Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 8

Giản Chiếu Nam hôm nay trực ban buổi chiều, giữa trưa vừa đến phòng khám đã phát hiện mấy cô y tá trẻ túm tụm ríu rít, ngay cả hắn đến gần cũng không phát hiện.

“Đang nói gì vậy?” Hắn đứng sau lưng các cô hỏi.

Một cô y tá trả lời theo bản năng “Nói về Bì tiểu thư đó.”

Nói xong mới chợt nhớ ra người đứng sau lưng là ông chủ lớn, ai nấy đều chấn động như thỏ con run sợ.

“Bác sĩ Giản...” một cô y tá vội vàng lấy điện thoại cất vào trong túi, xấu hổ hô một tiếng.

Giản Chiếu Nam nhíu mày, tay phải chìa ra phía trước, nói: “Đưa di động ra đây.”

Lúc cô y tá đang do dự, Giản Chiếu Nam lại nhấn mạnh lần nữa: “Tôi nói đưa di động ra đây.”

Là ảnh chụp của Bì Dập An và Cố Duyên, đã bị phát tán một cách chóng mặt, các bình luận không ít cái là soi mói Bì Dập An, vô cùng sỉ nhục, nhưng cũng có rất nhiều fans của Cố Duyên bình luận bênh vực.

Cô y tá nhìn sắc mặt Giản Chiếu Nam càng lúc càng kém, vội vàng giải thích: “Bác sĩ Giản, chúng tôi bảo đảm sẽ không nói chuyện phiếm trong giờ làm việc, thực xin lỗi, chúng tôi...”

Còn chưa nói xong, đã nghe bác sĩ Giản nghiêm trang hỏi: “Bì Dập An... đã xảy ra chuyện gì?”

Bì Dập An bị các đồng nghiệp trêu chọc một buổi sáng, thỉnh thoảng người của những tổ khác chạy đến tổ biên tập xem mặt cô một cái, giống như xem gấu trúc, cảm giác mới mẻ vô cùng.

Thậm chí có người hỏi cô có thể chụp ảnh cùng cô không, Bì Dập An vội vàng trốn vào phòng họp, có người tới hỏi đều nhờ Á Nam nói mình đi WC.

Cho đến giữa trưa đi ăn cơm, Á Nam hẹn cô đi ăn ở một cửa hàng bán mì sợi Nhật Bản bên ngoài.

Bì Dập An gặp được một người ngoài ý định ở bên ngoài đài truyền hình, chính là Lạc Nhất.

“Chị ơi!” Cậu trai trẻ thấy cô thì kích động không thôi, hưng phấn chạy đến nói: “Tôi chỉ tới thử thời vận, không ngờ thật sự tìm được chị!”

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Bì Dập An quả thực quá kinh ngạc, những lúc hỏi câu này sắc mặt đáp án rõ ràng là không nên.

Lạc Nhất không hề bị sắc mặt của Bì Dập An hù dọa, vẫn cứ vui vẻ như nhặt được một vạn đồng tiền, cười nói: “Không nói cho chị biết.”

Thời gian Á Nam lăn lộn trong giới giải trí không hề ít hơn so với Bì Dập An, đã gặp qua trai đẹp rất nhiều, nhưng vẫn bị Lạc Nhất làm chấn động một chút, tươi cười đầy mặt hỏi Bì Dập An đây là ai?

Bì Dập An à một tiếng, thuận miệng nói: “Một người bạn của gia đình.”

Cổng Đài truyền hình nhiều người qua lại, bây giờ lại đang là giờ cơm người càng đông như họp chợ, có chuyện gì cũng không tiện nói ở đây, đành bảo Á Nam đến quán ăn trước, Bì Dập An và Lạc Nhất đến tiệm cà phê cách vách.

“Cậu sao lại tìm tới đây?” Bì Dập An dựa vào ghế, vô cùng mất kiên nhẫn.

Lạc Nhất thì hết sức thoải mái uống nước đá lạnh, tươi cười: “Chị à, lúc đó chị đối với tôi đâu phải là thái độ này, tôi còn tưởng rằng chị rất thích tôi nữa.”

Lúc ấy là lúc nào, không cần nói cũng biết.

