Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bì Dập An sau khi được Thập Nhị đón về vừa ngả đầu xuống là ngủ mất, công việc của cô không chỉ có phí đầu óc, càng phí thể lực.

Trong Tổ Tiết Mục không có phân biệt nam nữ gì, lúc thiếu nhân lực thì có thể coi phụ nữ như chó mà dùng, vất vả lắm mới làm xong được một hạng mục, nhiệm vụ lớn tiếp theo là giao cho bên Tổ Biên Tập cắt nối, tổ trưởng đã đại phát từ bi cấp cho bọn họ một tuần nghỉ phép.

Cô có thói quen đi bơi sau khi xong việc, vốn là chỉ tính bơi vài vòng rồi về nhà, chỉ là kế hoạch thay đổi thật nhanh chóng, cô từ trước đến nay không đụng người trong tổ, suốt mấy tháng nay toàn ăn chay cả, lại gặp phải Lạc Nhất ở hồ bơi chủ động đưa tới cửa, không thể không ăn, tận hưởng lạc thú trước mắt tuyệt đối là nguyên tắc của Bì Dập An, cho nên mới có chuyện hôm nay.

Cô ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau, chính là bị một mùi đồ ăn đặc biệt đánh thức.

Là Thập Nhị, cô ấy nấu bún ốc, cố ý mở cửa phòng Bì Dập An, mặc áo ngủ thêu thùa tự chế tựa cửa nhìn Bì Dập An, bưng chén vừa ăn vừa nói: “Tỉnh rồi thì đừng giả chết nữa, mau ăn cơm đi, bằng không một lát không dậy được đấy.”

Bì Dập An tung chân từ chăn mỏng vươn ra, chỗ bắp đùi còn mơ hồ thấy được dấu hôn đỏ thắm, nhìn hết sức dâm mĩ.

Thập Nhị ngồi xuống bên cạnh giường cô, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Bì Dập An, hỏi: “Bì Bì, cùng chó săn nhỏ kia lên giường có cảm giác gì thế?”

Bì Dập An chui một đầu tóc dài rối bời từ trong chăn vươn ra, cười vừa lẳng lơ lại đáng khinh, vươn ngón tay cái nói: “Một chữ thôi...sướng.”

Thập Nhị cảm thán một tiếng, nhớ lại một chút về cậu trai hôm qua, dáng người xác thật rất khá, hỏi: “Là sinh viên Đại học Thể dục Thể thao à?”

Gần đó có một trường Đại học Thể dục Thể thao rất nổi tiếng, nam sinh chất lượng không đồng đều, nhưng xác thật cũng có người rất tốt.

Bì Dập An gật đầu, duỗi eo bắt đầu mặc quần áo, “Thập Nhị, có muốn tới giới thiệu một người cho cậu không?”

Thập Nhị tên thật là Thời Nhĩ, năm nay 25 tuổi, vẫn độc thân từ trong bụng mẹ, đừng nói tới cái giường, hôn cũng chưa từng tiếp nhận một cái, lúc thành niên mê mệt theo đuổi ngôi sao trong thế giới phim ảnh, thần tượng của cô ấy có thể xếp hàng từ nơi này dài đến tượng Nữ Thần Tự Do.

Bì Dập An đi công tác ba tháng cô ấy đã có thêm thần tượng mới, là người gần đây rất nổi tiếng trong các phim cổ trang, biệt hiệu là “Thiên Lý Cập”, giọng hát cũng xác thật là không tệ, trầm thấp lại mang theo

một tia trong trẻo, theo cách Thập Nhị nói thì Thiên Lý Cập một khi mở miệng thì cả người cô ấy đều ngứa ngáy.

“Tớ có Cập Cập của tớ thì được rồi.” Thập Nhị vẻ mặt hoa si tưởng tượng.

Bì Dập An cười nhạo một tiếng, xoa xoa cằm, nói: “Cái cậu cần không phải là Cập Cập, là kê kê (*).”

Nói xong, Bì Dập An từ trong túi xách móc ra một cái bùa ném cho Thập Nhị, “Chúng tớ lần này vừa lúc đi Tranh Khánh Vân Tự, ở đó có bùa nhân duyên đặc biệt linh nghiệm, tớ phí thật lớn sức lực mới xin được cho cậu, khi ngủ cậu phải nhét vào phía dưới gối đầu, không được phép lấy ra.”

Thập Nhị nhìn cái bùa trong tay không chớp mắt, chỉ là một tờ giấy vàng viện mấy chữ đỏ mà thôi, cô ghét bỏ nói: “Có được không đó?”

“Giữ cho kỹ vào. Thà tin là có còn hơn là không. Bây giờ chỉ biết coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa thôi!” Bì Dập An vừa nói vừa vỗ vỗ lỗ tai.

Thập Nhị hỏi: “Lỗ tai làm sao vậy?” Bì Dập An nói: “Cứ thấy ù ù.”

“Có phải vì đi bơi không cẩn thận không?”

Bì Dập An ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có khả năng, chỉ là lỗ tai một lát sau thì lại tốt, nên không để ở trong lòng.

Hai người ngồi trên thảm trong phòng khách vừa xem TV vừa ăn cơm, trong TV chiếu chương trình nghệ thuật mà Bì Dập An đã làm, nàng vừa thấy muốn đổi kênh thì bị Thập Nhị đoạt lấy.

“Cậu làm cái gì vậy, không phải là rất thú vị hay sao, chương trình mình làm ra thì mình thưởng thức chứ.” Thập Nhị nói xong liền nhanh nhẹn húp ngụm bún vào miệng, ăn đến khóe miệng đều là mỡ.

Bì Dập An tức giận nói: “Thấy cái nhóm người này là tớ liền tức giận, không phải tớ đã nói với cậu tiết mục này chính là mời đạo diễn Hàn Quốc hay sao, chậc, cậu có biết có bao nhiêu chuyện khốn kiếp xảy ra không, đôi mắt hắn cao lên trên đỉnh đầu thì thôi đi. Còn có cái tên này nữa, đúng là thằng ngốc!”

Cô chỉ vào một nam minh tinh mặc áo hồng trên màn hình, nói: “Hắn thật cho rằng hắn đẹp hơn so với Phan An hay sao? Hắn chọc ghẹo tất cả các cô gái trong tổ, lúc làm việc thì chỉ đi hai bước đã than mệt, con mẹ nó, tớ nghĩ hắn là thận hư rồi, phải ném vào công viên Hải Dương để hải cẩu làm cho hắn tỉnh lại!”

Thập Nhị yên lặng đổi kênh, thế nhưng cũng là một nghệ sĩ tổng hợp khác, là tiểu sinh Cố Duyên đang được chú ý, ăn mặc đơn giản với áo thun T shirt trắng, quần đùi đang bổ củi, lại đẹp không gì sánh được, khung cảnh nhà nông giản dị nghèo nàn như vậy cũng được hắn nâng lên một tầng cao khác, một đôi chân dài lúc ẩn lúc hiện trước màn ảnh, khỏi nói là hấp dẫn đến mức nào.

Thập Nhị hỏi: “Vậy Cố Duyên thì sao, Cố Duyên cũng vậy à?”

Bì Dập An không có hợp tác với Cố Duyên, cũng không biết gì về sinh hoạt cá nhân của hắn, chỉ nghe nói rằng hắn làm việc rất nghiêm túc, trong lòng cũng có thêm vài phần hảo cảm, nhưng mà, hình tượng của Cố Duyên trong mắt công chúng, vẫn luôn là ánh mặt trời hoạt bát, cô cũng chỉ phỏng đoán nói: “Không rõ lắm, dù sao cũng tốt hơn Trương Húc Âm.” Trương Húc Âm chính là nam minh tinh hai cô nói lúc nãy.

