Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 36

Mùng ba Tết, Hoa Châu Loan.

Thời Nhĩ và Nghệ Quân dìu già dắt trẻ tới chỗ Bì Dập An chơi, Bì Dập An vui vẻ nhẹ nhàng, Tiểu Ban Mã gần đây đã có thể chơi cùng với con trai cô, miễn cho thằng bé cứ đeo theo mẹ.

Ba người phụ nữ này hễ nói chuyện với nhau thì đều nói về chuyện công việc, nhưng nói một hồi thì cảm thấy hơi buồn chán, Thời Nhĩ ngứa tay

muốn chơi mạt chược, vì thế liền ép buộc Giản Chiếu Nam vốn dĩ có tính tình dễ chịu nhất cùng chơi với bọn họ. Chỉ còn lại ba người đàn ông ngồi trên sofa thì thầm to nhỏ không biết nói gì, hai đứa bé thì ngồi trên tấm thảm bằng nhung chơi vô cùng vui vẻ.

Bì Dập An không thích loại vận động mang tính quốc hồn quốc túy này, cho nên chỉ chơi cầm cự cho vui, sau đó thì không tập trung nhìn sang sofa, Cố Duyên không biết đang nói gì với Giang Khản, khiến anh ta đỏ mặt cả lên.

Giang Khản tính cách vốn dĩ vô cùng mềm yếu cho nên phần lớn đều cư xử rất dịu dàng, ngược lại với Cố Duyên, khóe mắt đuôi mày đều mang theo một vẻ đẹp nữ tính, nhìn qua thấy ấn tượng như thế thì có vẻ như anh ta chính là người bị ức hiếp, Chiêu Sác Cập cũng rất có hứng thú nhìn chằm chằm Giang Khản, cũng không biết ba người bọn họ đang làm trò gì.

Bì Dập An liền nhìn về phía Nghệ Quân và Thời Nhĩ ra hiệu, ý bảo hai cô đi qua xem thử.

Nghệ Quân kêu ôi một tiếng, bênh vực người mình: “Bì Bì, ông chồng nhỏ nhà cậu đang làm gì thế hả?”

Bì Dập An nhún nhún vai, tỏ vẻ cô cũng không biết, liền gọn gàng dứt khoát hỏi Giản Chiếu Nam: “Ông xã, anh biết không?”

Giản Chiếu Nam nhẹ nhàng cười, vừa đánh ra một con bài mạt chược vừa nói: “Cũng không có gì, Cố Duyên chỉ cảm thấy tò mò cảm giác bị roi da đánh là như thế nào.”

Bì Dập An và Nghệ Quân: “. ”

Chỉ có một mình Thời Nhĩ là người bình thường hơn một chút, liền tỏ ra ghét bỏ nhìn mấy người bọn họ: “Mấy người các cậu thật là biến thái...”

Kỳ thật Bì Dập An và Thời Nhĩ lúc đầu cũng không hiểu được “roi da” của Nghệ Quân và Giang Khản là gì, cho dù mối quan hệ có tốt đến cách mấy thì cũng có một số chuyện không thể nói được. Nhưng thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, ba người các cô trộn lẫn với nhau một thời gian, thì cũng không có gì là không biết.

Bên kia Cố Duyên đã hỏi đến mức Giang Khản bối rối, tức giận, không biết làm sao.

Hai người bọn họ đã sớm biết tới nhau, nhưng vốn dĩ cũng là không thân lắm, chỉ là bởi vì hai cô vợ thân thiết với nhau, cho nên bọn họ đương nhiên là cũng trở thành bạn bè.

Cố Duyên thật sự vô cùng tò mò Giang Khản và vợ hắn chơi mấy trò chơi nhỏ đó như thế nào, chứ không phải là muốn xen vào chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác, hắn chỉ đơn thuần muốn học hỏi một chút kinh nghiệm, Bì Dập An gần đây đối với hắn có hơi lạnh nhạt, cho nên hắn cũng phải nghĩ ra trò gì đó để tranh thủ tình cảm.

Nhưng Giang Khản tính cách thật sự quá hướng nội, căn bản không phải là người có thể nói những chuyện này ra miệng, mà Cố Duyên lại rất kiên trì, Giang Khản càng không nói, hắn càng muốn hỏi, Chiêu Sác Cập ngồi một bên lẳng lặng mà xem.

“Đau không?” Cố Duyên nhất quyết kéo kéo cổ áo Giang Khản muốn nhìn thử bên trong, trên thực tế động tác này thật sự là rất quá đáng.

Giang Khản bị hắn làm cho sợ đến rụt về phía sau, bả vai không cẩn thận “bốp” một tiếng đập vào cằm Chiêu Sác Cập.

Thế là sự ầm ĩ của ba người đàn ông đã gây chú ý cho hai đứa trẻ.

Tiểu Ban Mã vội vàng chạy tới chỗ Chiêu Sác Cập đang che cằm rên rỉ trên sofa, giọng nói như chuông đồng kêu: “Ba ơi, ba ơi, ba sắp chết rồi sao?!”

Thời Nhĩ xem mắt lại không nỡ nhìn hai cha con dở hơi nhà mình, mặt mũi hôm nay xem như mất hết, Thập Nhị cô, con trai cô đã ngốc, ba nó lại còn ngốc hơn.

Mạt chược không tiếp tục chơi được nữa, Bì Dập An làm chủ nhà, cho nên phải là người ra tay đầu tiên, cô nhìn về phía con trai kêu một tiếng: “Bì Duyên Nam, xách ba con đến đây cho mẹ!”

Bì Duyên Nam mới ba tuổi, hai chân bụ bẫm lao tới túm lấy quần Cố Duyên muốn kéo hắn về chỗ Bì Dập An.

Nhìn tư thế của Bì Dập An thì ai cũng biết Cố Duyên sắp sửa bị mắng, Thời Nhĩ và Nghệ Quân đều vô cùng tế nhị, ôm theo chồng con đi chỗ khác.

Sau khi túm được Cố Duyên đến trước mặt Bì Dập An, Bì Duyên Nam liền tự động ngồi lên đùi Giản Chiếu Nam, dựa vào lồng ngực Giản Chiếu Nam, hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, cười hì hì nói: “Ba ơi, ba nhỏ lại bị mắng rồi!”

Giản Chiếu Nam nhìn khuôn mặt con trai lém lỉnh y như Bì Dập An, che miệng nhỏ của nó lại, thì thầm nói: “Nói nhỏ chút đi, nếu không để ba nhỏ con nghe thấy thì chắc chắn con sẽ bị đòn đấy.”

Cố Duyên càng lớn càng thích làm nũng, bị mắng hai câu liền chịu không nổi, nhõng nha nhõng nhẽo kéo tay Bì Dập An, thủ thỉ nói nhỏ bên tai cô: “Bà xã, anh chỉ tò mò thôi.”

Bì Dập An tức giận: “Anh tò mò cái gì chứ! Anh chọc ghẹo đến mức Giang Khản nhà người ta xấu hổ biết chừng nào đi kìa!”

Cố Duyên nhìn cô chớp chớp mắt: “Chúng ta cũng thử một lần đi.”

······

Cố Duyên bám theo Giang Khản một tháng, cuối cùng còn sử dụng phương pháp của Giang Khản đặt một bộ dụng cụ tình thú trên mạng.

Đáng tiếc lại không phải là người đầu tiên sử dụng.

Chuyện là như thế này, hôm hàng hóa được giao đến tận nơi thì lớp của Bì Duyên Nam tổ chức hoạt động ngoại khóa một ngày một đêm, vốn là do Giản Chiếu Nam đi cùng con trai, nhưng hôm đó Bì Duyên Nam nhất quyết sống chết quấn lấy Cố Duyên, treo trên người hắn không chịu xuống, con trai rất ít khi quấn lấy hắn như vậy, Cố Duyên đầu óc nóng lên liền quyết định một mình dẫn con trai đi tham gia ngoại khóa, nói một cách văn hoa là bồi dưỡng tình cảm cha con.

Hắn mới ra khỏi nhà mười phút thì chuyển phát nhanh đã được đưa tới cửa.

Giản Chiếu Nam nhìn trên thùng hàng viết “Hoàn Châu Cách Cách toàn tập” vẻ mặt ngơ ngác, nghĩ thầm trong nhà bọn họ ai lại có hứng thú đi xem tác phẩm kinh điển của dì Quỳnh Dao thế này?

Bì Dập An là không thể nào, cô chỉ xem sách 18+.

Cố Duyên? Hắn sắp sửa diễn lại vai Ngũ a ca hay sao?

Bác sĩ Giản từ trước đến nay không chịu đựng nổi trong nhà có bí ẩn, lập tức quyết định mở thùng hàng ra, đem bộ “Hoàn Châu Cách Cách” tới phòng sách.

Trong thùng lớn còn có một cái thùng nhỏ đóng gói kỹ lưỡng vô cùng, Giản Chiếu Nam càng lúc càng cảm thấy không bình thường.

Sau khi tháo cái nơ con bướm cột cái hộp kia, hắn trợn mắt há mồm nhìn những thứ bên trong kia: cả bộ roi da, còng tay, nến nhiệt độ thấp, băng dính,...

Ôi DM...

Lúc Bì Dập An tan tầm liền gọi điện thoại cho Cố Duyên trước, thấy giọng điệu hắn vô cùng tự tin, có lẽ là cảm giác ở chung với con trai cũng không tệ lắm, Bì Dập An yên lòng, lại gọi cho Giản Chiếu Nam.

Nhưng điện thoại theo mãi cũng không có người bắt máy.

Bì Dập An có hơi bực bội, điện thoại Giản Chiếu Nam rất ít khi không gọi được.

Khi cô lái xe về nhà, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Bì Dập An tùy tiện bỏ giỏ xách xuống, cao giọng gọi: “Giản Chiếu Nam? Nam Nam? Ông xã?”

Lập tức đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ chính không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn trong góc. Trên giường, Giản Chiếu Nam mặc áo sơ mi trắng, quần tây, dựa trên đầu giường.

Trên mắt bị bịt kín bằng một miếng vải đen, cột lại thành đuôi con bướm ở sau đầu, hai tay bị còng khóa lại, đặt trước bụng dưới, sơ mi trắng còn cởi hai nút trên cùng, mơ hồ có thể nhìn thấy bên làn da trắng như bạch ngọc bên trong.

Một cây roi da màu nằm ngay ngắn trên tủ đầu giường.

Bì Dập An cười khẽ một tiếng, cầm lấy vật kia, cô đứng ở đầu giường, múa may cây roi da trên tay mấy đường, cây roi quất vào không khí, phát ra tiếng “u u”.

Giản Chiếu Nam nghe thấy âm thanh, theo bản năng ngẩng đầu, nhập vai hết sức, “Ai đó? Sao lại bắt cóc tôi?”

Bì Dập An thiếu chút nữa thì cười phá lên, ho khan hai tiếng khống chế cảm xúc, “ Tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần nhớ kỹ, từ đây về sau, tôi chính là chủ nhân của anh.”

Giản Chiếu Nam hoảng loạn, “Tôi... tôi đã có vợ con, cô không thể bắt tôi làm vậy được!”

Bì Dập An: “Theo tôi được biết, vợ anh có hai người chồng, phụ nữ lả lơi ong bướm như vậy không có cũng được, anh đi theo tôi, tôi chỉ có một mình anh là nô thôi, được không?”

Giản Chiếu Nam: “Không được! Tình yêu tôi dành cho vợ mình có trời đất chứng giám.”

Bì Dập An nhịn không được, đến mức cả người lăn ra giường không dậy nổi, chỉ biết ôm bụng cười đến mức co rút cả lại.

Giản Chiếu Nam bất đắc dĩ cũng dùng hai tay bị còng tay đưa lên tháo dải băng đen trước mắt: “ Bà xã, em diễn tệ quá.”

Bì Dập An: “Bệnh tâm thần, ha ha ha ha, anh cũng bị Cố Duyên dạy hư rồi! Ở đâu có mấy thứ này thế?”

“Cố Duyên mua, thằng nhóc này đúng là chưa từ bỏ ý định, em cứ chơi với cậu ấy một chút đi.”

“Hả?” Bì Dập An nghi ngờ nhìn Giản Chiếu Nam, hắn mà có lòng tốt nói giúp Cố Duyên như vậy với cô sao?

Giản Chiếu Nam cười khẽ: “Nhưng mà, anh giúp cậu ta dùng thử hàng trước đã.”
Bình Luận (0)
Comment