Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 23

Khách sạn Cố Duyên ở tên là Phong Cảnh Gia Lệ, Bì Dập An vô cùng quen thuộc đối với chỗ này, lúc cô vừa mới vào ngành cũng đã đến Hoành Điếm này không ít lần. Phong Cảnh Gia Lệ chính là một trong ba khách sạn cao cấp, chuyên dành cho các minh tinh đến ở, đương nhiên một chỗ như vậy, chắc chắn có không ít phóng viên ẩn nấp.

Chờ Cố Duyên và Ngô Thành đi khoảng trên dưới mười phút, Bì Dập An ra khỏi xe, bởi vì cúi đầu, Cho nên lúc đi đến cửa khách sạn thì đã đâm sầm phải một cô gái.

Còn là người quen, Tần Vưu.

Tần Vưu vừa định mở miệng mắng thì phát hiện ra đối phương là Bì Dập An, trên mặt khó có thể che dấu kinh ngạc, “Bì Dập An? Cô sao lại ở chỗ này?”

Bì Dập An từ trước đến nay đã không hợp với Tần Vưu, hai người trời sinh đã như nước với lửa, cô không thích Tần Vưu nịnh nọt, Tần Vưu xem thường cô giả thanh cao, sau này khi Bì Dập An chuyển nghề làm biên kịch, thiếu chút nữa thì Tần Vưu đã vui đến điên cuồng, cô ta cảm thấy cuối cùng thì mình cũng thắng được Bì Dập An.

Bây giờ đột nhiên lại chạm mặt Tần Vưu trong lòng dĩ nhiên là có chút hoảng sợ, cô ta sợ Bì Dập An lại quay trở về tranh giành với mình, nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ cứng rắn, rũ mi mắt, vênh váo tự đắc nói: “Thế nào? Không làm biên kịch được nữa, muốn quay về sao? Tôi và đạo diễn Tống có quan hệ cũng không tệ đâu, có thể giúp cô tiến cử một chút đó.”

Bì Dập An cảm thấy buồn cười, cũng đã qua hai ba năm, Tần Vưu sao lại không có một chút tiến bộ nào sợ người ta không biết cô ta và tên mập Tống Huy kia có chuyện cẩu thả chắc? Cũng thật khâm phục cô ta, không cần kén chọn gì cả, như thế mà cũng nuốt trôi.

“Cô là ai? Chúng ta quen nhau à?” Bì Dập An cũng lười để ý đến Tần Vưu, thật sự muốn bứt ra khỏi cô ta ngay, cho nên vừa nói xong câu đó, cô đã lướt qua cô ta đi về phía trước, căn bản là không thèm liếc nhìn cô ta thêm một cái nào nữa.

Tần Vưu bị những lời này của cô làm cho nghẹn trong cổ họng. Cho đến khi đã không thấy bóng dáng của Bì Dập An ở đâu nữa thì mới hồi phục lại tinh thần, tức giận đến mức dậm chân ầm ĩ.

Lúc Bì Dập An đẩy cửa phòng ra thì Cố Duyên mới thả lỏng việc chau mày, hắn đối với Bì Dập An có loại một loại cảm giác khẩn trương không thể diễn tả, loại cảm giác lo lắng này bắt đầu từ khi cô đồng ý trở thành bạn gái của hắn thì đã có, mãi cho đến bây giờ càng lúc lại càng nghiêm trọng hơn.

Giống như việc đã mơ ước một món bảo vật từ rất lâu, tuy rằng vẫn luôn nỗ lực, nhưng chưa hề có hy vọng xa vời rằng mình thực sự có được.

Bây giờ đột nhiên bảo vật kia lại rớt xuống đầu mình, cho nên hắn vẫn luôn cảm thấy bất an lớn hơn vui vẻ, cứ luôn cảm thấy một khi mình không cẩn thận thì sẽ đánh mất hoặc là chỉ cần chớp mắt một cái thì sẽ bị người khác cướp đi.

Trong lòng hắn cũng rõ ràng bản thân mình cứ như vậy thì không ổn, nhưng mà sự khủng hoảng kia vẫn cứ quanh quẩn xung quanh hắn không thể nào bứt ra được.

Từ sáng sớm đến giờ, hắn vẫn luôn gọi điện thoại không ngừng cho Bì Dập An, xác định cô thực sự sẽ đến trước mặt mình.

Thậm chí bây giờ ở trong phòng chờ chỉ mới hơn 10 phút, thì hắn vẫn cứ thấp thỏm không thôi.

Cho đến khi cô đẩy cửa đi vào, thì trái tim đang treo trên cao của hắn mới có thể quay về chỗ cũ.

Dấu đi hoảng loạn, Cố Duyên biểu hiện giống y như người bình thường, hắn từ trước đến nay vẫn am hiểu che dấu cảm xúc, giống như một người bạn trai bình thường vậy, dắt tay Bì Dập An, hỏi cô muốn ăn gì, bảo trợ lý đi mua.

Đi cả đoạn đường từ sáng đến giờ, cô cũng đã có chút đói vì thế Bì Dập An không khách khí với Cố Duyên, chọn một số món mình thích ăn ở chỗ này, Cố Duyên lại chọn thêm một vài món nữa, xong thì Ngô Thành liền đi ra cửa.

Phòng Cố Duyên ở đương nhiên tốt hơn so với phòng Bì Dập An ở lúc trước rất nhiều, thậm chí còn có một phòng tiếp khách, điều này đối với một nam minh tinh mới hơn hai mươi tuổi đầu mà nói thì có thể coi là một đãi ngộ vô cùng tốt, dù sao ở đây mấy tháng chi phí cũng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ.

Lại nói tiếp, Cố Duyên so với cô còn nhỏ hơn 3 tuổi mà đã có phòng nghỉ riêng, thật sự là giang sơn trọng người tài, sóng sau đè sóng trước?

Nhưng nghĩ lại cường độ làm việc của hắn, Bì Dập An liền thấy hợp lí, diễn viên là một nghề nghiệp vừa nghe thì có lẽ sáng chói rực rỡ, nhưng thật ra tìm kiếm được bằng cái nghề này thì không phải người bình thường có thể kiếm được. Nếu sức khỏe hoặc tinh thần không chịu đựng nổi thì mắc bệnh cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Cố Duyên kéo Bì Dập An đến ngồi bên cạnh hắn, hai người ngồi trên sô pha ôn chuyện.

“Sao từ nãy đến giờ cứ luôn thất thần vậy? Có chuyện gì?” Cố Duyên hỏi.

Bì Dập An nhìn gương mặt Cố Duyên, Cũng không hiểu được vì sao lúc trước mình lại không thích hắn. Cô cười cười, nói với hắn: “Em cảm thấy anh rất lợi hại, bằng tuổi anh mà có studio riêng như vậy là rất ít.”

Kỳ thật chỉ đơn thuần khen hắn, nhưng Cố Duyên lại có chút hiểu sai, hắn tuy rằng có studio riêng, nhưng tạm thời cũng không phải bản thân

hắn toàn quyền làm chủ, hắn hoà thuận vui vẻ ký hợp đồng đại chúng trong 5 năm, Hoàng Sơn đã là cổ đông của công ty giải trí, lại là người đại diện của hắn, cũng coi như là Bá Nhạc, giúp hắn rất nhiều, hắn không thể không e ngại Hoàng Sơn một chút, nhưng chuyện này thì chỉ có thể tạm thời không nói với Bì Dập An.

Nghĩ đến đây, Cố Duyên cảm xúc trầm xuống, chỉ nói câu: “Cũng tạm được.”

Đã quen với việc hắn không nói nhiều, Bì Dập An căn bản là không phát hiện được cảm xúc của hắn có sự thay đổi.

Không bao lâu Ngô Thành đã trở lại, trong tay mang theo không ít đồ, bày đầy bàn trà, Bì Dập An giữ cậu ta lại cùng ăn, nhưng Ngô Thành làm sao dám quấy rầy thời gian yêu đương của ông chủ, liền lấy tốc độ nhanh chóng hết mức chạy ra cửa.

