Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào

Chương 5

Văn Cảnh vẫn không thay đổi tư thế, vẫn như cũ gục trên bàn.

Cậu vẫn không hiểu được.

Cứ như vậy mà phân hóa thành Omega sao, nhưng đối tượng của cậu cũng là Omega, lại còn có pheromone anh đào, còn mềm mại hơn cậu, thế nhưng tại sao cậu lại bị phân hóa thành thế này?

Nhưng cậu cũng không rối rắm được bao lâu, vì mùi hương trên người cậu tỏa ra ngày càng nồng, hình như còn có chút ngọt ngấy.

Văn Cảnh gục ở trên bàn, chậm rãi cứng ngắc quay đầu lại nhìn bạn cùng bàn từ khe hở tóc mái.

Phó Tinh Nhàn đang cúi đầu viết cái gì đó vào vở.

Anh lại đeo cặp kính vàng đó vào, kiểu dáng kính hơi lạ, càng kính màu gỗ hơi lớn nhưng nhìn tổng thể thì rất ổn.

Không nhìn thấy có gì kì lạ, hình như là không ngửi thấy?

Tiếng giấy xé xoẹt một tiếng.

Phó Tinh Nhàn đem thước bỏ vào trong hộp bút, tay phải đẩy qua một tờ giấy.


Mép giấy được cắt gọn gàng, hoàn toàn vuông góc với đường kẻ ngang của cuốn sách, vị trí đầu dòng được viết ngay ngắn: "Thấy ổn hơn chưa?"

Nét chữ rất có tinh thần, giống như con người của anh.

Văn Cảnh từ chối hơn thua với nét chữ này.

Cậu nhỏ giọng nói: "Không ổn lắm."

Đang rất hụt hẫng và hoang mang.

Cậu cảm thấy hối hận vì đã không nghe giảng giờ sinh lý và đọc cuốn sách nhỏ kia.

Phó Tinh Nhàn kéo tờ giấy lại, viết tiếp: "Có cần giúp đỡ không?"

Văn Cảnh không nói lời nào.

Phó Tinh Nhàn viết: "Cậu suy nghĩ xem cậu đang cảm thấy như nào, có thể nói cho tôi biết không?"

Văn Cảnh nhân lúc anh không chú ý, lén đưa tay ra phía sau, sau đó sờ thấy một mảnh ướt.

Tình hình không mấy khả quan, nếu cậu trực tiếp ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người khác để ý.

Cậu quay đầu nhìn Trương Sơn.


Thân hình cao to đang rụt cổ, hai tay thoăn thoắt bấm điện thoại ở trong ngăn bàn, không biết hắn đang nhắn tin trong nhóm nào, mà trên mặt đang căng thẳng bỗng nở nụ cười biếи ŧɦái.

Vừa nhìn qua đã thấy không tin tưởng được.

Trái ngược với Hội trưởng hội học sinh luôn giữ phong thái tốt.

Văn Cảnh quay sang trái, thấp giọng nói: "Gần đây tôi đang trong giai đoạn phân hóa, hiện tại cơ thể cũng có chút kỳ lạ. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."

Phó Tinh Nhàn nhướng mày, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Bình thường, những người không thể chấp nhận việc phân hóa giới tính có xu hướng trốn tránh giai đoạn phân hóa của mình và họ hiếm khi nào thảo luận điều đó với người khác.

Giọng Văn Cảnh có chút rối rắm: "Tôi..... Cậu nói tôi nên đến phòng y tế, nhưng tôi thấy mình vẫn nên xin nghỉ về nhà thì hơn."


Thực sự nghiêm trọng đến nổi xin về nhà sao?

Phó Tinh Nhàn nghiêm túc: "Cậu thấy chỗ nào khó chịu? Có triệu chứng gì không?"

Văn cảnh ngập ngừng một lát, sau đó hạ thấp giọng một lần nữa: "Quần của tôi ướt."

Phó Tinh Nhàn: "...... Còn có gì nữa không?"

Văn Cảnh suy nghĩ một lúc, lắc đầu.

"Không có đau hay chóng mặt chứ?"

"Không có, chỉ có quần ướt, cảm giác nhớp nháp dính dính một tí. Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu ha?"

"Chắc là bình thường thôi." Phó Tinh Nhàn vờ như không nghe thấy gì hít một hơi.

Đề tài này quá riêng tư rồi.

Anh sờ sờ gọng kính: "Còn mười lăm phút nữa tan học, khi nào tan học tôi đưa cậu xuống phòng y tế. Nếu không có gì nghiêm trọng, thì trưa nay cậu ở lại, tôi và cậu thảo luận về kế hoạch học tập."

"Tôi không cần kế hoạch học tập!" Văn Cảnh theo bản năng phản bác.
"Vậy chắc cậu cũng không cần một cái quần sạch."

........

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, giáo viên bước ra khỏi lớp, hầu hết những người khác đều ở nguyên vị trí của mình, một đám người với ánh mắt có chút lơ đãng.

Cùng ngồi chung một phòng học với Phó Tinh Nhàn là cảm giác quá mới mẻ, cả đám người phải nhịn hết tiết mới có thể nhìn ngắm người này...

Tình huống này là thế nào???

Phó Tinh Nhàn đứng dậy cởϊ áσ khoác của mình mặc cho Ôn Cảnh, rồi dìu cậu đi ra ngoài từ cửa sau của lớp học.

Lớp học im ắng một lúc, thì lại lần nữa náo nhiệt.

*

Tại bàn làm việc trong phòng y tế, Văn Cảnh cúi đầu trả lời tin nhắn.

Văn: "Không có gì, cậu ấy đưa tôi đến phòng y tế."

GS: "???? Sao cậu không kêu tôi đưa?"

Văn: "Vì cậu hôi."
GS: "... Ờmm, vậy cậu có bị gì nghiêm trọng lắm không, có cần tôi làm gì cho cậu không?"

Văn: "Không cần."

GS: "Hội trưởng đang ở cùng cậu à?"

Văn: "Cậu ấy đi họp rồi."

GS: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, có việc gì cần giúp thì nhớ nói tôi biết, nếu không chị gái tôi sẽ trách tôi đó."

Văn Cảnh đặt điện thoại xuống, nhìn cuốn sách nhỏ trước mặt.

Vừa rồi cậu hỏi bác sĩ về vấn đề tiết dịch của mình, kết quả bị bác sĩ vạch trần chuyện cậu ngủ trong lớp -- không chỉ là ngủ, mà còn là mộng tinh, sau đó..... Tóm lại, đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường.

Cậu lại hỏi về khứu giác trở nên mẫn cảm của mình, và đã bị bác sĩ lải nhải một hồi. Bác sĩ lần thứ hai đưa cho cậu cuốn "Giới tính thứ hai và những việc cần chú ý" để cậu có thể đọc, đọc ngay và luôn, đọc không xong không cho về. Thật sự là thấy cậu không bằng một học sinh tiểu học.
Giờ cậu đã biết, triệu chứng nhạy cảm với mùi là tác dụng phụ của giai đoạn phân hóa, kéo dài gần một tháng là sẽ tự khỏi, không cần đi khám, nên cũng không phải vấn đề lớn.

......

Vấn đề như vậy mà không lớn!?

Trong phòng y tế, mùi của các loại thuốc và mùi máu, mồ hôi, pheromone hòa lẫn vào nhau. Còn có một Alpha chơi đá bóng bị thương đang băng bó vết thương bên cạnh, gần như khiến Văn Cảnh hít thở không thông.

Cậu lên mạng tìm hiểu, cảm thấy mình và những người khác trên thế giới đều không giống nhau, những người khác khứu giác chỉ nhạy hơn một chút. Còn cậu nhạy lên gấp bao nhiêu lần, nhạy muốn chết luôn này.