Thập Nhị gật gật đầu, “Cố Duyên năm nay vừa tốt nghiệp, mới 22 tuổi, được đào tạo chính quy về kỹ thuật diễn xuất, tương lai có lẽ không thể kém được.”

“Cậu thích hắn à?” Bì Dập An hỏi.

Thập Nhị nói: “Tớ làm gì còn thời gian, có Thiên Lý Cập là đủ bận lắm rồi. Sắp tới anh ấy sẽ đến Thượng Hải làm tuyên truyền, tớ khẳng định phải đi. Chỉ là, A Bì, cậu không muốn hẹn hò với Cố Duyên sao?”

“Ngưng ngay.” Bì Dập An làm cái thủ thế cự tuyệt, nói: “Không đụng vào người ở nơi làm việc, không đụng vào vị thành niên, không đụng hoa có chủ, đó là ba quy tắc của tớ, cậu phải nhớ kỹ.”

Hai người ăn không ngồi rồi ở nhà suốt một buổi trưa, cụ thể mà nói là chỉ có Bì Dập An ăn không ngồi rồi, Thập Nhị kiếm sống dựa vào việc thủ công thêu thùa, cô ấy mở một cửa hàng bán đồ thêu, mỗi tháng cũng kiếm được không ít, gia đình lại cho khá nhiều tiền, cho nên cuộc sống trôi qua rất dư dả.

Bì Dập An nhìn cái hình mà cô ấy đang thêu, đoán tới đoán lui, vẫn không biết được nó là cái gì “ Cậu đang thêu cái gì vậy? Khách hàng lại bảo cậu thêu Cổ Mạn Đồng (**) hả?”

Lần trước có một khách hàng kỳ lạ, đưa mẫu vẽ của mình ra, bảo Thập Nhị thêu Cổ Mạn Đồng. Đó là một loại tập tục đã lưu hành mấy trăm năm nay ở Trung Quốc và Đông Nam Á.

Trong giới giải trí cũng có rất nhiều người nuôi dưỡng, Thập Nhị từ trước đến nay rất sợ loại đồ vật này, cảm thấy quá đen đủi, lúc khách hàng bảo thêu nó, cô ấy thiếu chút nữa là gây gổ với người ta, vì thế

người nọ còn cố ý ở trong tiệm của Thập Nhị, đánh giá phục vụ kém, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.

“Nói bậy gì đấy! Dẹp cậu đi! Cậu cút ra ngoài cho tớ!” Bì Dập An cười cười, xì một tiếng khinh miệt.

“Đây là hình tượng manga anime mà fans của Thiên Lý Cập làm, Tớ muốn hôm anh ấy đi tuyên truyền, sẽ đưa cho anh ấy.”

Thì ra là như vậy, Bì Dập An cười muốn chết, nói: “Cậu đưa tiền cho hắn có khi hắn còn nhớ tới cậu. Cậu đưa các vật phẩm thêu thùa này, không chừng hắn còn tặng lại cho bạn gái nữa đấy.”

Thập Nhị trừng mắt liếc Bì Dập An một cái, duỗi tay muốn lột quần áo của Bì Dập An “Cậu cởi áo ngủ trên người cậu ra đi. Cái này là đồ tớ thêu, nguyên liệu là tớ chọn, tiền may vá cũng là tớ cho!”

Bì Dập An cười hì hì che ngực: “Lưu manh nha, tớ kiện cậu sàm sỡ tớ, cái gì ở trên người tớ là của tớ!”

Lúc 6 giờ nhiều, Bì Dập An mới nhớ tới đã để quên ipad ở văn phòng, nhưng lại có việc cần phải dùng tới, cho nên liền muốn về Đài truyền hình lấy, đúng lúc Thập Nhị cũng muốn mang đồ thêu đi giao cho khách hàng lâu dài của tiệm.

Thập Nhị lái xe, hai người đến đài truyền hình trước, sau đó đi giao đồ thêu cạnh bên cửa hàng đó mới vừa mở một tiệm lẩu, nghe nói ăn rất ngon, hai người liền tính toán đi chỗ đó giải quyết bữa cơm chiều.

