kịp suy nghĩ.
"Đừng tưởng rằng có thể qua mặt được tôi.

Bớt nói mấy lời vô nghĩa đó lại rồi cút đi cho khuất mắt tôi.

Bạn đời định mệnh của tôi chỉ có Lâm Sơ Mặc, tôi sẽ không vì lời nói của cô mà dao động đâu." Bạch Vũ biết trêu đùa đã đủ, buông những lời đe dọa rồi một mạch rời khỏi chỗ đó, để lại Nguyên Nhã đứng ngơ ngác nhìn theo..

Bình Luận (0)
Comment