Cậu lại tìm kiếm về vấn đề Omega tiết dịch ... Đm, toàn hiện lên những hình ảnh và thông tinh quái đản làm người ta phải đỏ mặt!

Văn Cảnh tắt điện thoại, vẻ mặt ủ rũ, cất điện thoại vào trong túi quần.
Chiếc quần cậu vừa thay không có mùi gì, cũng không có tác dụng lọc không khí của Phó Tinh Nhàn.

Lúc đến phòng y tế, quần học sinh đã được chuẩn bị sẵn, size M vừa vặn, không biết tên kia đã lấy từ lúc nào.

Khoảng thời gian phân hóa sẽ kéo dài trong một tháng. Có lẽ việc ngồi cùng với Phó Tinh Nhàn cũng là một chuyện tốt?

Cùng lúc đó, Hội học sinh đang tổ chức cuộc họp định kỳ tại văn phòng.

"Hội trưởng, tôi không tìm thấy Triệu Húc." Một Beta trong ban cán sự lên tiếng, "Cậu ấy là học sinh lớp mười, tôi thấy thành tích học tập của mình không bằng cậu ấy, vậy cậu có thể đổi với tôi được không?"

Phó Tinh Nhàn dời lực chú ý ra khỏi notebook, nhướng mi lên nhìn hắn.

Ánh mắt của anh trông rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao, sống lưng của cán sự Beta lại cảm thấy ớn lạnh.
"À đúng rồi, chuyện hôm qua cậu ấy không tới cuộc họp, tôi có thể giải thích." Một cán sự khác nói, "Hôm qua Hội trưởng nói, hầu hết các học sinh sắp phân hóa đều có thành tích học tập không mấy nổi bật, rất thích hợp tham gia các nhóm học tập....Triệu Húc vẫn luôn đặt việc học lên hàng đầu, nếu dùng cách khác làm cái cớ để tiếp cận thì cũng không hay."

"Hội trưởng thấy điểm môn vật lý của cậu có hơi tụt trong thời gian gần đây. Cậu có thể hỏi cậu ấy một vài lời khuyên, điểm vật lý của Triệu Húc vẫn luôn rất cừ. Hiện tại cậu ấy vừa làm kiểm tra xong, kết quả là giá trị A thấp. Đúng là sự tự tin cũng giảm xuống, vậy có lẽ cậu có thể giúp cậu ấy xây dựng lại sự tự tin đó."

Cán sự Beta chợt nhận ra: "Ôi cảm ơn nhiều lắm, thì ra là mọi người quan tâm đến tôi."
Omega nhỏ nhắn nghiêm túc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lúc Hội trưởng lên kế hoạch, bên tôi gặp khó khăn cũng đã giúp đỡ cho tôi!"

Cô hơi xấu hổ sờ lên mũi: "Tôi có chút sợ Văn Cảnh, thông báo cho cậu ấy đến phòng y tế tôi cũng phải nhờ người khác nói giúp. Không ngờ là hội trưởng biết chuyện, nên đã chủ động đổi với tôi."

Cán sự Beta lén nhìn Phó Tinh Nhàn.

Chủ tịch luôn đối với mọi người rất tốt, cảm giác vừa rồi chắc là ảo giác thôi.

Mà nói tới Văn Cảnh, có người lại lôi chủ đề ra nói: "Văn Cảnh thì có gì đáng sợ hả, không phải cậu ta chỉ biết ngủ thôi à?"

"Nghe nói hồi cấp 2 cậu ta là trùm trường, một đám lưu manh đều vây quanh cậu ta."

  

"Wow dữ dội vậy á, ai đồn ra vậy?"

"Tôi không biết, nhưng có một nam sinh to cao trong lớp của họ. Nghe nói là học cùng trường trung học cơ sở với cậu ta, trước giờ vẫn luôn gọi cậu ta là anh Cảnh."
"Hắn còn xỏ khuyên tai nữa..."

*

"Leng keng, leng keng, leng keng."

Tiếng chuông kết thúc buổi học cuối cùng vào buổi sáng đã vang lên. Trước khi giáo viên bước ra khỏi lớp, một số người đã vội vã chạy ra ngoài, những người khác cũng đang thảo luận xem nên ăn gì vào buổi trưa.

Trương Sơn đứng dậy nhìn về phía Văn Cảnh.

Dãy cuối cùng của lớp học dường như đã ngăn cách thành một không gian yên tĩnh, đối lập hoàn toàn với những ồn ào xung quanh.

Văn Cảnh lại ngủ gật trên bàn như mọi khi, Phó Tinh Nhàn yên lặng ngồi bên cạnh cậu, đọc sách.

Trương Sơn suy nghĩ về vẻ đẹp của hai người này, dùng một câu miêu tả cũ rích mà so sánh. Chắc là một người thì giống như mặt trời và người kia giống như mặt trăng. Ban ngày Văn Cảnh đều vùi mặt vào cánh tay mà ngủ, nói chung không thấy gì được, chỉ có khi đêm đến mới là sân chơi của cậu ta.
Về phần Hội trưởng, anh không làm gì cả, nhưng ở anh vẫn có một loại cảm giác tồn tại đầy khó hiểu.

Anh ngẩng đầu quét nhẹ ánh mắt, Trương Sơn bỗng có cảm giác không nên làm phiền người nọ, lui về phía sau một bước.

"Cái đó..." Trương Sơn cẩn thận hỏi, "Tôi có nên rủ anh Cảnh đi ăn cơm không?"

Phó Tinh Nhàn: "Không cần đâu, cậu ấy sẽ ở lại buổi trưa để bàn kế hoạch học tập với tôi."

Trương Sơn miệng hình chữ O: "Hả?"

"Nếu cậu không mau đi thì cantin sẽ hết đồ ăn." Phó Tinh Nhàn nhẹ giọng nhắc nhở, "Người trong giai đoạn phân hóa có khứu giác khá mẫn cảm, không thích hợp đến cantin. Cậu ấy sẽ ăn cơm với tôi."

"Ồ, ok ok." Trương Sơn vỗ vỗ đầu, "Vậy tôi đi trước?"

Chẳng mấy chốc trong phòng học chỉ còn lại có hai người.

Phó Tinh Nhàn cất sách bài tập, quay đầu nhìn bạn cùng bàn mới của mình.
Văn Cảnh đang ngủ ngon lành trên bàn, nghiêng mặt về hướng của anh, làn da trắng nõn đến trong suốt.

  

Tóc của cậu hơi xoăn, trông mềm mại và cũng có vẻ rất mượt.

Đúng là có 2 lỗ xỏ khuyên tai, nhưng không có đinh tai, để lộ lỗ khuyên hồng nhạt mềm mềm.

Lông mi của cậu dày, và chóp mũi cách khuỷu tay của anh chưa tới 10 xăng ti mét.

Thật sự không nhìn thấy cái vẻ thích chống đối với anh như bình thường.

Phó Tinh Nhàn ra ngoài lấy đồ ăn trưa rồi quay lại, anh nhẹ nhàng khều Văn Cảnh.

"Dậy nào."

Văn Cảnh khịt mũi, cau mày đẩy tay anh ra.

Phó Tinh Nhàn lại khều cậu: "Đến giờ ăn rồi..."

"Đừng quậy nữa." Văn Cảnh ôm lấy cái tay quấy rầy mình, tiếp tục ngủ.

_______

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, mình sẽ tiếp tục chăm chỉ!

Editor có lời mún lói: Chương này nó bù cho hai chương trc, quá đáng quó ò. Nhưng mà bé Cảnh với bé Nhàn dethung nên bỏ que hjhj.
Bình Luận (0)
Comment