Xe đi chưa được 2 mét đã phải dừng lại, Thập Nhị nói: “Gần đây có mấy trường, một tiểu học, một trung học, vừa lúc bây giờ là giờ tan học, có lẽ rất đông.”

Bỏ đi, tốt xấu gì chỗ này cũng chỉ cách tiệm lẩu khoảng chừng 300m, tìm chỗ đậu xe xong hai người liền chuẩn bị đi bộ.

Quả thật là đang giờ học sinh tan học, đặc biệt là trước cửa trường trung học còn bày đầy đủ các loại xe ăn vặt, các bạn nhỏ mặc đồng phục cũng đã đói lả rồi, đều tụ tập bên cạnh các xe đó, khiến cho đường chật như nêm cối.

“Con nít bây giờ là ăn cái gì vậy hả, sao đứa nào cũng cao như vậy?” Thập Nhị cảm thán.

Bì Dập An: “Dù sao đi nữa thì so với chúng ta lúc nhỏ cũng ngon hơn nhiều.”

Trong lúc nói chuyện, Thập Nhị đột nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm một chỗ, đầy mặt kinh ngạc nói với Bì Dập An: “Bì Bì cậu nhìn bên kia, thằng nhóc đó sao lại giống cậu trai hôm qua làm chuyện đó với cậu vậy?”

Mẹ kiếp, giống chỗ nào chứ rõ ràng chính là hắn, Lạc Nhất mặc đồng phục trung học, hắn căn bản không phải là sinh viên!

Bì Dập An thấp giọng chửi tục. Cho dù là học sinh trung học, có là trung học phổ thông thì cũng rất có khả năng là chưa thành niên!

“Cậu chờ tớ một lát.” Bì Dập An nói xong câu đó, liền sải bước đi về phía Lạc Nhất.

Thập Nhị đứng ở tại chỗ, tận mắt nhìn thấy cậu nhóc kia bị Bì Dập An xốc cổ áo, trước mặt mọi người kéo qua một bên, khuôn mặt tuấn tú của hắn càng lúc càng trắng bệch.

Nhìn dáng vẻ là bị mắng không nhẹ, ôi, thật sự thảm rồi.

Cuối cùng Bì Dập An lạnh mặt muốn bỏ đi thì bị Lạc Nhất kéo tay lại, nàng vội phủi ra, đầu cũng không quay lại, đi về hướng Thập Nhị.

“Thế nào?” Thập Nhị hỏi.

Bì Dập An thở hổn hển tức tối, mang theo một chút may mắn nói: “Hắn đưa chứng minh thư cho tớ xem, ngày hôm qua mới vừa thành niên.”

Thập Nhị thiếu chút nữa cười ha ha...


(*) tiếng lóng chỉ cái ấy của nam giới

(**) Cổ Mạn Đồng là pháp vật có lịch sử bắt nguồn từ Đông Nam Á hơn trăm năm trước, cũng được gọi là “Kim đồng tử” hay “Phật đồng tử”, dùng tro cốt của trẻ con được phật pháp tịnh hóa và một ít thánh vật phật giáo chế tác thành hình trẻ nhỏ, quỷ hồn của đứa nhỏ bị sẩy hay chết ngoài ý muốn trải qua tăng nhân hoặc pháp sư làm phép, sẽ nhập vào trong, giao cho người lương thiện nuôi dưỡng, có thể bảo vệ gia đình bình an. Người nuôi dưỡng cũng vì thế tích phúc cho mình và hậu thế.

Tăng nhân nói cổ mạn đồng quy y tam bảo theo phật, cúng nhang đèn làm thức ăn chính, trời sinh tính thiện, khác với quỷ dữ. Người nuôi dưỡng thường có lòng từ bi, làm nhiều chuyện tốt. Cố gắng nghiêm túc nuôi dưỡng thì phúc báo không cạn, công đức vô lượng. => có lẽ đây là ku ma thong ấy nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment