Tiểu Trương trả lại điện thoại cho Tống Thời Ngộ rồi nói: “Bây giờ có thể đi chơi cầu trượt băng cong, dự án này là dự án được chào đón nhất trong khu vui chơi tuyết của chúng tôi. Hôm nay không phải cuối tuần, khá ít người tới, không cần xếp hàng, nếu như là cuối tuần thì phải xếp hàng rất dài đó.”
Bình An nhìn người tuyết trong tay rồi hỏi: “Vậy người tuyết này thì phải làm thế nào ạ?”
Ôn Kiều cũng không nỡ ném người tuyết tự mình đắp đi, cô vô thức nhìn sang Tống Thời Ngộ.
Có lẽ đến cả cô cũng không ý thức được rằng, trong tiềm thức, cô đã bắt đầu ỷ lại vào anh rồi.
Tống Thời Ngộ nói với Tiểu Trương: “Tiểu Trương, phiền cô bảo quản ba người tuyết này trong tủ lạnh giúp chúng tôi, đừng để chúng tan mất, chút nữa tôi sẽ cho người tới lấy đi.”
Tiểu Trương lập tức nói: “Vâng, anh Tống yên tâm, trước đó tôi cũng bảo quản người tuyết rồi, chắc chắn sẽ không để chúng tan ra.” Nói rồi cô ấy cẩn thận nhận lấy ba người tuyết nhỏ.
Ôn Kiều cũng nói: “Làm phiền cô rồi.”
Tiểu Trương cười tủm tỉm: “Không cần khách sáo.” Sau đó cô ấy nói tiếp: “Vậy tôi đi trước đây, mọi người chơi trước đi, tôi sẽ quay lại ngay.” Sau đó cô ấy nâng ba người tuyết nhỏ lên rồi rời đi.
Tống Thời Ngộ giơ tay, vỗ nhẹ hai cái lên đ ỉnh đầu Bình An: “Bây giờ em có thể yên tâm chơi rồi.” Nói xong, anh nhìn Ôn Kiều, tỏ ý cô cũng thế.
Hiếm khi Bình An lộ ra tính tình trẻ con, cậu bé chơi nhiều trò khác nhau, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết cũng hây hây hồng, lúc chơi trượt cầu trượt băng với xe điện đụng, cậu bé còn nhiều lần cười ra tiếng.
Đối với những đứa trẻ bình thường mà nói, la hét hay cười lúc vui vẻ đều là chuyện hết sức bình thường nhưng với Bình An thì điều này rất hiếm, bình thường cậu bé cười cũng chỉ hơi mím môi, rất ít khi phát ra tiếng quá lớn, hôm nay cậu bé lại cười khanh khách mấy lần, đặc biệt là lúc cùng Ôn Kiều ngồi trong một chiếc xe điện đụng đuổi theo Tống Thời Ngộ hay bị Tống Thời Ngộ đuổi theo, cậu bé hưng phấn đến đỏ cả mặt.
Ôn Kiều cũng chơi rất vui vẻ, cả người đều nóng lên, không thấy lạnh chút nào.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Chơi trong khu giải trí tuyết gần hai tiếng đồng hồ, mỗi một trò đều chơi vài lần, cuối cùng ba người cũng xuất phát đến khu trượt tuyết.
Đến khu trượt tuyết thì phải ra ngoài thuê trang bị, Tiểu Trương dẫn họ đi thuê mũ bảo hiểm, kính bảo vệ mắt và ván trượt.
Ôn Kiều đứng bên cạnh nói: “Tôi không trượt đâu, tôi nhìn mọi người chơi thôi.”
Tống Thời Ngộ quay đầu nhìn cô: “Sao thế? Sao lại không trượt?”
Ôn Kiều dứt khoát nói: “Tôi không biết trượt, lát nữa bị thương thì phải làm sao.”
Thực ra cô không sợ bị ngã, chủ yếu là sợ ngã rồi sẽ mất mặt.
Tống Thời Ngộ: “Không biết thì anh dạy em, yêu tâm đi, ngã là chuyện khó tránh khỏi nhưng sẽ không để em bị thương đâu.”
Tiểu Trương cũng cười nói: “Cô Ôn, cô đừng lo lắng, đợi lát nữa cô vào thì sẽ biết, ngã ở sân trượt tuyết rất bình thường, những cao thủ trượt tuyết giỏi cũng sẽ ngã nhưng chỉ cần có cách bảo vệ thì sẽ khó mà bị thương.”
Bình An cũng tròn mắt nhìn Ôn Kiều, hiển nhiên cậu bé muốn cô trượt cùng.
Hiếm khi vui như hôm nay, Ôn Kiều cũng không muốn làm mọi người mất hứng, cô chỉ đành miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được rồi...”
Tống Thời Ngộ nói với Tiểu Trương: “Tiểu Trương, cô dẫn họ đi lấy đồ bảo hộ nhé, lấy nguyên bộ ấy.”
Tiểu Trương đưa Ôn Kiều với Bình An đi ra phía sau chọn đồ bảo hộ, Tống Thời Ngộ ở đằng trước thuê trang bị khác.
Đồ bảo hộ có đồ bảo hộ bình thường, cũng có đủ loại đồ giống như trong phim hoạt hình.
Bình thường, Bình An có chững chạc thế nào thì cậu bé cũng chỉ là đứa trẻ tám tuổi, trong vô thức cậu bé muốn chọn đồ bảo hộ bình thường nhưng ánh mắt lại không khỏi bị những thứ hiếm gặp, kỳ lạ, đáng yêu, vô cùng thu hút.
Tiểu Trương nhiệt tình đề cử: “Dùng loại rùa nhỏ đi, đây là đồ bảo hộ được yêu thích nhất trong khu trượt tuyết của chúng tôi, có thể đeo trên mông, sau đó dùng hai con buộc vào đầu gối làm đồ bảo vệ đầu gối, trước sau đều được bảo vệ.”
Lúc Ôn Kiều với Bình An đi vòng từ phía sau ra, Tống Thời Ngộ đã thuê xong ván trượt, anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn qua, trong giây lát có hơi buồn cười.
Ôn Kiều với Bình An, hai người đều mặc đồ bảo hộ cẩn thận, phía sau mông Ôn Kiều có một con rùa, đầu gối cũng được buộc hai con, còn Bình An trang bị giống hệt cô. Anh đã được nghiệm chứng một cách sâu sắc câu nói: Học sinh kém thường có nhiều đồ dùng học tập.
Ôn Kiều đi đến trước mặt anh: “Cười cái gì, anh không mặc đồ bảo hộ à?”
Tống Thời Ngộ cười như không cười: “Năm sáu tuổi anh đã biết trượt tuyết rồi, em cảm thấy anh cần mặc hả?”
Ôn Kiều: “...”
-
Tiểu Trương dẫn họ lên cáp treo, tới núi tuyết.
Nói là núi tuyết nhưng thực chất chỉ là một con dốc dài, nói là núi tuyết chỉ để nghe cho hay thôi, từ cáp treo có thể nhìn thấy những người trượt tuyết bên dưới. Ôn Kiều quan sát tỉ mỉ, phát hiện quả nhiên phần lớn mọi người đều không biết trượt, thế là cô cũng yên lòng hơn đôi chút.
Đến trên đỉnh “núi tuyết” thì bắt đầu đeo ván trượt.
Ôn Kiều căng thẳng, cô bảo Tống Thời Ngộ mặc kệ cô, anh cứ đi dạy Bình An trước đi.
Tống Thời Ngộ dặn dò: “Vậy em cứ chơi ở đây một lát, đừng đi lung tung, anh sẽ quay lại tìm em nhanh thôi.”
Ôn Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Thời Ngộ đi sang bên cạnh dạy Bình An.
Tiểu Trương cười nói: “Cô Ôn, cô với anh Tống tình cảm quá, giống như vợ chồng mới cưới vậy.”
Ôn Kiều sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại được rằng Tiểu Trương đang hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ, cô chuẩn bị giải thích.
Tiểu Trương ngưỡng mộ nói tiếp: “Tôi rất ít khi thấy người chồng nào dịu dàng, tinh tế như anh Tống, hơn nữa lại còn có tính cách nhẫn nại. Bình An cũng rất ngoan, cô Ôn có phúc thật đấy, thật khiến người ta hâm mộ.”
Ôn Kiều chưa từng nghĩ ba từ dịu dàng, tinh tế, nhẫn nại lại có thể dùng để hình dung Tống Thời Ngộ, cô bất giác nhìn qua, chỉ thấy Tống Thời Ngộ đang cúi người để Bình An bám lên vai anh, sau đó anh dạy Bình An cố định chân trên ván trượt thế nào, đúng là thoạt nhìn anh rất dịu dàng, rất có kiên nhẫn.
Cô ngẩn ra một lát, quên luôn cả giải thích với Tiểu Trương rằng cô với Tống Thời Ngộ không phải là kiểu quan hệ như cô ấy đang nghĩ.
Tiểu Trương nhìn điện thoại rồi bất ngờ nói với Ôn Kiều: “Cô Ôn, tôi ra ngoài một lát, đồng nghiệp gọi tôi rồi.”
Ôn Kiều gật đầu: “Cô đi đi.”
Bên kia, Tống Thời Ngộ giúp Bình An mặc trang bị xong thì bắt đầu dạy cậu bé trượt, anh không đeo ván trượt mà đứng bên cạnh chỉ dẫn cho Bình An.
Ôn Kiều không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm ảnh, rồi lại quay một đoạn video ngắn, sau đó cô đứng im nhìn bọn họ càng trượt càng xa.
Tiểu Trương bị đồng nghiệp gọi đi mãi vẫn chưa quay lại, cô dần dần cảm thấy nhàm chán, nghĩ đến Tống Thời Ngộ không ở bên cạnh quan sát, cô không còn căng thẳng nữa, chi bằng thử làm quen xem sao, thế là cô đã tự mình nghiên cứu xem đeo ván trượt như thế nào.
Bên trên là mặt phẳng, hai tay cô cẩn thận cầm gậy trượt bằng hai tay, hai chân di chuyển một cách cứng nhắc, gian nan di chuyển trên tuyết.
Khó khăn lắm Ôn Kiều mới dịch được vài mét, cô không nắm được bản chất, người vã mồ hôi, lại còn nảy sinh ra nghi ngờ liệu có phải các tế bào vận động của mình thoái hóa rồi không.
Nhớ đến đại hội thể dục thể thao của trường năm đó, cô là một kiện tướng thể dục danh xứng với thực, tế bào vận động mạnh mẽ, sao hết lần này tới lần khác lại không dùng được trong bộ môn trượt tuyết này? Lẽ nào là vì mặt đất quá bằng phẳng nên không trượt được?
Ôn Kiều nhìn con dốc dài trước mặt, ở đó có hai đường tuyết, bên phải dành cho cao thủ trượt, có vài khúc ngoặt dốc đứng, mà bên cạnh có con đường lớn hơn, chuyên dành cho người mới học trượt, vòng cung của con dốc này không cao, trông khá an toàn. Cô chú ý thấy có không ít người không biết trượt đều đang từ từ trượt xuống, vì để lát nữa không quá bẽ mặt trước mặt Tống Thời Ngộ, cô quyết định mình trượt xuống thử xem.
Hạ quyết tâm xong, Ôn Kiều thận trọng dịch đến mép bục, hai tay nắm chắc gậy chống, hít sâu một hơi, sau đó đẩy về sau, bắt chước động tác của những người khác để duy trì sự ổn định của cơ thể, sau khi trượt xuống mười mấy mét, cô không nhịn được cười, thầm nghĩ trượt tuyết cũng không khó lắm.
Thế nhưng nụ cười vừa mới nở cô đã lập tức cảm nhận được ván trượt dưới chân bị thứ gì đó đẩy lên, cô mất thăng bằng, cả người chao đảo, ván trượt cũng bắt đầu xoay...
