Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 26

Không khí trong phòng cũng coi như là tạm ổn, mặc dù những người ngồi đây đều có thể tinh ý phát giác ra Giản Chiếu Nam không bình thường. Nhưng cũng không ai đề cập tới, mọi người đều vô cùng ăn ý nói sang chuyện khác.

Nhưng khi bị gặp cảnh ăn cua bị trúng lưỡi thì liền không còn ổn định được nữa. Vị trí Giản Chiếu Nam ngồi cách Bì Dập An vài người, hơn nữa, trong số bảy người đàn ông ngồi đây thì đã có hết bốn người là bác sĩ. Nhưng hắn thấy cô bị như thế lại lập tức chạy vội vàng đến bên cạnh,

chuẩn xác bóp lấy cằm cô, cưỡng chế cô vươn đầu lưỡi ra xem vết thương trong vòm miệng.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Giản Chiếu Nam ngữ khí nôn nóng, hoàn toàn không hề e ngại mọi người ở đây đều đang giật mình nhìn hai người.

Hắn kéo Bì Dập An đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với những người khác: “Tôi đưa cô ấy đi khám, mọi người cứ tiếp tục.”

Miệng vết thương tuy nhỏ, nhưng lại ở đầu lưỡi cho nên vô cùng đau, Bì Dập An trong lúc nhất thời không nói được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người kia vẻ mặt tò mò dõi theo bọn họ.

Ôi, bây giờ thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Phòng khám của Giản Chiếu Nam cách nơi này không xa, nếu không kẹt xe thì chỉ mười phút là đến, hắn giúp Bì Dập An lấy hết vụn vỏ cua trên lưỡi ra, sau đó một hai phải thoa thuốc cho cô, muốn cản cũng cản không được.

“Bì Dập An, em có thể chịu trách nhiệm một chút với thân thể của em không?” Bác sĩ Giản chuyên nghiệp nói.

Y tá trực đêm ở bàn tiếp tân lúc nhìn thấy Giản Chiếu Nam và Bì Dập An bên cạnh hắn, còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Bì tiểu thư đã lâu không tới, mọi người đều cho rằng cô và bác sĩ Giản gây gổ chia tay rồi, thì ra hai người vẫn còn rất tốt đẹp.

Cô nàng liền lấy di động ra, chụp lén bóng dáng hai người bên trong, sắp có chuyện vui náo nhiệt, bàn tán với các cô kia rồi đây.

Lúc bị Giản Chiếu Nam ấn xuống ghế, Bì Dập An không ngờ mình còn có thể quay lại chỗ này, ngẫm lại cũng rất thú vị, lần đầu tiên tới đây cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để ngủ với hắn, nhưng hiện tại cô đã ở bên cạnh Cố Duyên.

Giản Chiếu Nam căn bản không nghĩ những chuyện này đó, hắn thật sự rất lo lắng, một tay nâng cằm Bì Dập An, nhíu mày nhìn vết thương trên lưỡi cô, vẫn còn tươm ra một chút máu, có vẻ hơi sâu, liền lấy ra một cây tăm bông thật cẩn thận lau máu, sợ đè phải vết thương của cô.

Trước khi rắc thuốc bột, hắn còn dỗ dành cô: “Có hơi đau, em ngoan một chút, nhịn chút xíu sẽ qua nhanh thôi.”

Bì Dập An mỗi lần ở trước mặt Giản Chiếu Nam thì đều có cảm giác mình y như người tàn phế, hắn quá biết chăm sóc, lại quá cẩn thận, chỉ hận không thể bất cứ chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô, kỳ thật rắc thuốc bột thì có thể đau được bao nhiêu, chỉ là hắn sợ cô đau mà thôi.

Đáng tiếc, nếu không phải đã hứa với Cố Duyên, nói không chừng cô thật sự sẽ phát sinh gì đó với Giản Chiếu Nam.

Rắc thuốc bột xong, Giản Chiếu Nam mới phát hiện Bì Dập An đang nhìn chằm chằm vào hắn, lỗ tai đỏ lên, đột nhiên buông tay đang nắm chặt cằm Bì Dập An ra, cúi đầu nói xin lỗi.

Bì Dập An muốn nói gì thêm, nhưng thật sự là hữu tâm vô lực, cuối cùng cũng chỉ lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Đêm đã khuya, Giản Chiếu Nam giống như bất cứ một bác sĩ bình thường nào, dặn dò Bì Dập An: “Không nên quay lại quán ăn nữa, tình trạng hiện tại của em không thích hợp ăn những thứ đó đâu, anh đưa em về nhà.”

Bì Dập An vốn cũng định về nhà luôn, cô cũng đã nhắn tin cho Thập Nhị, nhưng cô không muốn Giản Chiếu Nam đưa mình về.

“... Không cần” cô cố hoạt động đầu lưỡi thốt ra hai chữ này, có vẻ hơi buồn cười.

Giản Chiếu Nam cười bi thương, âm sắc trong đêm yên tĩnh càng thêm trầm thấp khàn khàn, như là tiếng chuông trên tháp cổ, vọng lại xót xa khó tả, “Em... không cần phải trốn tránh anh như vậy, chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?”

Có lẽ nụ cười của hắn là người ta quá mức đau lòng, huống hồ Bì Dập An vốn đối với hắn có chút áy náy, cho nên ma xui quỷ khiến đã đồng ý rồi.

Trên đường về, cả hai người ngồi trong xe đều không nói được với nhau câu nào. Bì Dập An là vì không tiện nói, Giản Chiếu Nam là vì lo lắng cô không thể nói, nếu hắn nói, thì cô phải trả lời, hắn không muốn gây thêm việc cho cô.

Lúc chạy được nửa đường, Giản Chiếu Nam Dừng lại ở một cửa tiệm bán cháo, nói với Bì Dập An chờ một lát, rồi tự mình xuống xe, lúc quay lại trên tay đã cầm hai hộp thức ăn.

Đương nhiên là cho Bì Dập An.

Sự chăm sóc của Giản Chiếu Nam dành cho cô không hề bởi vì thời gian hai bên quan hệ không tốt mà xảy ra bất cứ biến hóa gì.

Hắn vẫn dịu dàng y như trước.

Thậm chí vì suy nghĩ cho cảm xúc của Bì Dập An, mà mỗi một động tác của hắn đều vô cùng khách khí, lễ phép và đúng mực, khiến người ta không nhìn ra được bất cứ sai lầm gì.

Nếu đem đi so sánh thì vẻ mặt không cảm xúc và thái độ không nói một lời của Bì Dập An, lại càng khiến cô giống như một cô bé được nuông chiều hư hỏng, còn nếu từ chối, thì đúng là không biết cư xử.

Nhưng cô vẫn cố sức nói: “... Bao nhiêu tiền? Chuyển qua WeChat cho anh được không?”

Giản Chiếu Nam sửng sốt, sau một lúc lâu, hơi rũ mi, nhẹ giọng nói: “Được.”

Hai mươi phút sau xe chạy đến bên ngoài tiểu khu Bì Dập An sống.

Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi đi, thấy Bì Dập An cởi đai an toàn chuẩn bị xuống xe, Giản Chiếu Nam Cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, hắn nhắm mắt một cái thật chặt, nắm tay lại gọi cô:

“Bì Dập An.”

Bì Dập An nghiêng đầu nhìn hắn, nghi hoặc chờ đợi.

Đôi mắt Giản Chiếu Nam dưới ánh đèn lờ mờ trên đỉnh thùng xe có vẻ càng thêm phát sáng, có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết ánh mắt mình lại dịu dàng thâm tình đến như vậy.

Hắn nói: “ Có lẽ không nên hỏi như anh thực sự cảm thấy không cam tâm. Bì Dập An, rõ ràng em cũng thích anh, rõ ràng em cũng nói không để trong lòng quan hệ giữa anh và Lạc Nhất. Vậy thì vì sao lại không cho anh một cơ hội, vì sao lại dễ dàng phán anh tử hình như vậy?”

Giản Chiếu Nam còn nhớ rõ cô kéo cánh tay hắn nghịch ngợm gọi hắn là “Nam Nam”, còn nhớ rõ lúc ở sân bay cô đã vui vẻ dựa vào lồng ngực hắn, còn nhớ rõ cô rất thích thân thể hắn, tất cả mọi chuyện mọi chi tiết hắn đều nhớ kỹ càng. Hắn chỉ dựa vào những điều này mới có thể ngơ ngẩn vượt qua thời gian mấy hôm nay.

Hắn không hiểu vì sao mọi thứ lại đột ngột thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt, lúc hắn vẫn là mong mỏi tương lai bên cạnh cô, thì cô đã nghĩ phải thế nào bỏ rơi hắn.

Bì Dập An không biết nên trả lời hắn như thế nào mới đúng. Cô vốn dĩ chính là loại người này, tình cảm không phải là mọi thứ trong cuộc sống của cô, không phải là nhu yếu phẩm hàng ngày mà chỉ là thú tiêu khiển khi nhàm chán thôi. Con người cô trời sinh ra đã lạnh lùng, cho dù có thích một người thì cô cũng sẽ giống như một cái máy tính, thiết lập một trình tự hợp lý và một mức độ vừa phải.

Cô sẽ khống chế mức độ vừa phải này trong lòng. Tuyệt đối không để bất cứ một ai có thể vượt qua được.

Quan niệm sống trên đời này của Bì Dập An chính là cô phải vì bản thân mình mà tồn tại. Cho dù có trở nên ích kỷ như vậy cả đời. Được cô yêu thích cũng không khó, Cố Duyên, Giản Chiếu Nam, thậm chí là Lạc Nhất, điều chiếm một vị trí nhỏ trong lòng cô nhưng rất khó để có được hoàn toàn, cũng rất khó để bắt cô có trách nhiệm.

Cô không muốn ai chiếm hữu mình, cũng không muốn có trách nhiệm với ai.

Cho dù là Cố Duyên bây giờ, cũng bất quá chỉ là có được một ít quyền lợi nhỏ trong một khoảng thời gian.

Trong thế giới tình cảm, cô tham dự, nhưng không trầm mê.

“Bác sĩ Giản.” Bì Dập An suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Con người của tôi có lẽ là không giống như trong tưởng tượng của anh đâu. Thẳng thắn một chút thì anh coi như là vì chính bản thân anh, hãy nghe tôi nói hết những lời này đã.”

“Bất kể là lúc đầu vì trêu chọc anh hay là cuối cùng chia cách, thì đều là sự hứng thú nhất thời của tôi mà thôi, cho nên nguyên nhân không phải là vì bản thân anh. Bởi vậy mới nói, đoạn tuyệt quan hệ với tôi, thì anh sẽ có một trăm cái lợi, lại không có hại gì. Loại người như tôi sẽ chỉ làm phí thời gian của anh thôi, anh có hiểu không? Anh phải đi tìm một cô gái phù hợp với anh hơn tôi.”

Hộp thức ăn nóng hổi còn không ngừng tỏa ra mùi thơm của cháo thịt băm, tiếng máy điều hòa trong xe u u rào rạt, trong không gian nhỏ hẹp của xe ô tô, Giản Chiếu Nam cười trầm thấp càng có vẻ đặc biệt rõ ràng.

“... anh cười cái gì.” Cô khó hiểu hỏi.

Giản Chiếu Nam ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hỏi: “Bì Dập An, em dựa vào cái gì mà quyết định cách sống thay anh? Em dựa vào cái gì mà khẳng định rằng anh chắc chắn sẽ không chịu đựng được sự hứng thú nhất thời của em? Em dựa vào cái gì mà cho rằng anh đoạn tuyệt với em thì sẽ trăm lợi mà không hại?”

Hắn ngữ khí vững vàng chắc chắn: “Anh tình nguyện vì em hao phí thời gian, anh tình nguyện chỉ cần em gọi là sẽ tới, anh tình nguyện vì em nhận lấy... trăm hại không lợi!”

“Bì Dập An, em có dám tiếp nhận anh không?”

Bì Dập An chưa từng nghĩ tới có một ngày lại có thể nghe được những lời nói này từ miệng của Giản Chiếu Nam trước này vẫn nho nhã dịu dàng như ngọc, cô giật mình đến há to miệng, có vẻ hơi ngốc, sau một lúc lâu cũng không nói được gì, trên mặt gió êm sóng lặng, kỳ thật trong lòng cô chính là...

Đột nhiên cảm thấy bác sĩ Giản rất uy phong là thế nào?

————

Về đến nhà đóng cửa lại đã nhận được điện thoại của Thập Nhị, cô ấy không thể che giấu được giọng điệu tò mò bà tám, vừa bắt máy đã cất cao giọng kích động hỏi Bì Dập An: “Bì Bì, cậu thật sự diễm phúc không cạn nha, Đường Lộ nói với tớ là Giản Chiếu Nam là người rất đáng tin cậy, trong khoảng thời gian cậu vui vẻ với Cố Duyên thì hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch đó!”

Bì Dập An không còn gì để nói, điều cô sợ chính là sự ‘đáng tin cậy’ của Giản Chiếu Nam, cô uể oải ỉu xìu đáp câu “À”, cởi giày ném ra ngoài rồi trực tiếp ngả lên sofa.

Hai ngày này thật quá mệt.

Thập Nhị nói: “Sao lại có vẻ không vui vậy, Giản Chiếu Nam đã nói gì với cậu à? Có phải anh ta đã thấy rõ bản chất của cậu, cho nên muốn một dao cắt đứt, từ đây về sau ai đi đường nấy không! A ha ha ha ha ha ha!”

Bì Dập An nhìn một chỗ trống xem như là Thập Nhị, liếc mắt một cái, nói: “Nếu anh ta muốn đi con đường của mình thì tốt rồi, bây giờ cứ làm cho tớ cảm thấy mình từ trong ra ngoài đều không phải là người vậy...”

“Tại sao lại không phải là người?”

“Tớ đã hứa với Cố Duyên về mặt thân thể chỉ ở bên cạnh một mình hắn, nếu lại ở cùng bác sĩ Giản thì có đúng là không phải người không?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng đối với Giản Chiếu Nam, nếu tớ bỏ mặc, thì về mặt tinh thần tớ cũng không phải là người!”

“... hình như cũng rất có lý.” Thập Nhị nói.

Bì Dập An thở dài: “Cho nên mới nói tớ từ trong ra ngoài đều không phải là người.”

Qua một hồi lâu Thập Nhị mới phản ứng lại: “Không phải đâu, Bì Bì, tớ cảm thấy cậu đang dẫn dụ tớ...”

“Sao... cái gì hả?”

Thập Nhị nói: “Có phải cậu đang lót đường cho hành vi ngoại tình sắp tới của cậu hay không? Có phải cậu chỉ chờ tớ nói ‘xông lên đi, bỏ Cố Duyên đi’, để giảm bớt cảm giác tội lỗi của cậu hay không?”

Bì Dập An ho khan một tiếng: “Không có, không hề, tớ còn muốn yêu đương với Cố Duyên một thời gian nữa, tớ là cái loại người đó sao?”

“Ừ, cậu chính là như thế.”

Bì Dập An lập tức cúp điện thoại.

Thập Nhị nằm ở trên giường cười lăn cười bò, sau khi cười hết cả hơi, cảm xúc chậm rãi lắng xuống, cô cũng lo lắng thay cho Bì Dập An, nếu cứ tiếp tục như thế thì kết quả cuối cùng không ai đoán trước được. Cố Duyên lại có thân phận như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn thì có thể phủi tay nhưng Bì Dập An thì phải làm sao bây giờ?

Chiêu Sác Cập quang minh chính đại đẩy cửa vào, khiến Thập Nhị khiếp sợ.

Dù sao bây giờ vẫn ở nhà, ba cô và dì Trương cũng ở đây. “Sao anh lại tới đây?” Thập Nhị đỏ mặt hỏi.

Chiêu Sác Cập mới vừa tắm rửa xong, có lẽ vừa sấy tóc xong liền qua đây, đầu vẫn còn xù xù, giống một con chó to lớn.

Hắn trực tiếp nằm lên giường, ôm hết cả người Thập Nhị, hôn lên phần sau cổ mịn màng trắng trẻo của cô, cố ý dùng giọng nói trầm thấp gần như mất tiếng nói nhỏ bên tai cô: “Muốn em.”

Thập Nhị trời sinh tính tình ngượng ngùng, chịu không nổi Chiêu Sác Cập cố ý trêu chọc, dăm ba câu đã bị hắn làm cho mất phương hướng.

Chiêu Sác Cập ôm cô, ôn tồn một trận, lại hỏi: “Vừa rồi đang làm lại nghĩ chuyện gì vậy?”

Thập Nhị thở dài, nói: “Bì Bì đó, em lo lắng cho cô ấy...”

Lời nói còn chưa nói xong đã bị Chiêu Sác Cập ngậm lấy cánh môi, bị hôn đến mức thở hồng hộc, trong lúc đó còn nghe hắn nói: “Còn có tâm trí lo lắng cho người khác, là anh làm em không đủ mệt rồi.”
Bình Luận (0)
Comment