Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật

Chương 12



“Tiểu thư, Tống công tử này là có chuyện gì vậy, vừa nãy còn tốt đẹp, sao bỗng dưng lại nổi giận?” A Tương không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, có chút không hiểu. Nàng ấy luôn cảm thấy Tống công tử có chút kỳ lạ, giống như một cô nương vậy, hễ một chút là tính nết lại cáu kỉnh.

Nhưng lời này nàng ấy không dám nói ra, cũng không dám chọc giận tiểu bá vương đó!

Mỗi bước mỗi xa

Nguyễn Du mím môi không nói, đưa thuốc đã kê cho ông lão cho đứa trẻ, dặn dò: “Thuốc này mang về uống ba lần một ngày, không quá năm ngày sẽ khỏi. Còn đây là tiền, các người cầm lấy, là tiền thuốc trước đây đã chi, giờ tên lang băm đã bị bắt, tiền đều đã trả lại.”

Đứa trẻ nhận gói thuốc và tiền, đếm một hồi rồi nói: “Tỷ tỷ, có phải tỷ nhầm rồi hay không? Trước đây a công bốc thuốc không tốn nhiều tiền như vậy.”

Trong này thừa ra tận hai lượng bạc.

Nguyễn Du cười, chỉ chỉ bóng lưng của Tống Hà, nhỏ giọng nói: “Số tiền thừa này là vị công tử kia cho hai người, hôm nay hắn hiểu lầm hai người, còn làm vỡ bát của các đệ, trong lòng rất áy náy.”

Đứa trẻ “Ồ” một tiếng, gãi gãi cái ót, thì ra ca ca hung thần ác sát đó cũng không đáng sợ đến vậy…

-

Về đến Tống phủ, Nguyễn Du liền vào bếp sắc thuốc cho Mục thị, trước tiên dùng lê ninh thành nước, sau đó dùng nước lê đã ninh để sắc thuốc. Thuốc sắc ra không những không đắng, mà còn có thể khỏi ho giải khát.

Tối qua nhờ có Nguyễn Du xoa bóp, Mục thị ngủ rất ngon, hôm nay sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Thấy Nguyễn Du trở về, vội vàng bảo nàng ngồi xuống: “Đến đây, đến đây, Du nha đầu, nhanh ngồi bên cạnh tổ mẫu, hôm nay tiểu tử Tống Hà kia dẫn cháu đi đâu chơi? Có vui không? Có thích không?”

“Sao hắn không về cùng với các cháu? Sẽ không phải bắt nạt các cháu chứ?”

A Tương há miệng, định trả lời. Tống công tử dẫn bọn họ đi đâu chơi chứ, vừa ra khỏi cửa đã bỏ mặc bọn họ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-12.html.]

Nguyễn Du không chút hoang mang đáp lại: “Tổ mẫu nói đâu có đúng, Tống công tử mặt lạnh nhưng trong lòng ấm áp, làm sao có thể bắt nạt bọn cháu được? Bọn cháu chỉ tùy tiện đi dạo một chút ở phố chính, rất đông vui. Trước đây cháu chỉ thấy người thổi kẹo đường ở Dương Châu làm rất tốt, không ngờ người thổi kẹo đường ở Thục Trung lại còn tốt hơn, sống động như thật. Nha đầu A Tương kia ham chơi, còn mua một con diều, đợi ngày khác bọn cháu sẽ đi thả diều.”

Lời của Nguyễn Du nói ra không có chỗ nào khiếm khuyết, nếu không phải A Tương hôm nay đi cùng, có lẽ cũng sẽ tin tưởng.

Mục thị thì đương nhiên là tin, nụ cười trên mặt đã nở ra, cụ vỗ nhẹ vào tay Nguyễn Du, cười nói: “Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt. Tiểu tử kia là một đứa cứng đầu, bình thường nói hắn vài câu là hắn liền không vui, chỉ sợ hắn không nặng không nhẹ mà làm tổn thương các cháu. Nhưng nghe cháu nói như vậy, tổ mẫu cũng yên tâm rồi.”

“Tổ mẫu, người cứ yên tâm dưỡng bệnh đi ạ, đừng suy nghĩ nhiều.” Nguyễn Du đưa thuốc đã hãm gần xong cho cụ, “Đây, tổ mẫu, đây là thuốc hôm nay cháu đã bào chế, nấu với nước lê, bên trong có cho đường, vị không đắng đâu, tổ mẫu hãy thử một chút.”

Mục thị dù đã qua tuổi sáu mươi, nhưng tính cách vẫn như trẻ con, rất sợ uống thuốc. Nên dù thấy Nguyễn Du mang thuốc đến, lại giả vờ không thấy, cố nói chuyện lung tung. Nay nghe Nguyễn Du nói thuốc không đắng, trong lòng cũng yên tâm hơn, lấy hết can đảm uống một ngụm nhỏ, ngạc nhiên nói: “Í, thật sự không đắng.”

Nguyễn Du khẽ cười: “A Du không lừa người chứ.”

Mục thị uống hết thuốc, dường như tố khổ nói: “Du nha đầu, may mà tổ mẫu có cháu, trước đây tổ mẫu uống thuốc đắng lắm, mỗi lần uống thuốc đều như lên hình phạt.”

“Tổ mẫu, thuốc đắng dã tật, có lợi cho trị bệnh. Người bệnh thì phải uống thuốc cho tốt. Lần này cháu dùng nước lê để nấu thuốc cũng vì nước lê có thể trị ho và tiêu đờm, đúng lúc chữa được triệu chứng của tổ mẫu, nếu là bệnh khác thì không thể như vậy.” Nguyễn Du cười dỗ dành, tổ mẫu thật giống như một đứa trẻ.

Hai bà cháu đang vui vẻ trò chuyện, thì Tần thị bưng bát thuốc vào, vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nguyễn Du: “Tổ mẫu, đây là phương thuốc cháu đã kê cho người, chỉ cần theo đơn mà bốc thuốc, một ngày ba lần, không đến một tháng thì thân thể của người sẽ được điều dưỡng tốt.”

“Được, tổ mẫu đã ghi nhớ, Lý ma ma, nhanh chóng nhận lấy phương thuốc.” Mục thị phân phó.

Tần thị hoàn toàn không biết chuyện xảy ra tối qua, nghe nói Nguyễn Du đã kê phương thuốc cho lão phu nhân, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Nguyễn Du chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, nàng có thể kê được phương thuốc gì? Quan trọng là lão phu nhân lại tin nàng, để Lý ma ma nhận phương thuốc.

Bệnh này của lão phu nhân đã mời không ít đại phu có kinh nghiệm, uống thuốc đã hai ba tháng mà không thấy tốt lên, Nguyễn Du lại nói không đến một tháng sẽ điều trị tốt, chẳng lẽ nhiều đại phu lớn tuổi lại không bằng một tiểu nha đầu mười mấy tuổi sao? Đây không phải là làm ẩu làm tả sao!

Bình Luận (0)
Comment