Ôn Kiều thử dùng gậy cắm trên đất để mình dừng lại, tốc độ của ván trượt đúng là có chậm lại chút nhưng cơ thể cô vẫn mất thăng bằng, cả người ngả về trước, chân cô lại bị cố định trên ván trượt, cuối cùng nửa người trên của cô cắm xuống, đầu gối khụy xuống, mặt vùi vào trong tuyết, thoạt nhìn như đang cúi đầu lạy trong dịp đón năm mới với người trước mặt.
Xung quanh truyền tới tiếng cười đầy thiện ý, còn có đám nhóc khoa trương phá lên cười ha hả.
Ôn Kiều nghĩ cứ vùi vào trong tuyết như thế, không đứng lên nữa.
Đúng vào lúc này, một giọng nói từ phía đỉnh đầu cô vang lên: “Cô không sao chứ?”
Giọng nói rất trẻ, hiển nhiên là đang nén cười.
Sau đó, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô ra khỏi đống tuyết.
Ôn Kiều mất hết mặt mũi, mặt cô đỏ lên, cảm ơn loạn xạ: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Cô ngại ngùng ngẩng đầu, chỉ muốn nhanh chóng trượt khỏi chỗ này.
Như thể nhìn ra sự lúng túng của cô, chàng trai kia an ủi: “Không sao, trượt tuyết bị ngã là chuyện rất bình thường, cô đừng thấy xấu hổ.”
Ôn Kiều thầm cảm kích, cuối cùng cô ngẩng đầu nói: “Cảm ơn cậu.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Đối phương là anh chàng đẹp trai khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ đồ trượt tuyết màu xanh, cười vô cùng rạng rỡ: “Cô đừng khách sáo.”
Ôn Kiều cười cười, chuẩn bị trượt xuống.
Chàng trai kia lại mở lời: “Đây là lần đầu tiên cô trượt tuyết sao?”
Ôn Kiều chỉ có thể dừng lại trả lời theo phép lịch sự: “Ừm.”
Chàng trai lại nhìn xung quanh: “Không có huấn luyện viên đi cùng cô à?”
Ôn Kiều phát hiện ra chàng trai này thực sự thích cười, lúc nói chuyện trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, sự ngại ngùng của cô cũng bị nụ cười rạng rỡ của cậu ấy lây cho rồi, không còn thấy ngại ngùng nữa, cô giải thích: “Tôi đến đây với bạn, lát nữa anh ấy sẽ dạy tôi, bây giờ tôi chỉ tự trượt bừa chút thôi.”
Chàng trai kia ồ một tiếng: “Thì ra là thế.”
Ôn Kiều cũng cười với cậu ấy: “Vừa rồi cảm ơn cậu, tôi đi trước đây...” Nói rồi cô lại kiên cường chống cây gậy rồi trượt về trước. Vừa trượt ra mười mấy mét, phía sau đột nhiên có tiếng vang, cô nghe thấy âm thanh thì liếc mắt qua, chỉ thấy bóng người màu xanh đang trượt như bay về phía mình. Cô căng thẳng, sợ bị người ta đụng trúng nhưng bóng màu lam kia trượt qua bên người cô cực kỳ mượt, sau đó cậu ấy quay đầu nói với cô: “Thả lỏng cơ thể ra một chút, đừng cúi thấp lưng như thế.”
Vậy mà là chàng trai lúc trước.
Ôn Kiều cũng bất giác làm theo lời cậu ấy nói, sau đó cô thử thả lỏng hai chân đang cứng đờ, chậm rãi trượt về phía trước.
Chàng trai cũng duy trì tốc độ trượt song song bên cạnh cô: “Mới lần đầu tiên mà cô đã trượt giỏi như thế, năng lực giữ thăng bằng rất tốt.”
Ôn Kiều cười, đang định nói thì đột nhiên có một bóng người trắng mang theo gió lạnh trượt vút qua bên người cô, trượt ra một vòng cung xinh đẹp phía trước rồi dừng lại.
Tống Thời Ngộ mặc bộ đồ màu trắng, cả người lạnh lẽo, anh nở nụ cười: “Không phải anh bảo em đừng chạy lung tung, ở phía trước đợi anh sao?”