Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật

Chương 78

“Nàng thật thú vị.” Lục Hoài Ngọc nghe Nguyễn Du nói vậy, không nhịn được cười. Khi hắn ta mỉm cười, đôi mắt phượng của hắn ta khẽ nheo lại, ánh mắt lấp lánh như sóng nước, dù là nam nhân nhưng vẫn rất đẹp.

Hắn ta nghe tiếng cười như chuông bạc của Nguyễn Du, không nhịn được quay mặt nhìn trộm nàng, thấy nàng mỉm cười, lộ ra vài chiếc răng trắng muốt, đôi mắt thường chứa đầy sao trời giờ lại híp lại, thật xinh xắn.

Hắn ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thật sự ngượng ngùng, Nguyễn Du chỉ cười một cái thôi mà hắn ta đã động lòng như vậy. Nhưng biết làm sao được, nàng như có ma lực, khiến hắn ta bị cuốn hút chặt chẽ.

Hắn ta nắm chặt khối ngọc dương chi trong tay, miếng ngọc này phẩm chất rất đẹp, cảm giác mát lạnh, là một khối ngọc thượng hạng. Đây là do mẫu thân của hắn ta để lại, trước đây biểu muội đã nhiều lần xin, nhưng hắn ta đều tìm cớ từ chối, giờ hắn ta muốn tặng khối ngọc này cho Nguyễn Du.

Nhưng đi suốt đoạn đường, hắn ta vẫn chưa tìm được cơ hội để nói ra.

Thực ra, trong lòng hắn ta cũng có lo ngại, dù đã hiểu ý của hai vị trưởng bối, nhưng không biết Nguyễn Du nghĩ thế nào, nàng có để ý đến mình hay không? Nếu như hắn ta tự tiện tặng ngọc, liệu có làm nàng sợ hãi không?

Nghĩ vậy, hắn ta lại bỏ lỡ cơ hội, khi hắn ta chuẩn bị mở miệng thì Nguyễn Du đã lên kiệu, vẫy tay nói: “Lục công tử, còn người bệnh đang chờ ta, ta phải về trước, hẹn gặp lại.”

Lục Hoài Ngọc há miệng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhìn kiệu được khiêng lên, dần dần xa khuất, hắn ta thu hồi ánh mắt, nhìn khối ngọc trong tay, thầm nghĩ, lần sau sẽ tìm cơ hội tặng cho nàng, chắc chắn sẽ có cơ hội.

Hắn ta tên là Hoài Ngọc, còn nàng tên là Du, Du, ngọc quý. Hắn ta mỉm cười, hai người thật sự là trời sinh một cặp, nếu dùng khổi ngọc này để thề nguyện, thật sự rất thích hợp.

-

Phương phủ.

Trước đó Phương Ánh Nhu đã về nhà ngoại tổ ở huyện Triều, hôm nay mới trở lại. Nhưng nàng ta vừa xuống xe ngựa, thì ma ma bên cạnh Tiểu Phương thị Lục phủ đã đến, thì thầm bên tai nàng ta một câu, sắc mặt Phương Ánh Nhu lập tức thay đổi, bảo hạ nhân dọn dẹp đồ đạc cho cẩn thận, rồi cầm món quà chuẩn bị cho Lục Hoài Ngọc đi theo ma ma.

Lục phủ cách không xa Phương phủ, nên dù đi bộ cũng chỉ mất chưa đến hai khắc.

Trên đường đi, Phương Ánh Nhu không nhịn được hỏi: “Cô cô có biết cô nương đó là nhà nào không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-78.html.]

Ma ma nhìn nàng ta một cái, đáp: “Lão nô chỉ biết cô nương đó họ Nguyễn, đi cùng với Tống lão phu nhân tới, còn chuyện khác thì đợi phu nhân nói tỉ mỉ với biểu tiểu thư sau.”

Thấy ma ma cũng không nói thêm được gì, Phương Ánh Nhu không hỏi nữa. Cũng vì nàng ta quá lo lắng, không thể chờ đợi nổi hai khắc. Nàng ta nắm chặt chiếc hộp gấm trong tay, bên trong là một chiếc nghiên ngọc mà nàng ta đặc biệt chọn làm quà cho Lục Hoài Ngọc.

Trước khi đi huyện Triều, nàng ta nghĩ rằng mình thường xuyên gặp Lục Hoài Ngọc, nếu ra ngoài vài ngày, cũng có thể khiến hai người nảy sinh chút tình cảm "tiểu biệt thắng tân hôn". Nhưng không ngờ vừa về đã nghe tin từ ma ma bên Lục phủ, nói rằng mấy ngày này Lục Hoài Ngọc đang qua lại thân thiết với một nữ tử...

Trong lòng nàng ta lập tức thắt lại, biểu ca Lục Hoài Ngọc tài hoa xuất chúng, mới qua tuổi thiếu niên đã là cử nhân, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng. Nàng ta và Tiểu Phương thị cũng nhìn trúng tài năng của Lục Hoài Ngọc, nên Tiểu Phương thị đã sắp đặt chất nữ nhà mình đến bên cạnh Lục Hoài Ngọc.

Hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, còn thân thiết hơn cả huynh muội ruột.

Phương Ánh Nhu cũng giống như Tiểu Phương thị, là người có tâm cơ thủ đoạn, những năm qua, nàng ta đã giữ vững vị trí bên cạnh Lục Hoài Ngọc, khiến bên cạnh Lục Hoài Ngọc không có một nữ tử nào cả, ngay cả những người hầu hạ bên cạnh cũng chỉ là những gã sai vặt.

Lục Hoài Ngọc chỉ biết nghiên cứu học vấn, không hiểu chuyện nam nữ, chưa bao giờ biểu hiện sự quan tâm đến các nữ tử khác. Hơn nữa, Phương Ánh Nhu lại có ý định vô tình dụ dỗ, Phương Ánh Nhu đã sớm yên tâm, chỉ chờ thêm một thời gian nữa sẽ thuận lý thành chương gả cho Lục Hoài Ngọc.

Nhưng vào lúc mấu chốt này, lại nghe nói Lục Hoài Ngọc đang qua lại thân thiết với một nữ tử khác? Dù nàng ta chưa rõ ràng trong lòng Lục Hoài Ngọc nghĩ gì, nhưng trong lòng đã quyết tâm, bất kể Lục Hoài Ngọc có tình cảm nam nữ với nữ tử này hay không, nàng ta phải tìm cách loại bỏ nữ tử đó khỏi Lục Hoài Ngọc.

Nàng ta biết rõ, mình sẽ phải gả cho Lục Hoài Ngọc, không ai có thể phá hỏng kế hoạch của mình.

Trong lòng mang theo ý định, Phương Ánh Nhu nhanh chóng đến phòng của Tiểu Phương thị. Tiểu Phương thị đã chờ đợi lâu, thấy chất nữ chạy đến, liền vội vàng nói: “Nhu nhi, mau mau ngồi xuống, đi đường xa vất vả rồi phải không?”

“Cô cô.” Phương Ánh Nhu phúc thân thi lễ với Tiểu Phương thị rồi ngồi xuống, không kịp uống nước, liền gấp gáp hỏi: “Cô cô, hãy nói cho Nhu nhi biết, nữ tử kia rốt cuộc là chuyện gì đi?”

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu Phương thị thấy Phương Ánh Nhu lo lắng như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ. chất nữ này vì muốn gả cho Lục Hoài Ngọc, dù đã dùng nhiều thủ đoạn, nhưng cũng thật lòng thích hắn ta.

Nhớ lại lần gặp gỡ thoáng qua trong sân hôm đó, nha đầu tên Nguyễn Du do Tống lão phu nhân mang đến, dáng vẻ thật sự rất đẹp, khiến người ta không thể rời mắt. Bà ta thân là phụ nhân, nhưng cũng đã ngây ngẩn nhìn Nguyễn Du một hồi, huống chi là Lục Hoài Ngọc, một thiếu niên đầy sức sống.

Bà ta thở dài, nói: “Nhu nhi, chỉ sợ lần này có lẽ hơi khó khăn. Cô nương đó ta đã gặp, dáng vẻ xinh đẹp, cấp bậc lễ nghĩa cũng rất tốt, nghe nói là Tống lão phu nhân mang đến để chữa bệnh cho vị ở Tây phòng kia, dù tuổi còn nhỏ nhưng y thuật thật sự không tồi, vài ngày qua, vị dó đúng thật đã khỏe hơn nhiều.”

Bà ta hít một hơi, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment