Sau khi Bì Dập An nói với Thập Nhị việc mình cùng với Cố Duyên và Giản Chiếu Nam chơi trò ba người, Thập Nhị cũng không có vẻ gì là kinh ngạc quá mức, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi giống như đây là chuyện đương nhiên rồi.
“Như vậy cũng không tệ đúng không!” Thập Nhị nhún nhún vai, tạm dừng vài giây sau lại nói: “Dù sao hai người bọn họ đều không ngại, cậu cứ thanh thản ổn định tiếp thu thì tốt rồi. Lúc trước tớ còn đang suy nghĩ khi nào thì cậu sẽ bỏ rơi Cố Duyên, không ngờ rằng hắn lại biết chơi trò như vậy, chà, Bì Bì, đại minh tinh nhà cậu quả thật là không đơn giản ...”
Bì Dập An do dự một chút, vẫn là quyết định nói cho Thập Nhị biết chân tướng của sự việc, “... Thực ra người đề nghị việc này là Giản Chiếu Nam đó.”
Thập Nhị kinh ngạc đến nỗi miệng cũng há to ra, một hồi lâu mới khép lại được, thổn thức nói: “Quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, bác sĩ Giản nhìn qua thì là một người chính trực như thế không ngờ cũng biết chơi trò này!”
Bì Dập An than nhẹ một hơi, ngay cả cô cũng bị về ngoài của Giản Chiếu Nam đánh lừa, đừng nói gì là Thập Nhị, Giản Chiếu Nam người này nhìn nhã nhặn hiền lành, kỳ thật ở chung lâu rồi mới phát hiện, hắn mới là người kiên định nhất.
Thập Nhị nhìn chằm chằm Bì Dập An một lúc lâu, đột nhiên cười cười kỳ quái, nói: “Bì Bì, cậu có phát hiện không..”
“Sao cơ?”
“Cậu có chút thay đổi rồi.”
Bì Dập An một tiếng, khẩn trương hỏi: “Thay đổi chỗ nào, sao tớ không cảm thấy...”
Thập Nhị hai tay ôm ngực, cười thần bí khó lường, “Cậu đừng có chối nữa, bị hai người kia quấn lấy có thay đổi không phải là chuyện hết sức bình thường sao, cậu nhìn cậu bây giờ xem, đầy mặt hồng quang, chỉ kém một chỗ chưa viết lên trán những người đàn ông của tôi thật tốt mà thôi, cả người đều nồng nặc mùi tình yêu đó.”
Bì Dập An chột dạ xoa xoa chóp mũi. Thật ra cô cũng cảm thấy bản thân mình đã có sự thay đổi, loại thay đổi này không phải chỉ là khuôn mặt, mà kể cả tâm tính và thói quen sinh hoạt nữa.
Cái chính là vì hai con chó săn trong nhà kia quá mức nguy hiểm.
Nếu đơn độc sống chung với một người, Bì Dập An nhất định là thành thạo, nhưng hai người kia một khi trộn thành một khối ném cho cô, thì cô quả thật có chút khó mà tiêu hóa nổi, hai người bọn họ tuy rằng trong việc nhỏ luôn luôn có sự nhường nhịn và chìu chuộng cô, nhưng một khi gặp phải các vấn đề có tính nguyên tắc, thì nhất định sẽ thống nhất một đường cùng nhau “đối kháng” với Bì Dập An, thay phiên nhau “áp bức” cô, điều này ngay cả thần tiên cũng không chịu nổi.
“ Ôi, tớ chính là bị hai người bọn họ chiều đến không biết giận là gì, tớ kể cậu nghe...”
Hai người cũng đã hơn một tuần không gặp, cho nên những chuyện để nói với nhau đặc biệt nhiều hơn, từ tình cảm của hai bên đến phương diện công việc, bất kể là việc lớn việc nhỏ gì cũng đủ để hai cô cười suốt cả buổi sáng, nhìn lại thì thấy đã hơn 3 giờ chiều. Lúc Giản Chiếu Nam và Chiêu Sác Cập đến đón hai người thì hai cô đã uống say chếch choáng.
Bì Dập An coi như còn tạm được, nhưng Thập Nhị thì không phải là đơn giản như vậy, cô là loại người say rượu thì phát điên, vừa uống nhiều vào thì rất thích kể bí mật của mình cho người khác, kể đến lúc vui vẻ thì còn nhảy nhót ai muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Lúc Chiêu Sác Cập đến, cô còn đang đầu tóc rũ rượi quấn lấy micro, vừa hát vừa nhảy Tango.
Không khó để đoán ra sắc mặt Chiêu Sác Cập lúc đó có bao nhiêu khó coi, vừa dỗ dành vừa đe dọa mới có thể mang được cô ca sĩ kia xuống dưới sân khấu, hết sức vất vả mới tống được lên xe mang về nhà.
Giản Chiếu Nam đỡ eo Bì Dập An đặt cô lên ghế phụ, sau khi cô say rượu gương mặt đỏ ửng, lại đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, lôi cánh tay Giản Chiếu Nam kêu hắn là “Nam Nam”.
Ánh mắt Giản Chiếu Nam nhìn Bì Dập An hết sức dịu dàng, hắn nghiêng người hôn hôn lên má cô, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với cô: “Hôm nay ngủ ở chỗ anh được không, một mình em ở nhà anh thật sự không yên tâm.”
Bì Dập An căn bản không nghe hắn nói gì, hỏi một đằng trả lời một nẻo, ôm lấy Giản Chiếu Nam làm nũng: “Em muốn ăn tôm ngọt, anh mua tôm ngọt cho em được không?”
Giản Chiếu Nam sờ sờ đầu cô, bất đắc dĩ cười: “ Được, mua tôm ngọt cho em.”
Lúc xe chạy được nửa đường thì điện thoại di động của Bì Dập An không ngừng reo vang, bởi vì cô say rượu cho nên cứ loay hoay mãi vẫn không lấy ra được cho nên Giản Chiếu Nam không thể không giúp cô lấy điện thoại ra ngoài.
Sau khi về đến nhà, liền pha cho cô một ly nước mật ong giải rượu, vừa mới lấy bình mật ong ra thì điện thoại của Giản Chiếu Nam lại vang lên, Bì Dập An bên kia lại dường như rơi xuống từ trên sofa. Trong phòng hỗn loạn, âm thanh gì cũng có.
Đầu tiên hắn bế Bì Dập An từ trên mặt đất lên, rồi mới rút tay ra nghe điện thoại.
Là Cố Duyên gọi đến, hắn gọi cho Bì Dập An không thấy cô nghe, liền trực tiếp gọi cho Giản Chiếu Nam, sự thật đã chứng minh lựa chọn của hắn là vô cùng sáng suốt.
“Cô ấy và Thời Nhĩ uống rượu với nhau quá nhiều, bọn tôi vừa về đến nhà, cô ấy cứ luôn om sòm đòi ăn tôm ngọt.” Giản Chiếu Nam một tay kiềm chế Bì Dập An, một tay dùng để nghe điện thoại, giọng điệu rất bất đắc dĩ, nhưng thấy thế nào cũng đều lộ ra một sự hạnh phúc và thỏa mãn sâu sắc.
Cố Duyên bên kia trong lúc quay phim, diễn cảnh có treo dây thép, không cẩn thận làm bị thương cổ tay, bây giờ đang trên đường từ bệnh viện trở về, một mình nằm trong phòng, hoàn cảnh đối lập như vậy, có thể cho là vừa nhỏ bé vừa bất lực đáng thương.
Bì Dập An dường như nghe thấy được giọng Cố Duyên, liền duỗi tay ra đoạt lấy điện thoại, miệng cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại tên Cố Duyên.
Cố Duyên trái tim nháy mắt đã mềm nhũn, hai người bỏ qua Giản Chiếu Nam, cứ ngọt ngào nấu cháo điện thoại suốt cả buổi.
Đề tài nói chuyện giữa những người yêu nhau thật ra rất đơn giản chỉ là những câu đại loại như, anh nhớ em, em nhớ anh... Cố Duyên biết cô uống rượu say, Giản Chiếu Nam lại ở cùng cô, ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong tâm lý, ghen tuông đã dâng trào như biển, cố ý hỏi: “Có anh Giản còn chưa đủ sao, có muốn anh không, anh hôm qua lại mơ thấy em...”
Bì Dập An gối đầu lên đùi Giản Chiếu Nam, một bàn tay vòng lấy eo hắn, lại trò chuyện với Cố Duyên, vừa hưởng thụ Giản Chiếu Nam nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương, vừa nói với Cố Duyên: “Muốn... khi nào thì anh về...”
Giản Chiếu Nam bất đắc dĩ cười khổ, cứ để mặc hai người bọn họ.
Dù sao thì, cứ coi như ngoài miệng Cố Duyên chiếm được ưu thế, nhưng Bì Dập An đang ở bên cạnh hắn còn gì.
Bác sĩ Giản trong lòng hiểu quá rõ.
“Còn nửa tháng nữa là có thể đóng máy, anh sẽ có một tuần rảnh rỗi, đến lúc đó em đến sân bay đón anh được không? Anh muốn vừa về đến là có thể nhìn thấy em.”
“ Ừ, em và Giản Chiếu Nam sẽ cùng đi đón anh.”
“ Bảo anh ấy lái xe, hai người chúng ta ngồi phía sau.” “... Được.”
Kết quả của việc chọc lửa quá mức là, điện thoại bị Giản Chiếu Nam giật lấy ném sang một bên, hắn trực tiếp ấn Bì Dập An lên sofa tử hình tại
chỗ.
Bì Dập An trong điện thoại đã bị Cố Duyên trêu chọc quá sức, hiện tại có người chủ động đưa tới cửa tự nhiên là không cự tuyệt, bị Giản Chiếu Nam thân mật kích thích, liền chủ động duỗi tay cởi thắt lưng hắn, mềm mại nói: “Nam Nam, em muốn...”
Không bao lâu đã bị Giản Chiếu Nam hôn thành một hồ xuân thủy, cửa huyệt phun ra chất lỏng dính dính trơn trượt bên ngoài, Giản Chiếu Nam cố ý dùng đỉnh qua lại cọ xát cho đến khi â/m đ/ế cô cứng lên, tra tấn cô phát khóc nức nở mới bằng lòng cắm vào, lập tức liền chọc đến điểm mẫn cảm của Bì Dập An, khiến cô khống chế không nổi thì thầm “ Sướng quá đi.”.
Cố Duyên gần như nghe thấy hết toàn bộ quá trình, chờ đến khi hai người bọn họ kết thúc thì hắn cũng sắp bị phế đi, hắn nghiến răng nghiến lợi, ghi hận Giản Chiếu Nam một lần.
Buổi tiệc đóng máy hôm đó là vào lúc giữa trưa, Cố Duyên bị ép uống khá nhiều, đạo diễn và nhà đầu tư đều thay phiên nhau chuốc rượu hắn, nếu không phải hắn tửu lượng cao sợ là đã phải bỏ thân nằm lại đó, nhưng bất kể tình trạng cơ thể ra sao thì hắn cũng vội vàng lên máy bay vào tối hôm đó trở về Nam Thành.
Lúc đến sân bay Nam Thành đã là rạng sáng hôm sau, mặc dù cố tình chọn chuyến bay vào thời gian này, lại che giấu hành trình của mình, nhưng trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, lúc Cố Duyên võ trang hạng nặng ra khỏi sân bay thì vẫn bị fan của hắn bắt được.
Mấy trăm cô thiếu nữ bao vây Cố Duyên, Trung Văn cũng không thiếu người qua đường đứng xem náo nhiệt, Ngô Thành chỉ có một mình, song quyền khó địch bốn tay, huống chi song quyền của hắn còn phải dùng để xách hành lý cho Cố Duyên, trong lúc nhất thời bọn họ bị cố định lại một chỗ không thể di chuyển được.
Cố Duyên vẫn còn chưa tỉnh rượu, trạng thái quả thật không tốt lắm, hắn cau mày bước từng bước một về phía trước. Cũng không biết là cô gái nào đó nắm được áo sơ mi của Cố Duyên, trực tiếp kéo cúc áo hắn xuống, Cố Duyên lập tức dừng bước nhìn lại.
Tình huống chỉ xảy ra trong nháy mắt, mấy trăm con người đều trở nên lặng ngắt như tờ, trường hợp hết sức xấu hổ.
Kỳ thật Cố Duyên cũng không phải rất tức giận, chỉ là diện mạo hắn vốn đã như thế. Một khi không cười sẽ có cảm giác người này cực kì lạnh lùng khó tiếp xúc, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy liếc qua, cô gái vừa kéo cúc áo hắn gần như sắp khóc đến nơi, thậm chí còn theo bản năng lui về phía sau một bước.
Ngô Thành trong lòng cũng hết sức e ngại, trạng thái của Cố Duyên hôm nay không ai hiểu rõ hơn so với hắn, nếu để lộ ra tính cách thật, thì chỉ trong một giây, chắc chắn sẽ trở thành đề tài chỉ trích rằng hắn kiêu ngạo khó gần.
Nhưng ngoài dự kiến của hắn chính là, Cố Duyên chỉ thở dài, vô cùng kiên nhẫn nói với cô bé kia và mọi người: “Mọi người yên lặng một chút, chỗ này là sân bay, tôi không hy vọng vì tôi mà ảnh hưởng đến trật tự công cộng, hơn nữa bây giờ đã rất khuya, mọi người cũng về nhà đi, cần phải chú ý an toàn, tốt nhất là nên kết bạn đi cùng với nhau.”
Thực ra thì lời nói này cũng chỉ có thể trấn an được một vài fans có lý trí. Tuy nhiên có rất nhiều cô gái, thậm chí đã đón máy bay từ một thành phố khác đến đây để đón hắn, làm sao có thể dễ dàng nghe lời khuyên như vậy?
Cuối cùng dưới sự mạnh mẽ khống chế của nhân viên bảo an sân bay, Cố Duyên mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể miễn cưỡng thoát khỏi đám đông mênh mông như biển.
Chờ khi Cố Duyên và Ngô Thành đến được bãi đậu xe thì đã hơn 3 giờ sáng, Giản Chiếu Nam tỉnh táo ngồi ở phía sau vô lăng, Bì Dập An nằm ở băng ghế sau ngủ rất say sưa, Cố Duyên hết sức cẩn thận ngồi lên xe rồi đặt cô dựa vào lồng ngực mình.
Ngô Thành ngồi trên ghế phụ, sự hiểu biết của cậu ta đối với Giản Chiếu Nam chỉ giới hạn trong vài lần khi Giản Chiếu Nam đến Hoành Điếm gặp Cố Duyên, tình huống cụ thể thì cậu ta cũng không rõ lắm, cho nên khi cậu ta nhìn thấy người này và Bì Dập An cùng đến đón Cố Duyên thì lại cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào thì cậu ta không nghĩ ra được.
Đương nhiên, mặc dù tò mò, cậu ta cũng không ngốc đến nỗi hỏi ra miệng, chỉ thành thật báo địa chỉ của mình nhờ Giản Chiếu Nam đưa một đoạn, còn lại các câu vô nghĩa thì không nói nhiều.
Lúc Ngô Thành xuống xe thì Bì Dập An mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng đã lâu lắm không gặp Cố Duyên, tuy ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ hắn, cô cười hì hì nhấc chân mặt đối mặt ngồi lên đùi Cố Duyên hôn hắn.
Cố Duyên ôm eo cô hôn trả lại, tiếng nước bọt ái muội bên trong không gian xe nhỏ hẹp vang lên.
“Nhớ anh không? Hửm?”
Chữ cuối cùng của Cố Duyên đề cao, như là một cọng lông vũ phất qua tim Bì Dập An, vừa nhẹ nhàng vừa ngứa ngáy, nàng khẽ cắn một cái lên môi dưới Cố Duyên, “ Vô cùng nhớ, nhớ đến mức trà không uống, cơm không ăn, ngủ cũng không yên.”
Giản Chiếu Nam đang lái xe không nhịn được cười khẽ, cô nhóc này nếu có tâm cũng rất biết cách lấy lòng người khác, cứ nhìn Cố Duyên thì biết, không phải là bị cô dỗ đến không nhìn ra được phương hướng sao?
Trà không uống cơm không ăn? Không có ai ăn ngon hơn so với cô.
Ngủ không yên? Vừa rồi không phải còn ngủ đến không biết trời đất hay sao?
Bởi vì cường độ quay phim khá dồn dập, nên thời gian gần đây cơ bắp của Cố Duyên được luyện tập càng thêm xinh đẹp, Bì Dập An ngồi trên đùi hắn duỗi tay tiến vào trong quần áo sờ soạng, cái miệng nhỏ còn vừa cắn vừa liếm xương quai xanh của hắn, Cố Duyên bị cô trêu chọc khiến toàn thân thoải mái, thành thành thật thật ngồi đó tùy cô muốn làm gì thì làm.
Giản Chiếu Nam câu được câu không nói chuyện phiếm với Cố Duyên. “Lần này có thể nghỉ mấy ngày?”
Cố Duyên một tay bóp eo Bì Dập An, một tay khác từng chút một vuốt ve tóc sau ót cô, như là đang vuốt ve một con mèo cưng, tùy ý nó làm xằng làm bậy trên người chủ nhân đã lâu mới thấy mặt.
Hắn ậm ừ đáp lại Giản Chiếu Nam, “... Nếu không có gì thay đổi thì sẽ là cuối tháng, đầu tháng tư thì sẽ đi Nhật Bản.”
Giản Chiếu Nam lại hỏi: “Nhật Bản?” Cố Duyên: “Sao vậy?”
Giản Chiếu Nam nói: “Đầu tháng tư, tôi cũng sẽ đến Nhật Bản tu nghiệp một thời gian, vậy An An phải làm sao đây?”
Bì Dập An đang bận rộn trên người Cố Duyên liền đứng dậy, cố ý trêu hai người bọn họ, nói: “Đều phải đi à? Vậy không có ai trong hai người quản lí em rồi, Nam Nam, Lạc Nhất còn chưa ra nước ngoài đúng không, bảo cậu ta đến chơi với em.”
Cố Duyên: “...”
Giản Chiếu Nam: “...”
Bọn họ về nhà Giản Chiếu Nam, vừa bước vào cửa Bì Dập An đã bị Cố Duyên kéo vào phòng, Giản Chiếu Nam tốt tính thay hắn kéo va li vào nhà.
Nhất cử nhất động của ba người đều vô cùng ăn ý một cách kỳ lạ, giống như là trời sinh đã vậy.
Khi Giản Chiếu Nam đẩy cửa phòng, thì Cố Duyên đã công chiếm thành trì, hai tay bấu eo Bì Dập An không ngừng nẩy mông, Bì Dập An bị hắn cắm đến vẻ mặt đỏ hồng, lúc phát giác sự tồn tại của Giản Chiếu Nam thì rốt cuộc vẫn có chút thẹn thùng, giãy giụa không chịu phối hợp.
Cố Duyên đã giải khát xong liền không còn nóng nảy nữa, lập tức đè Bì Dập An lại không cho cô cử động, chín cạn một sâu trêu ghẹo Bì Dập An, quay đầu lại nói với Giản Chiếu Nam một câu: “Anh Giản, hoặc là cởi quần áo cùng tôi làm, hoặc là đóng cửa ngủ trước đi, anh đứng trơ ra như vậy, cô ấy cứ quẫy đạp, lãng phí thời gian lắm.”
Giản Chiếu Nam còn chưa nói gì, Bì Dập An liền không chịu, người lùi về sau, ồn ào nói không chịu, bảo hai người bọn họ đều cút đi.
Nhưng, thỉnh thần thì dễ dàng đưa thần đi mới khó, tề nhân chi phúc đâu dễ tận hưởng như vậy? Nói trắng ra là hai người đàn ông đều không phải loại người tốt đẹp gì, hơn nữa tên đã lên dây làm sao có thể không bắn, đã đến nông nỗi này sao có thể để Bì Dập An là lối om sòm được?
Giản Chiếu Nam bước vào phòng, cửa bị hắn một tay khóa trái.
Hắn cũng không vội mà làm gì, ngược lại hứng thú bừng bừng ngồi xuống ghế đầu mép giường, tròng mắt đen nhánh thẳng tắp quan sát hai người trên giường, giống như đạo diễn xem hiện trường quay phim, chỉ kém giơ bảng hô lên “Action”.
Mấu chốt nhất chính là Cố Duyên hoàn toàn không thèm để ý, nên làm thế nào thì vẫn làm thế đấy, đàn ông dù sao cũng có sức lực lớn hơn, nếu là nghiêm túc khống chế cô, Bì Dập An căn bản là có muốn cử động cũng không thể, hơn nữa cô bị kỹ xảo của Cố Duyên trêu chọc nửa vời, cả người nhũn ra, căn bản không có sức lực dư thừa để ngăn cản.
Có thể là bởi vì tình huống “đặc thù”, bầu không khí khác thường trực tiếp kích thích Bì Dập An, không được vài phút sau cô đã run rẩy cánh mông lên đỉnh.
Cố Duyên khàn khàn cười, “Anh Giản, anh xem đi, khăn trải giường cũng bị cô ấy làm ướt.”
Gương mặt căng thẳng của Giản Chiếu Nam đặc biệt gợi cảm, hắn thong thả ung dung cởi quần áo, “Đến phiên tôi.”