Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật

Chương 34



Trên đường về phòng, A Tương nhớ lại phản ứng của Tống Hà, bĩu môi nói: “Tiểu thư, người thấy phản ứng của Tống thiếu gia vừa rồi, có giống như đứa trẻ ăn trộm kẹo bị bắt quả tang hay không? Nô tì đã thấy một đứa trẻ như vậy, rõ ràng trong lòng rất hoảng loạn, để che giấu chỉ biết nhảy đổng lên. Tống thiếu gia hắn là thẹn quá thành giận, mới nói dược thiện của tiểu thư làm không ngon, lúc chúng ta thấy cái ấm sắc kia thì đã trống không, bị ăn sạch sẽ, không còn một chút gì. Nếu thật sự khó ăn, sao lại không còn gì?”

A Tương vừa nói vừa cười: “Nghĩ đến như vậy, Tống thiếu gia cũng không còn đáng sợ nữa.”

Nguyễn Du mím môi, vốn vì Tống Hà đột nhiên nổi giận mà có chút không vui, nhưng giờ nghe A Tương nói, lại cảm thấy không cần phải so đo với Tống Hà.

Hắn ư, thoạt nhìn có vẻ dữ tợn, tự ngụy trang bản thân thành một lão hổ hung hãn, nhưng thực chất trong nội tâm, chẳng phải chỉ là một chú mèo con thích nổi giận sao?

Khi nhận ra mình lại so sánh Tống Hà với mèo con, ngay cả Nguyễn Du cũng bật cười.

-

Sáng hôm sau, Nguyễn Du liền ra ngoài. Mấy ngày qua, khí huyết của Mục thị đã được bổ sung, cần đổi một phương thuốc nhẹ nhàng hơn.

Hiệu thuốc Tạ thị ở huyện Thanh Hà tiếng tăm tốt, không lừa gạt người, trước đây nàng cũng luôn đến hiệu thuốc Tạ thị bốc thuốc, lần này cũng không ngoại lệ.

Mỗi bước mỗi xa

Hôm nay đến sớm, khi nàng tới, cửa hàng vừa mới mở không lâu.

Nguyễn Du đưa phương thuốc cho tiểu nhị, đúng lúc có một vị thuốc hôm qua đã bán hết, cần đi ra hậu viện lấy, tiểu nhị gọi to về phía sau hậu viện: “A Thất, mau mang hoàng kì đã phơi khô hôm qua ra đây.”

“Được, đến ngay.” Một âm thanh non nớt vang lên, không lâu sau đã ôm một giỏ đầy hoàng kì vén rèm bước vào, thấy Nguyễn Du thì ngẩn người, ngạc nhiên nói: “Tỷ tỷ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-34.html.]

Nguyễn Du thấy cậu cũng bất ngờ, vì cậu bé này chính là đứa trẻ ăn xin trên đường trước đây. Giờ đây cậu không còn bẩn thỉu, quần áo cũng sạch sẽ, trông tươi tắn hơn nhiều. Nếu không phải cậu gọi mình, có lẽ Nguyễn Du cũng không nhận ra.

Nàng cũng vui mừng: “Là đệ ư? Sao đệ lại đến đây làm tiểu nhị?”

A Thất gói những loại thuốc mà Nguyễn Du cần xong, mới nói: “Nói ra thì phải cảm tạ Tống công tử, hôm đó đệ và a công quay về ngôi miếu đổ nát, Tống công tử đặc biệt đến tìm bọn đệ, không chỉ cho bọn đệ chỗ ở, còn cho bọn đệ một ít tiền để ổn định cuộc sống, sau đó lại sắp xếp bọn đệ đến hiệu thuốc làm việc.”

Thời điểm A Thất nói những lời này vô cùng cảm khái, dù sao ở trong mắt cậu, Tống Hà luôn là một người xấu, nhưng bỗng nhiên có một ngày, người mà cậu cho là xấu lại trở thành người tốt, cho cậu tiền mà lại tìm chỗ ở cho cậu, quả thật như nằm mơ vậy.

“Tỷ tỷ, Tống công tử là người tốt!” Ánh sáng trong đôi mắt của Tiểu Thất rực lên, rất chân thành.

Nguyễn Du nghe những lời này, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, khi nàng bảo Tống Hà xin lỗi A Thất và a công của cậu, Tống Hà đã rất tức giận, hai người đã không nói chuyện với nhau vài ngày, nhưng không ngờ hắn lại âm thầm tìm bọn họ, còn an bài chu đáo như vậy.

Trong một lúc, nàng cảm thấy có chút khó hiểu về Tống Hà.

A Thất và a công của cậu sống ở hiệu thuốc Tạ thị rất tốt, A Thất làm dược đồng, hàng ngày đi hái thuốc và phơi thuốc, đồng thời cũng học được về dược lý. A công đã lớn tuổi, chỉ có thể làm những việc dọn dẹp. Sau khi uống thuốc mà Nguyễn Du kê, bệnh của ông đã khỏi, cơ thể tuy không thể nói là khỏe mạnh, nhưng cũng không còn yếu như trước.

Lúc Nguyễn Du rời đi, nàng đứng ở cửa sau hiệu thuốc nhìn người một lúc lâu.

Thấy A Thất bận rộn, còn giúp a công làm việc, xoa vai và bóp lưng cho ông. Những tiểu nhị ở hiệu thuốc Tạ thị cũng rất tốt, rất chiếu cố bọn họ.

Thật là một bức tranh đẹp, Nguyễn Du không làm phiền nữa, cầm hai gói thuốc đã chuẩn bị xong. Trong đó một gói là thuốc cho Mục thị, gói còn lại là đặc biệt bốc riêng cho Tống Hà.

Bình Luận (0)
Comment