Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 12

Biên kịch nghệ thuật tổng hợp ở Trung Quốc là một ngành mới phát triển mấy năm gần đây, sau khi làn sóng các chương trình truyền hình thực tế ào ạt thổi tới từ Hàn Quốc. Trước đó, tại Trung Quốc không hề có chức danh biên kịch cụ thể.

Lúc Bì Dập An mới tốt nghiệp, giáo viên trong trường đã giới thiệu cho cô một công ty điện ảnh, cô bắt đầu đi theo đoàn làm phim lăn lộn không biết ngày đêm, từ những công việc tạp dịch linh tinh cho đến đến trợ lý quay phim, thỉnh thoảng cũng được làm thư ký trường quay, một tháng 8000, vào thời điểm mới tốt nghiệp thì cũng coi như là lương cao nhưng cũng có nghĩa là công việc rất vất vả.

Bì Dập An không thỏa mãn với hiện trạng, sở dĩ đi theo đoàn làm phim là vì muốn làm một biên kịch viết ra những kịch bản tốt cho truyền hình và điện ảnh.

Nhưng để làm được một biên kịch thì căn bản không phải là dễ dàng như cô tưởng tượng.

Biên kịch ở Trung Quốc là một ngành sản xuất vô cùng tàn khốc, công ty chính quy còn có thể chấp vá qua ngày, những biên kịch trẻ tuổi thường hay bị lừa lấy mất bản thảo, bị quỵt trả tiền nhuận bút, bị ăn cắp bản quyền, thậm chí kịch bản do mình viết ra bị những biên kịch già đời hơn cướp đoạt ghi tên họ lên đó.

Đây đều là những việc hết sức bình thường, cũng không có ai đi giải oan cho mình, mọi người đều bảo đó là quy tắc ngầm.

Qua mấy năm, mười mấy năm, tên tuổi những biên kịch trẻ bây giờ đã trở thành trung niên, đã có thể viết tên mình lên trên kịch bản, có chút quyền lên tiếng, thì nhà nước lại bài ra một đống lệnh cấm, cái này không cho viết, cái kia cũng không cho viết, những chuyện đã qua thì không được nhắc lại, thức đêm viết ra một bản thảo lại bị trả về, trở thành một xấp giấy phế thải.

Bì Dập An hiểu rất rõ bản thân mình có bao nhiêu trọng lượng, chỉ là một tiểu lâu la, nhân lúc còn sớm đổi phương thức hành nghề thì mới là khôn ngoan.

Đúng lúc đó thì nghe nói trường đào tạo điện ảnh có mời một vài biên kịch Hàn Quốc đến giảng bài. Bì Dập An sau khi suy xét một tuần thì từ chức, trong ba tháng đó, thu dọn hành trang đi học.

Ngày đầu tiên đã đi nhầm phòng học, là A306, cô lại đi nhầm sang B306.

Bởi vì trên bục giảng cũng là một người Hàn Quốc sử dụng tiếng Trung một cách sứt sẹo, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi người nọ cứ luôn nói ‘diễn xuất’ thì cô mới cảm thấy không hợp khẩu vị.

Không phải là mình đi học biên kịch sao? Sao cứ luôn nói về diễn xuất vậy?

Chỗ ngồi sát tường có một chàng trai đang nằm bò ra bàn, giống như từ lúc cô tiến vào cho đến bây giờ thì vẫn luôn ngủ, cô có chút nhìn không vừa mắt, điều kiện học tập tốt như vậy mà không tranh thủ lại chạy đến đây mà ngủ, thật là phí phạm.

Lúc ấy Bì Dập An chưa biết được chàng trai đó chính là Cố Duyên, hắn mới vừa quay xong bộ phim điện ảnh đầu tiên, vô cùng mệt mỏi, bây giờ lại nghe giọng của ông giáo sư Hàn Quốc giống như gọi hồn, vì thế không chịu nổi mà ngủ gục đi.

Bì Dập An là người đã trải qua cuộc sống sinh hoạt khó khăn cho nên nhìn rất chướng mắt, cô ngồi xích qua đẩy đẩy hắn: “Nè bạn gì ơi, tỉnh lại đi, đi học kìa.”

Cố Duyên vừa ngủ không bao lâu thì đã bị gọi dậy, theo bản năng liền phát cáu, nhưng vừa mở mắt thì lại thấy một cô gái xa lạ, lạnh lùng liếc một cái, rồi lại xoay qua bên kia ngủ tiếp.

Bì Dập An vốn không phải là người thích xen vào việc người khác, nhưng khi đó cũng không biết là bị làm sao mà liền cùng Cố Duyên giằng co qua lại, cứ lẩm bẩm bên tai hắn.

Cố Duyên rốt cuộc cũng bị cô nói đến phiền chán, liền đổi phương hướng, quay đầu lại nhưng vẫn cứ nằm bò ra bàn, mặt không có biểu tình gì, uy hiếp cô: “Cô không phải là học viên trong lớp chúng tôi. Cô học ké à?”

Bì Dập An nói dối mà mặc cũng không đỏ: “Tôi là học viên mới chuyển trường.”

Cố Duyên cười nhạo một tiếng, rõ ràng đều là châm chọc, không tin lời cô.

Thật là một thằng nhóc khiến người ta chán ghét, Bì Dập An nghĩ thầm, vừa muốn dịch mông cách hắn xa một chút, thì đã bị thầy giáo gọi.

“Bạn học viên nữ phía sau kia, em lên diễn vai tinh tinh xem.”

Bì Dập An chút nữa thì ngã lăn ra đất, cô đứng lên, nghĩ trăm lần cũng không ra, hỏi: “Thầy giáo em học biên kịch, vì sao phải diễn vai tinh tinh?”

Đã bị lộ, cả lớp cười vang, đúng lúc đó thì có người ánh mắt sắc bén phát hiện ra Cố Duyên, hô lên ngay giữa lớp: “A Duyên, về khi nào vậy? Sao lại ngồi một mình ở dưới đó.

“Cô đi nhầm phòng học rồi, cô học sinh chuyển trường ạ.” Cố Duyên không để ý đến người nọ, cười nói với Bì Dập An.

Sau đó thì Cố Duyên gặp lại Bì Dập An ở một studio ghi hình chương trình nghệ thuật tổng hợp.

Lúc đó để làm một năm sau, hắn đang đảm nhiệm vai chính trong một phim điện ảnh, bộ phim đó sau khi trình chiếu đã tạo nên tên tuổi cho Cố Duyên. Lúc này hắn cùng các diễn viên khác trong phim tham gia một gameshow tuyên truyền.

Sau khi thu hình xong người đại diện đã kéo hắn đến studio bên cạnh, để học hỏi các ngôi sao khác thu tiết mục như thế nào.

Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Bì Dập An.

Vừa lúc đó trên trường quay có một nam diễn viên hơn 40 tuổi, trước mặt mọi người ôm chầm lấy một diễn viên trẻ chỉ mới mười mấy tuổi, bàn tay vuốt ve từ bên hông đi xuống sắp đến mông rồi, cô diễn viên kia sợ đến mức không dám động đậy, nhưng tất cả các nhân viên công tác ở đây đều làm như không thấy, không có ai giúp cô ấy cả.

Lúc này, Bì Dập An duỗi tay kéo cô diễn viên kia qua, giọng điệu hung dữ nói: “Em đi trang điểm lại đi, chuyên viên trang điểm đã chờ em một lúc rồi đó.”

Cô diễn viên trẻ nhanh chóng chạy như bay về phía hậu đài.

“Ăn cho hết.” Người đại diện tự nhiên cũng thấy được cảnh này, mở miệng châm chọc.

Cố Duyên nhìn chằm chằm nam diễn viên trung niên kia đang xoay chuyển giả lả với Bì Dập An, thầm nghĩ cái tật xấu xen vào việc người khác của cô vẫn chưa sửa được.

Người đại diện của Cố Duyên và người chủ trì tiết mục này là quen biết cũ, lúc dẫn Cố Duyên qua thì đúng lúc thấy ông ta đang anh nước bọt bay tứ tung la mắng Bì Dập An.

“Cô cho rằng mình là ai, đại diện cho cái gì hả? Chương trình thuê cô để làm gì, việc của bản thân cô không lo làm cho tốt lại chạy đi xen vào việc của người khác. Ngốc nghếch như vậy mà còn tưởng rằng mình có năng lực hay sao? Mau đi xin lỗi thầy Trương đi!” Người chủ trì dùng kịch bản trong tay đánh thật mạnh vào ót cô.

Cố Duyên thấy cô nắm tay thành quyền, bàn tay dùng sức đến mức trắng bệch, vốn tưởng rằng cô sẽ hết lớn một tiếng: “Bà đây không làm!” nhưng không ngờ cô lại thành thật gật đầu, nói xin lỗi.

Học được thông minh rồi, Cố Duyên nghĩ thầm.

Từ hôm đó trở đi Cố Duyên cũng không gặp lại cô nữa, thậm chí cũng không nhớ tới tên cô, hắn cũng không biết, chỉ xem như cô là người lạ đã từng có duyên hai lần gặp mặt.

Nhưng không hiểu sao một ngày nào đó lại đột nhiên mơ thấy cô, mơ thấy phòng học ồn ào, cô và hắn ngồi ở trong một góc, giữa ban ngày ban mặt làm tình với nhau.

Một lần, hai lần, ba lần ···

Cho đến cái lần quay tiết mục ở đài truyền hình, hắn liếc mắt một cái đã thấy cô, chỉ là hai năm thời gian, cô càng ngày càng xinh đẹp, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, tỏa ra hương thơm ngát.

Cô ấn thang máy tầng chín, hắn thấy rồi.

Do dự hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng bước lên tầng lầu đó, chuẩn xác chui vào bên cạnh cô, gọi cô ‘chị ơi’.

Câu chuyện ồn ào trên Weibo, Hoàng Sơn cũng từng nghi ngờ hỏi hắn có phải thấy người ta xinh đẹp cho nên trong lòng ngứa ngáy không, hắn nghĩ thầm, ngứa chứ, sao lại không ngứa, hắn đã ngứa ngáy trong lòng mấy năm rồi.

Mở miệng lại chối: “Căn bản là còn không biết cô ấy trông như thế nào.”

Ngày hôm sau đi gặp cô, hắn trốn trên sô pha, không thèm nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng giấu diếm được Hoàng Sơn.

Cô đã hoàn toàn khác với lúc trước, khi xử lý bất cứ một chuyện gì cũng đều rất thuận buồm xuôi gió, đối với ai cũng cười hì hì.

Đương nhiên, trừ hắn.

Cố Duyên nghe thấy cô và người đàn ông khác nói chuyện điện thoại. Tuy rằng lời nói không nhiều lắm nhưng giọng điệu bình thản, thậm chí còn có một chút thân mật. Nhưng mà lúc cùng hắn nói chuyện thì lại hoàn toàn khác biệt.

Thật là quá đáng.

Lúc giúp hắn lau tóc cũng vậy, rõ ràng là qua loa có lệ hắn, sợ không vui trong mắt thể hiện quá rõ ràng.

Chỉ có một mình hắn bị giày vò, quá không công bằng. Hắn không tốt thì cô cũng đừng mong chỉ lo cho bản thân.

Cho nên, hắn trước mặt mọi người giữ chặt cô lại, nói: “Thái độ làm việc của cô thật kém.”
Bình Luận (0)
Comment