Lúc dùng cơm, Cố Duyên vẫn luôn chăm sóc Bì Dập An, nào là đưa nước nào là đưa giấy, hầu hạ không sót một kẽ hở nào, làm Bì Dập An nhớ tới bữa tiệc liên hoan đóng máy “Gia tộc lữ hành”, hắn cũng trêu chọc cô như thế trước mặt mọi người và lão Thành, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng bọn họ lúc đó đã có gì với nhau.

Thật ra thì chuyện có gì này đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn là có gì cả, Bì Dập An đánh giá, muộn nhất là đêm nay, dù sao cũng phải làm cho nó có gì thật!

Nhưng trưa hôm nay thì làm thế nào đây?

Bì Dập An có chút đau đầu, cô đã lâu lắm rồi chưa từng yêu đương một cách chính thức như vậy, thật sự là không biết nên ở chung với Cố Duyên ra sao, hắn vốn dĩ đã ít nói, bản thân cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, chẳng lẽ bây giờ suốt cả một buổi trưa, hai người cứ mắt to nhìn mắt nhỏ?

Cũng may Cố Duyên đề nghị cùng xem phim.

Ở chỗ này xem phim không cần nhất thiết phải đến rạp, hai người cứ ở trên giường mở notebook ra xem phim điện ảnh là được.

Bì Dập An tự nhiên gật đầu đồng ý, ít nhất có thể giết thời gian trôi qua là được.

Chọn một bộ phim nổi tiếng danh tác trên thế giới đã lâu, nam nữ chính đều đã từng đoạt giải ảnh đế ảnh hậu. Bộ phim nói về mối quan hệ tình cảm của hai anh em cô cậu với đầy đủ các cảnh quay nghệ thuật về tình dục khiến cho các nước trong khu vực đều có ảnh hưởng không nhỏ.

Bì Dập An cách đây một năm cũng đã từng hợp tác với nữ chính, cũng có ấn tượng rất tốt với cô ấy.

“Thật xinh đẹp.” Bộ phim này Bì Dập An đã xem qua trước đó một lần, nhưng khi đó cô còn nhỏ chỉ chăm chú tập trung vào các cảnh quay nóng thường hay bị cắt bỏ. Bây giờ xem lại thì thấy có một quan cảnh khác, nữ chính mặc sườn xám có thể nói là phong tình vạn chủng, trời sinh vưu vật.

Cố Duyên kéo kéo Bì Dập An nửa nằm nửa dựa vào đầu giường nhích từng chút một dịch về phía lồng ngực hắn, từ góc độ của hắn mà xem, có thể thấy Bì Dập An chớp mi, mũi xinh xắn, đều đi sâu vào tim hắn, điểm chết người chính là cô giờ phút này đang ở trong lòng hắn, mùi thơm cơ thể trên người cô quanh quẩn bao lấy hắn. Giống như hai đường thẳng vốn không có mối liên quan gì, dưới sự cầu khẩn của hắn, cuối cùng cũng đã ở bên nhau.

Thật tốt, Cố Duyên nghĩ thầm, không có sự thỏa mãn nào hơn so với cảm giác hiện tại này.

Bì Dập An làm sao lại có thể không phát hiện được động tác của Cố Duyên, chỉ là so với mép giường cứng ngắc, đương nhiên là có thịt mềm để lót thoải mái hơn nhiều. Sau khi ăn trưa no đủ, nằm trong lồng ngực một anh chàng đẹp trai cùng xem phim điện ảnh, cho dù nghĩ thế nào thì cũng cảm thấy, chuyến đi này quả là không thiệt thòi.

Có lẽ bầu không khí này thật sự quá mức ôn hòa, Cố Duyên lại càng hưởng thụ, vô cùng thong thả dịu dàng xoa vành tai cô, Bì Dập An buổi sáng không thể ngủ đủ giấc, bây giờ có thể bổ sung trở lại, càng nằm thì càng buồn ngủ, cô chui vào lòng ngực Cố Duyên ngủ thiếp đi.

Cố Duyên nhận thấy nhịp thở của người trong lòng càng lúc càng bình thản ổn định, liền nhỏ giọng gọi: “Bì Dập An?”

Không ai trả lời, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng.

Hắn đỡ đầu cô xuống, tay chân nhẹ nhàng đóng máy tính lại đặt qua một bên, có lòng muốn giúp cô cởi quần ra để có thể ngủ thoải mái hơn, nhưng lại sợ mình cầm lòng không được, cuối cùng cũng không làm.

Điều chỉnh máy điều hòa xong, Cố Duyên trở lại trên giường, hôn hôn lên môi Bì Dập An, cánh tay xuyên qua dưới cổ cô, bàn tay nâng ót cô đặt vào trong lòng mình.

Cảm giác ôm cô ngủ quá mức không chân thật, Cố Duyên cứ như đang ở trong một giấc mơ, vô cùng hốt hoảng.

Bị ôm quá chặt, trong lúc ngủ mơ Bì Dập An hơi hơi giãy giụa, lẩm bẩm: “Giản Chiếu Nam, nhột lắm...”

Cố Duyên nghe vậy cũng chỉ khựng lại một chút, khoảng vài giây, rồi lập tức khôi phục động tác nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, hắn thậm chí ngay cả

sắc mặt cũng giống như chưa hề thay đổi, yêu thương hôn lên đỉnh đầu cô.

Giống như người được gọi tên là hắn vậy. “Ngoan, ngủ đi...”

Biết rõ là vực sâu, lại còn muốn bước một chân vào, cho dù vạn kiếp bất phục cũng coi như là một kết cục tốt.

Câu nói này có lẽ chính là nói Cố Duyên.

Lúc Bì Dập An tỉnh lại thì đã hơn 6h, gió từ máy điều hòa thời gian khiến người cô có hơi lạnh lạnh, trong mơ hồ còn có hương vị trên người Cố Duyên, giường lại rất mềm mại, cô giống như đang bồng bềnh trên một đám mây, hai mắt hé mở, còn chưa kịp thanh tỉnh, chỉ lờ mờ phát hiện bên cạnh không có ai, căn phòng tối tăm chỉ có một chút tia sáng xuyên qua khe hở của bức màn, căn phòng to lớn hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa chạy ù ù.

Cô có chút hoảng hốt không phân biệt rõ bây giờ là sáng hay tối, cũng không phân biệt được bây giờ mình rốt cuộc là đang ở đâu, hoàn cảnh xung quanh có hơi xa lạ. Cô cảm thấy khát nước, nhưng làm thế nào cũng không ngồi dậy nổi, một cảm giác bất lực chợt nảy lên trong lòng.

Bỗng nhiên có tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân càng ngày càng gần, một đôi chân phản chiếu vào mắt Bì Dập An.

Người nọ đi thẳng về phía cô, đến trước giường thì dừng lại, nâng lên một chân, đầu gối quỳ ở bên mép giường, hai tay trống bên cạnh đầu cô, rồi ấn lên trán cô một nụ hôn.

Là Cố Duyên.

Cảm xúc tồi tệ đột nhiên biến mất, Bì Dập An chậm rãi hồi phục tinh thần, ngơ ngẩn nhìn Cố Duyên, cho dù là góc độ nào, hắn vẫn hết sức khí vũ bất phàm.

“Tỉnh ngủ rồi, hửm?” Cố Duyên giúp nàng vuốt vuốt tóc mái sang một bên, mi hoan mắt cười.

Bì Dập An đột nhiên có chút chột dạ, vừa mới không hiểu sao cô lại mơ thấy Giản Chiếu Nam, trong mơ nàng đã đồng ý lời cầu hôn của Giản Chiếu Nam, người nọ sung sướng ôm chặt lấy cô, chặt đến mức cô thở không nổi.

Vì che dấu cảm giác chột dạ này, Bì Dập An chớp chớp mắt, nói với Cố Duyên: “Em khát nước.”

Cố Duyên lại cúi đầu hôn hôn lên má Bì Dập An, vì mới vừa tỉnh ngủ, mặt cô mịn màng tươi non, nhìn qua ngây thơ hơn so với lúc trước rất nhiều, ít đi mấy phần mạnh mẽ, cảm giác cực kỳ đáng yêu.

Hắn đi đến bàn cầm lấy nước soda vừa mua, vặn nắp bình ra đưa cho Bì Dập An, cô nhận lấy uống một hơi hết nửa bình, thấy Cố Duyên đang nhíu mày, không ngừng nói từ từ thôi, đừng có gấp.

“Đã trễ vậy rồi, sao anh không gọi em dậy.” Bì Dập An đã giải được cơn khát, rồi lại không thể hiểu được tìm cách gây sự với Cố Duyên.

Cố Duyên làm sao nỡ đánh thức cô dậy, bộ dạng cô ngủ trong lồng ngực hắn ngoan ngoãn biết bao nhiêu. Hắn chỉ cần nhìn cô như vậy thì cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, còn oán trách thời gian trôi qua quá nhanh. Nếu không phải đạo diễn bên kia đột nhiên có việc gấp, thì hắn cũng sẽ không rời khỏi căn phòng này nửa bước.

Cứ để tùy cô trách móc, hắn cũng không giải thích, chỉ cười cười, nói: “Bây giờ dậy cũng không muộn, đi rửa mặt, rồi ăn chút gì đó, được không?”

Trên mặt trang điểm đã hơi có chút nhập nhèm, Bì Dập An liền trực tiếp tẩy trang, đã đến giờ này, cơm nước xong sẽ phát sinh chuyện gì không cần nói cũng biết, cô không muốn chốc nữa khi thân mật sẽ bắt Cố Duyên gặm một gương mặt đầy phấn, hơn nữa mặt mộc của cô cũng không tệ.

Rửa mặt xong mới phát hiện nước dưỡng da còn ở trong ba lô, lúc đi ra ngoài lấy, Cố Duyên cứ nhìn cô chằm chằm.

Con người Bì Dập An là luôn tự luyến, chưa bao giờ cảm thấy mặt mộc của mình kém quá nhiều so với khi trang điểm cả, vì vậy hờn dỗi liếc hắn một cái, vừa lau mặt vừa nói đùa: “Đẹp lắm đúng không? Cảm thấy mình có lời rồi chứ gì?”

Cố Duyên vẫn cười, rõ ràng là khuôn mặt diễm lệ như thế, lại bị tính tình mạnh mẽ chèn ép, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy khí chất trác tuyệt, một người như vậy lại nói với Bì Dập An: “Ừ, anh thật là lời to rồi.”

Bì Dập An không còn gì để nói, chính bản thân anh đã trưởng thành đẹp đến như thế rồi, cuối cùng là làm sao còn cảm thấy người khác đẹp được vậy?

Trong lúc các đồng nghiệp nói đùa qua lại với nhau, đã từng có người nói không biết tương lai Cố Duyên sẽ tìm kiếm một cô gái như thế nào? Có phải là rất xinh đẹp không? Nếu thật đúng là xinh đẹp thì làm sao hơn được hắn. Nếu nói về có nội lực thì Cố Duyên năm đó đã từng sáng tạo ra thần thoại đầu tiên về việc vừa có thể học giỏi văn hóa vừa có thể giỏi diễn xuất còn gì.

Rốt cuộc thì phải là cô gái như thế nào mới thích hợp với hắn?

Lúc đó Bì Dập An đã nhún nhún vai, mỗi người một sở thích, nói không chừng Cố Duyên người ta căn bản không thích con gái thì sao.

Hiện tại Bì Dập An đã tự mình tát mặt mình rồi, hắn không chỉ thích nữ, còn bộ dạng đặc biệt yêu thích nữa kìa.

Lúc ngồi vào sô pha mới phát hiện, trên bàn trà không chỉ có thức ăn, còn có không ít rượu, Bì Dập An bật cười, thế này là sao, hắn đây là muốn thổi lá gan cho lớn lên à?
Bình Luận (0)
Comment