Bì Dập An ngón trỏ vô ý thức gõ gõ lên bàn, đây là động tác lúc cô đang tức giận, “Lạc Nhất, cậu không phải không chơi nổi đó chứ?”

Lạc Nhất hai tay chống lên bàn, thân thể từ từ nhích tới gần Bì Dập An, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại có mấy centimet, hắn vẫn cứ mang vẻ mặt ngây thơ, hai mắt trong suốt, nói: “Chị à, tôi rất thích chị đó.”

Bì Dập An không thèm nhúc nhích, cười nhạo nói: “Liên quan gì đến tôi.”

Lạc Nhất không nói chuyện, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cho đến khi thấy cô thật sự không hề lăn tăn gì mới ngồi trở lại, làm như thương tâm lắm nói: “Chị à, chị nói như vậy tôi sẽ rất đau lòng đó.”

“Cậu thôi đi.” Bì Dập An không có tâm tình xoay chuyển với cậu trai trẻ ở đây, liền nói thẳng: “Cậu bỏ công tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?”

Lạc Nhất vẫn cứ đưa ra lý do thoái thác: “Chị à, tôi nói rồi, tôi thích chị, tôi muốn theo đuổi chị.”

Bì Dập An bật cười ra tiếng, sau một lúc lâu mới dừng lại nói: “Ôi, em trai, cậu biết tôi bao nhiêu tuổi không? Cậu có sở thích lái máy bay à?”

Lạc Nhất thần sắc bất biến, toét miệng cười, nụ cười của thiếu niên đặc biệt phấn chấn như ánh mặt trời, hắn nói: “Chị có là 30 cũng không sao cả, chị ơi, tôi từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì thì chưa bao giờ không lấy được.”

Bì Dập An rất phản cảm loại đại công tử được cưng chiều như vậy, lúc trước không phải chưa từng có người như vậy quấy rầy cô, nhưng đều bị cô làm cho bỏ cuộc. Nhưng kỳ quái là, Lạc Nhất nói ra như vậy lại không cho cô chán ghét, có lẽ bởi vì hắn còn nhỏ, có lẽ là hắn đủ đẹp, nói ra lời này sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hắn thêm ngây thơ đáng yêu.

Giống một con hạc xinh đẹp cao ngạo, không rành thế sự.

Rõ ràng cả người đều là nhược điểm, nhưng vẫn cứ đưa đầu ra trước mặt thợ săn.

Bì Dập An nhớ tới biểu hiện của cậu trai này trên giường, chà, làm người ta hoài niệm vô cùng. Dù sao một lần cũng là làm, hai lần cũng là làm, hay là làm thêm một lần?

“Buổi tối có thời gian không?” Bì Dập An sửa lại thái độ, mỉm cười hỏi hắn.

Lạc Nhất bị cô bỗng nhiên chuyển biến thái độ khiến cho mơ hồ, theo bản năng trả lời: “Có.”

Bì Dập An lấy di động hắn trên bàn lại đây, lại ấn ngón tay hắn xuống mở khóa, sau đó chuyển số điện thoại của mình vào, một loạt động tác làm đến nước chảy mây trôi.

Sau đó, cô đứng lên, đi đến bên cạnh Lạc Nhất còn đang ngớ người, cúi đầu lưu lại trên khóe môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, nói: “Chàng trai trẻ, tối nay tắm rửa sạch sẽ chờ tôi.”

Bởi vì ngày hôm sau là phải bay đến chỗ người phụ trách ngôi sao tiến hành bàn bạc về việc quay phim, cho nên hôm nay mọi người được đặc cách cho về sớm, chưa đến 6 giờ lão Thành đã đuổi hết cả tổ biên tập về, cố ý dặn dò mọi người ngủ một giấc cho thoải mái, mười lăm ngày tiếp theo sẽ vô cùng bận rộn.

Chàng trai trẻ họ Lạc đã sớm gửi số phòng đến, vẫn là khách sạn lần trước, cách đài truyền hình hơi xa, nhưng mà khá gần nhà, Bì Dập An rất vừa ý.

Trả lời xác nhận xong còn gọi điện thoại cho Thập Nhị, cô ấy hôm nay sáng sớm đã đi Thượng Hải xem quay hình trực tiếp, hiện tại hẳn là đã sớm nhìn thấy Thiên Lý Cập mà mình tâm tâm niệm niệm, trong điện thoại cô không tưởng tượng được Bì Dập An lại vui vẻ như vậy, ngược lại hết sức khẩn trương sầu lo.

“Làm sao vậy? Người thật của anh ta rất xấu à?” Bì Dập An cười hỏi. Thập Nhị thở dài, nói: “Ngược lại thì có, anh ấy ở ngoài rất đẹp đó.” “Vậy cậu ỉu xìu cái gì?”

Thập Nhị sau một lúc lâu không nói chuyện, cho đến khi cửa bên chỗ cô bị gõ vang, cô mới luống cuống tay chân nói: “Tớ về kể cho cậu sau! Tớ cúp máy trước đây!”

Tóm lại, vô cùng kỳ lạ.

Ngoài dự liệu của Bì Dập An chính là, khi cô gõ cửa Lạc Nhất không hề vội vã mang cô lên giường, mà đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, rượu vang đỏ, bò bít tết và điểm tâm ngọt, vô cùng đầy đủ.

Thật nhìn không ra, cậu trai này cũng khá biết điều.

“Chị có đói bụng không?” Lạc Nhất vô cùng ga lăng giúp cô điều chỉnh ghế dựa.

Bì Dập An thật sự có chút không hiểu hắn, qua đường thôi có cần phải bày vẽ nhiều trò vậy không? Nhưng mà câu hỏi này cũng không làm trở ngại cô ăn một chút gì đó, xác thật là cô có chút đói.

Cuối cùng hai người uống hết một chai rượu vang đỏ, Bì Dập An ngày hôm sau còn phải đi làm, cho nên phải khắc chế một chút. Lạc Nhất uống hơi nhiều, nhưng không hề có vẻ gì là say rượu cả, có thể nhìn ra tửu lượng của hắn rất tốt.

“Chị à, muốn cùng chơi uyên ương hí thủy không?” Lạc Nhất cười như không cười, lộ ra một chút phóng túng kiêu ngạo và phản nghịch.

Trong phòng tắm, hơi nóng trào ra từ vòi hoa sen bay đầy khắp trong không gian, sương trắng ấm áp biến nơi này càng thêm ái muội, dòng nước thanh mát cùng với chàng trai thở gấp và cô gái yêu kiều rên rỉ, mê hoặc lòng người.

Bì Dập An đôi tay bấu vào bồn rửa mặt màu trắng lạnh lẽo, thừa nhận cái ôm chặt chẽ từ phía sau của Lạc Nhất không ngừng va chạm, cậu trai trẻ có chút hơi rượu, vào phòng tắm liền không quan tâm mọi thứ mà cuốn lấy Bì Dập An, ấn cô lên bồn rửa mặt liền bắt đầu hôn môi, tiền diễn làm xong, vội vàng bế cô lên ấn xuống dưới thân, nâng mông cô lên dùng tư thế cắm từ phía sau vào.

Chỗ hai người giao hợp ướt nóng vô cùng, Lạc Nhất hôm nay đặc biệt hưng phấn, nam căn giống như cũng căng lớn hơn một phân, lúc đầu còn không nóng nảy chuyển động, thong thả ung dung nhẹ cọ xát, phần đầu cực lớn cố ý qua lại ma sát â/m đ/ế mẫn cảm sớm đã đứng thẳng của Bì Dập An, lại dọc theo hoa phùng trước sau nghiền nát, cho đến khi Bì Dập An chảy nước tí tách đầy khắp nguyên cây dục vọng của hắn.

“... Lạc Nhất.” Miệng Bì Dập An phát ra tiếng rên rỉ lụn vụn.

Lạc Nhất hôn sau tai cô vào phần da thịt mịn màng kia, mỉm cười đáp: “Ừ, tôi ở đây, chị cảm nhận được không, chị ướt quá.”

Nói xong, sắc tình dùng đầu lưỡi liếm láp vành tai Bì Dập An, từ trên xuống dưới thẳng một hàng đến cổ cô, lưu lại một vệt nước sáng lấp lánh.

Bì Dập An trở tay ôm cổ hắn, quay đầu lại hôn môi hắn, môi lưỡi quấn quít, hết sức hấp dẫn, hôn xong, Bì Dập An đưa ngón tay thăm dò trêu ghẹo chỗ đó của Lạc Nhất, vuốt lên vuốt xuống, thừa dịp Lạc Nhất nhắm

hai mắt cảm thụ tư vị mất hồn này thì nâng mông lên đem cả nguyên cây đều ăn trọn.

Lạc Nhất bị sự chật chội bất thình lình kích thích đến thiếu chút nữa là bắn ra, hắn thở dồn dập đứt quãng mắng khẽ một câu, rồi bắt lấy bộ ngực Bì Dập An, tay phải trong lúc lơ đãng càng tăng thêm sức.

Bì Dập An đã chủ động lắc mông qua lại, lo tự mình thúc đẩy vô cùng sung sướng, dòng nước chảy tràn đến tận bắp đùi, khống chế không được thở dốc từng đợt.

Vừa nhấc đầu, thấy má mình ửng đỏ trong gương, ánh mắt mê ly, bộ dạng chìm đắm trong dục vọng không thể kiềm chế, hết sức quyến rũ.

Cơ bắp cả người Lạc Nhất đều căng ra gắt gao, hắn bị cái miệng nhỏ phía dưới của Bì Dập An hút đến eo tê dại, hận không thể chết trên người cô.

Một tay xoa mông Bì Dập An, Lạc Nhất nhanh chóng thẳng lưng, sâu sâu cạn cạn thọc vào rút ra hoa tâm cô

“A... ưm...”

Tiếng rên rỉ càng thêm kích thích Lạc Nhất, hắn ôm eo cô, càng cắm càng nhanh, càng cắm càng sâu, lông tóc thưa thớt và hai mảnh hoa môi đã sưng đỏ bị chất lỏng lây dính ướt đẫm, đáng thương thừa nhận nam căn thô dài hung hăng qua lại cọ xát, ở giữa huyệt khẩu bị cắm lực lớn nhất, thỉnh thoảng lại chảy ra chất lỏng trong suốt chứng minh Bì Dập An giờ phút này đang có bao nhiêu khoái cảm.

“A... a a...”

Bì Dập An khống chế không được thét lên chói tai, thân thể trong khoảnh khắc kịch liệt run rẩy, cao trào tới vừa mãnh liệt vừa kéo dài, đã lâu Bì Dập An còn ngăn không được rên rĩ, thân thể mềm nhũn đến không đứng được, may là có Lạc Nhất đỡ cô.

Lần thứ hai di chuyển tới trên giường, Bì Dập An còn đắm chìm trong cao trào lần trước, nằm liệt trên giường căn bản không muốn chuyển động, mặc cho Lạc Nhất hôn hít vuốt ve mình.

“Mấy giờ rồi?” Bì Dập An thoải mái thở ra, hỏi.

Lạc Nhất thật vất vả mới chồm dậy liếc nhìn đồng hồ một cái, rồi lại ngậm tiếp đầu v/ú Bì Dập An vừa mút vào vừa liếm láp, nói: “Sắp 8 giờ.”

Bì Dập An mắng một câu mẹ kiếp, kinh ngạc nói: “Vừa rồi làm thời gian lâu như vậy sao.”

Lạc Nhất bị cô chọc cười, chống trên người cô nhìn nhìn gương mặt xinh đẹp, nói: “Chị đang khen tôi à?”

Còn chưa kịp trả lời hắn, thì điện thoại di động của Bì Dập An trên đầu giường vang lên, qua thuận tay lấy tới thì ra là bác sĩ Giản.

Lạc Nhất hình như cũng thoáng nhìn, im lặng không lên tiếng, bình tĩnh nhìn Bì Dập An, giống như muốn nhìn thử xem cô có nghe cuộc điện thoại này không.

“Đừng lên tiếng.” Bì Dập An dặn Lạc Nhất một câu, rồi nhấn nút nghe điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment