Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Chương 22

“Đôi K.”

“Chặt!”

“…” Tôi nhíu mày, rút thêm hai lá bài trên bàn, muốn xem còn gỡ được không.

“Đừng tính nữa, đấu địa chủ cần gì nghiêm túc thế.”

Trần Tiêu Dĩnh làm mặt gian, nhướn mày giục: “Rốt cuộc có rút không?”

“Chẹp, đợi sau vậy…”

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng trịnh trọng rút một lá trong tay, chỉ thiếu nước la lên “nổ!”.

Chợt lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một cô bạn cầm bình nước nóng gọi: “Khương Lộc, đồng hương đang chờ cậu ở bên dưới kìa!”



Thời tiết Bắc Kinh thay đổi rất nhanh, sau ngày Quốc khánh nhiệt độ giảm liên tục, ngoài trời gió lạnh buốt, phải hít thở thật sâu mới giữ được tỉnh táo. Tôi lê dép, khép chặt áo khoác trên người, đi về phía Lâm Hiếu Thành.

Có ai ngờ tốt nghiệp cấp 3 xong, chúng tôi vẫn là bạn học – cả hai đứa thi cùng trường đại học.

“Đi nghỉ về rồi à? Tìm tớ có việc gì không?”

Cậu ta đang nhìn quanh quất, nghe thấy tiếng mới hoàn hồn, lấy ra một phong bì dày trong túi: “À, đưa tiền cho cậu.”

“Hả?” Tôi ngơ ngác nhận lấy, áng chừng sức nặng trong tay rồi ngó vào trong, “Nhiều thế, tiền gì vậy?”

Cậu ta lại nhìn đi chỗ khác, cất tiếng chào với nữ sinh đi ngang qua. Tôi cố giữ kiên nhẫn, huơ tay trước mắt cậu ta: “Bộ trưởng bộ ngoại giao, tiền gì đây?”

“Hôm Quốc khánh về nhà có gặp bố cậu, bác ấy nói cậu muốn mua laptop nên nhờ tớ chuyển tiền cho cậu, đỡ phải ra ngân hàng chuyển khoản.”

“Ây da, nhà tớ tin tưởng cậu quá, cám ơn.” Tôi đáp, thật ra trong lòng vui muốn chết. Sung sướng nhét phong bì vào túi, vừa mới xoay gót đã tính mở ra xem.

“Khoan khoan,” Nhưng chưa đi đã bị níu tay áo, “Cậu định mua laptop làm gì?”

“Tớ muốn chuẩn bị cho kỳ thi chứng chỉ tin học.”

“Nghe nói nửa đêm cậu chuồn cửa sổ đi tiệm net, lẽ nào cũng là vì kỳ thi chứng chỉ?” Cậu ta biết tỏng còn hỏi, “Mua máy tính để cậu dễ lên mạng tìm Lý Miễn chứ gì, đã tìm được chưa?”

“… Lo chuyện của mình đi.”

Tôi không muốn phí thời gian đấu võ mồm, nhưng vừa nhấc chân lại nghe Lâm Hiếu Thành lải nhải, “Khương Lộc à, vì là bạn nên tớ mới nói cậu biết, nếu một thằng con trai muốn liên lạc với cậu thì đã liên lạc từ lâu, không chậm một ngày nào.”

Đây không phải là lần đầu tôi nghe những lời này, nói thật, không kích nổi tôi đâu. Nhưng không hiểu cớ gì hôm nay rất khó chịu, tôi vừa tìm được hai người tên Chu Miễn thì đã bị cậu ta tạt nước lạnh, thế là bật lại:

“Cậu tưởng ai cũng như cậu hả, trong đầu toàn liên lạc người này liên lạc người kia. Hồi trước viết thư gửi khắp nơi, giờ nhắn tin cũng nhắn theo nhóm, có khi cậu còn biết nhiều nữ sinh ở ký túc xá này hơn cả tớ, sớm muộn gì cũng ê mặt cho xem.”

Đáng tiếc từ “ông vua biển cả”* xuất hiện trễ quá, bắt không đã có thể tóm tắt thay 55 chữ bên trên.

(*Ám chỉ những kẻ bắt cá nhiều tay.)



Nói đi nói lại, cú đi tiệm net vào nửa đêm hôm ấy đã giúp tôi tìm được hai người tên Chu Miễn. Bởi thế nên rất bận, mỗi khi lên Xiaonei là sẽ rình ba người.

Hễ tan học là đi thẳng đến phòng máy, theo thứ tự mở trang cá nhân của từng người một, xem bọn họ có đăng gì mới không.

Lý Miễn Bắc Kinh vẫn ngẫm nghĩ về Triết học như mọi lần, gần đây cậu ta thích trích dẫn câu nói của Hegel.

Chu Miễn Thượng Hải có nhiều nội dung hơn, cũng tốn của tôi khá nhiều thời gian. Một con mèo trên đường, một chai rượu vào buổi tối, một bức ảnh chụp màn hình trò chơi đã thắng, như muốn ghi lại mọi thứ trong sinh hoạt cho ai đó xem.

Có vài thông tin rất trùng hợp với tôi. Đôi lúc lấy làm giật mình, cảm thấy chính là cậu ấy rồi, nhưng nhiều khi lại nghĩ, sự trùng hợp đó chỉ là tính chung của đám con trai.

Trái ngược hoàn toàn là Chu Miễn ở một thành phố nhỏ Tây Bắc, thông tin cho thấy đang học tại một trường dạy nghề ở địa phương, khóa học là sửa chữa ô tô và kỹ thuật hàn.

Trang cá nhân của cậu ta trống trơn.



Trước khi mua máy tính, hay nói cho đúng là trước khi năm mới đến, cuộc sống đại học của tôi quy luật một cách nhàm chán: đi học, ăn cơm, lên mạng, đi ngủ, thỉnh thoảng Từ Chi Dương đến thì dẫn cậu ấy đi dạo.

Một ngày cuối tuần, đúng vào ngày hội tuyển dụng của các câu lạc bộ, chúng tôi đi lang thang giữa các gian, xung quanh là những lời mời chào không ngớt.

“Cậu không đăng ký câu lạc bộ nào hả?” Từ Chi Dương dùng mắt ra hiệu, cười nói, “Bên kia có câu lạc bộ hợp xướng, không phải cậu thích hát sao? Ước hẹn 1998?”

Tôi lúng túng, đút tay vào túi: “Cậu vẫn còn nhớ à? Hồi đó ngốc thế không biết, cứ thích ca hát trong đám cưới của người ta.”

Có lẽ cậu ấy tưởng tôi lạnh, tiện tay đội mũ áo lên cho tôi, đáp: “Đó là lần đầu tớ gặp cậu.”

“Phải ha…” Nhắc đến mới nhớ, “Cậu còn khoèo chìa khóa nhà Lý Miễn giúp tớ, sau đó tớ chạy đi chạy về cũng không tìm được cậu ta, chắc chắn cậu ta đã lẻn tới phòng máy rồi.”

Từ Chi Dương mỉm cười, một lúc sau mới nói: “Hồi ấy là năm 98, đợi thêm một tháng nữa là bọn mình quen nhau 10 năm rồi.”

“Nhanh thật đấy.”

“Có muốn đón giao thừa cùng tớ không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, bị vành mũ cản tầm nhìn nên chỉ thấy được phần cằm: “Được, rủ cả Ngụy Tiêu đi, chẳng biết cậu ấy có bận biểu diễn không.”

Phần cằm ấy cử động, là một cái gật đầu.

Tới tối, tôi tiễn Từ Chi Dương đến cổng trường, nhân tiện ghé vào tiệm net ở đối diện. Thông thạo đăng nhập Xiaonei, đang định mở trang cá nhân của mấy người kia ta như mọi khi, chợt phát hiện có lời mời kết bạn.

Đến từ Chu Miễn.



Buổi tối quay về ký túc xá, tôi nói chuyện này với Trần Tiêu Dĩnh.

“Thế cậu đã đồng ý chưa?” Cậu ấy ngồi trên ghế, vừa ăn táo vừa hỏi.

Tôi lắc đầu: “Cậu nói xem, vì sao cậu ấy lại kết bạn với tớ?”

“Chị hai à, ngày nào chị cũng xem trang cá nhân của người ta 800 lần, có ghi lại hồ sơ khách ghé thăm đấy được chưa? Giờ mới kết bạn với cậu là đủ bình tĩnh lắm rồi.”

“… Thế cậu nói xem có phải là cậu ấy không? Người ở Thượng Hải ấy.”

“Kết bạn rồi hỏi tự khắc biết thôi? Xoắn thế làm gì?”

Tôi thẫn thờ gật đầu, thực tình cũng không biết bản thân đang do dự ái gì, lúc nãy ở tiệm net con chuột đã di tới ô ‘đồng ý”, nhưng rồi không có can đảm nhấp vào.

Ôi, đau đầu quá.

Tôi với lấy cuốn tiểu thuyết hòng dời sự chú ý, song vừa mở ra đã bị giật lấy. Trần Tiêu Dĩnh đứng trước mặt tôi, một tay chống nạnh, một tay cầm táo, nghiêm mặt nói:

“Khương Lộc, tớ đã nói với cậu từ lâu rồi, cậu phí thời gian suốt ngày xem lui xem tới như vậy, Lý Miễn hay Chu Miễn, hỏi thẳng một câu không phải là biết hả?”

“… Lỡ đâu không phải thì sao.”

“Tớ sẽ xóa giúp cậu.”

“Lỡ tất cả đều không phải thì sao?”

Cậu ấy nhìn tôi, lại vẻ mặt khó hiểu, nhưng nhanh chóng biến thành thương hại: “Cậu toi rồi Khương Lộc à, bắt đầu tự lừa mình rồi đấy.”



Sau đó tôi đã đồng ý lời mời kết bạn, nhưng người ta chẳng mở lời, tôi cũng án binh bất động, tiếp tục ngày ngày cải trang vi hành trang cá nhân của bọn họ, đắm chìm trong niềm vui riêng.

Mãi đến tháng 11, tiết trời ngày một lạnh, ký túc xá bắt đầu bật hệ thống sưởi ấm. Tầm này mà ra ngoài lên mạng thì khổ phải biết, thế là tôi chạy đi mua máy tính.

Mua máy xong định quay về trường, chợt nhận ra mình đang ở gần chỗ của Ngụy Tiêu, nghĩ vừa hay có thể ăn chung, nhưng gọi điện không ai bắt máy.

Tôi đeo túi đựng máy tính, đi loanh quanh tại chỗ, hy vọng có thể liên lạc được với cậu ấy. Cứ thế mất hơn nửa tiếng đồng hồ, chậm rãi đi tới trạm tàu điện ngầm.

Nhưng vừa vào thì nghe thấy bài Thật lòng yêu người của beyond. Tôi đã nghe chiếc băng cát-sét này đến mòn, cảm giác thân quen xa xưa thôi thúc tôi bước nhanh xuống cầu thang.

Rồi ở nơi ngã rẽ, tôi thấy có một người đang đàn hát. Mái tóc tém, vẫn là đôi giày ống nọ, lần trước gặp còn cảm thấy dầy dặn, nay nhìn lại, sao thấy mỏng thế này.

Là Ngụy Tiêu, giữa dòng người qua lại dưới trạm tàu điện ngầm, hai chúng tôi đối mặt ngẩn người.

Một lúc sau, tôi mở miệng trước: “Cậu đang làm gì thế?”

Cậu ấy gảy ghi-ta, như đang đàn đoạn nhạc đệm mở đầu cho chính mình: “Nghe hay không?”

“Cậu nói biểu diễn là chỉ cái này sao? Cậu…”

Bỗng cái nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng, tôi lạc giọng mất kiểm soát, sau mấy giây mới nói: “Công việc của cậu đâu?”

“Đây chính là công việc của tớ.” Ngụy Tiêu cúi đầu gảy dây đàn, cười nói, “Cậu muốn nghe bài gì? Biển trời vô biên hả?”

Tôi chỉ biết lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm cảnh trước mặt, hai chân như đóng đinh tại chỗ. Balo của cậu ấy nằm dưới chân, túi ghi-ta để mở, vài tờ tiền lẻ nằm bên trong. Gió ngoài trạm lùa vào trong, tôi nói sao cậu không vào trong, lạnh thế này kia mà.

Cậu ấy nói có người quản lý, người ta không cho vào.

Tôi hỏi tại sao không mua micrô, đỡ phải gân giọng.

Cậu ấy nói làm phiền mọi người.

Tôi còn muốn nói rất nhiều, nhưng chẳng cách nào thốt nổi nên lời, viền mắt đỏ hoe. Ngụy Tiêu làu bàu: “Trời ạ, sao cậu lại khóc hả, tớ tưởng bây giờ cậu không như vậy nữa.”

Cậu ấy nhanh chóng cất ghi-ta, nhét số tiền lẻ vào túi, kéo tay tôi nói: “Đi thôi, mời cậu một bữa.”



Hai đứa tôi ngồi trên ghế trong siêu thị ăn cơm hộp, một suất một mặn hai chay hết 8 tệ, cậu ấy nhất quyết đòi trả tiền, cũng như bữa ăn lẩu hôm trước.

“Hát như thế một ngày kiếm được bao nhiêu?” Tôi không kìm được hỏi.

“Không cố định,” Cậu nhẩm tính, nhưng sau đó từ bỏ, đáp qua loa, “Đủ tiền thuê trọ, đủ tiền ăn.”

“Thuê trọ? Cậu nói dối là được bao ăn ở.”

Cậu ấy không đáp, có vẻ ăn nhanh quá nên bị nghẹn, lấy chai nước suối trong túi xách ra uống.

“Ngụy Tiêu.” Biểu cảm của tôi lúc ấy chắc phải thù hận lắm, khiến cậu ấy liếc một cái rồi bất đắc dĩ quay đi.

“Vì sao cậu nói là có việc, còn được bao ăn ở hả, tớ ở trong trường còn cần tiền sinh hoạt, huống hồ cậu ở bên ngoài. Sao cậu không nói với trong nhà?”

Cậu ấy vừa nuốt cơm vừa ậm ờ đáp: “Không có mặt mũi.”

“…”

“Dù hai ông bà không trông mong vào tớ, nhưng không làm nên trò trống gì… Bản thân thấy không có mặt mũi.” Cậu ấy nhìn tôi, chợt đổi lời, “Cậu cho rằng vì sao Lý Miễn không liên lạc với các cậu?”

Tôi không ngờ tới nửa câu sau, bỗng giật mình. Đầu óc trì độn thật lâu mới ngộ ra, “Lý Miễn liên lạc với cậu?”

Ngụy Tiêu mím môi, im lặng một lúc mới nói: “Tớ chỉ biết cậu ta không thi đại học, nghe Ngô Thừa Thừa nói cậu tìm cậu ta trên mạng gì đó, đừng tốn công nữa, không phải cậu ta đâu.”

Mọi phản ứng của tôi trở nên chậm lại, đáp một tiếng, cúi đầu nhìn chiếc túi máy tính trên tay.

Ngay lúc ấy, có cảm giác bản thân thật ngu ngốc.



Ngô Thừa Thừa nói đúng, không tìm được cậu ấy ở trên Xiaonei là bởi vì cậu ấy vỗn dĩ không thi đại học; Lâm Hiếu Thành nói đúng, muốn liên lạc với tôi thì đã liên lạc từ lâu, không chậm một ngày nào; Trần Tiêu Dĩnh cũng nói đúng, tôi đã bắt đầu tự lừa dối mình rồi.

Tôi như con đà điểu quay về phòng cài máy tính, nối dây điện. Ngày lại ngày tôi sẽ đăng nhập Xiaonei ba lần xem động tĩnh, không sót một lần, dù trang cá nhân trống trơn tôi cũng sẽ bấm vào như mọi khi.

Đã thành thói quen rồi.

Lý Miễn thích Triết học rất đáng yêu, bây giờ chuyển sang trích dẫn Plato; Chu Miễn ưa khoe khoang cũng rất thú vị, chúng tôi duy trì sự ăn ý không quen biết. Tôi cảm thấy bọn họ còn tốt hơn so với một người trốn tránh.

Cứ như vậy cũng chẳng tệ. Hễ rảnh là tôi vùi mình trong phòng lên mạng, chơi vài ván bài. Kỷ lục không ra ngoài của tôi là năm ngày, còn cúp mấy môn học, vốn dĩ kỉ lục này còn có thể kéo dài thêm, nhưng đến ngày thứ năm thì bị Lâm Hiếu Thành gọi ra.

Hôm đó cậu ta đi vòng ra sau ký túc xá, đập cửa sổ phòng tôi rầm rầm.

“Gõ cái gì đấy hả, đây là ký túc xá nữ, cẩn thận bị chửi cho xem.”

“Vậy cậu ra đây nhanh lên.”

“Có chuyện gì nói đi.”

“Khương Lộc, tớ nhìn không nổi nữa rồi. Cậu đã ở trong phòng mấy ngày rồi hả, còn không chịu lên lớp, mua máy tính là định ôm ngủ đúng không? Cậu nghiện rồi à?”

“… Đóng cửa sổ đây.”

Nhưng chưa khóa chốt thì đã bị Lâm Hiếu Thành giữ lại. Tôi không ngờ cậu ta lại mạnh đến thế, giật cả mình, khó chịu nói: “Cậu tính làm trò gì hả?”

“Có thể cậu không tiếp nhận, nhưng tớ giúp cậu rồi đây. Tớ đã hỏi hết một lượt mấy người mà cậu suốt ngày rình trên mạng rồi, không có Lý Miễn, cậu muốn xem thì tớ chụp màn hình cho cậu xem.”

Tôi sửng sốt, lửa giận bốc lên đỉnh đầu, lý trí biến mất, muốn kéo cửa nhưng không kéo được, thế là quát to: “Lâm Hiếu Thành! Cậu điên hả! Lo mấy thứ vớ vẩn này làm gì!”

Cậu ta nghiêm mặt, cứ đứng đấy không nói không năng. Trên lầu có người bất mãn, cũng quát lên: “Yêu đương cãi nhau làm ơn ra ngoài giùm!”

“Liên quan quái gì tới cậu!”

Thấy tình cảnh sắp loạn, Trần Tiêu Dĩnh lo lắng khuyên nhủ. Lâm Hiếu Thành nói với tôi: “Cậu ra đây, giờ cậu chưa tỉnh táo, ra đây tớ nói rõ với cậu.”

Sau đó tôi đi ra, nghe cậu ta nói hơn nửa tiếng đồng hồ, trước khi về phòng còn đi lên lầu xin lỗi bạn gái ban nãy.

Lâm Hiếu Thành nói, Lý Miễn giống như một hình ảnh trong lòng tôi, tôi đã dồn hoài niệm ngày bé và cảm giác nhớ nhà lên người cậu ấy, liên tục điểm tô xử lý, cho đến khi mắc kẹt vào trong.

Cậu ta còn rất biết ăn nói, dẫn luận điểm xong là tiếp đến luận chứng. Nguyên văn như thế này:

“Thuở bé tớ từng nghĩ lon nước ngọt 5 tệ là thức uống ngon nhất, nhưng lớn lên mới biết hóa ra chỉ là đường hóa học pha với nước, vì thế tớ không uống nữa, cứ để nó mãi mãi là món đồ uống ngon nhất trong ký ức chẳng phải tốt hơn sao?”

Về sau tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng dần dần thuyết phục được bản thân.



Mọi thứ như trở về quỹ đạo.

Đêm giao thừa, Ngụy Tiêu không tới, chỉ có tôi và Từ Chi Dương đến quảng trường đếm ngược, người đông tới nỗi chật cứng, hai đứa chúng tôi chỉ loanh quanh ngoài rìa.

Có một đoạn đường bị đóng băng, tôi sà chân xuống mặt đường trượt về phía trước. Từ Chi Dương khoanh tay đi sau dần thả lỏng.

“Cẩn thận kẻo ngã!” Cậu hô lên.

“Không ngã đâu, tớ biết trượt băng. Cậu còn nhớ sân bóng rổ bị đóng băng thành sân trượt hồi nhỏ không? Lý Miễn đã dạy tớ trượt ở đó đấy. Kỹ thuật của cậu ta chẳng ra gì, nên tớ không biết rẽ, chỉ biết trượt thẳng thôi ha ha ha ha.”

Tôi vừa nói vừa hít một bụng gió, nói xong lại nhận ra, Lý Miễn như in dấu mọi nơi trong ký ức, khó lòng giấu giếm né tránh, chỉ biết chửi thầm trong bụng.

Sau lưng lặng thinh không tiếng động. Tôi dừng lại ngoái đầu, thấy Từ Chi Dương vẫn đứng đó.

“Sao thế?”

Tôi đi về phía cậu, đồng thời nghe thấy ở phía xa đang đếm ngược.

“Mười! Chín! Tám!…”

“Từ Chi Dương, sắp sang 2008 rồi!” Tôi kích động theo bầu không khí, bước chân dừng lại, xoay đầu hô theo, “Sáu! Năm!…”

Còn duỗi tay gọi cậu: “Ba! Hai! Một!”

Pháo hoa vụt lên trời, phản chiếu màn đêm rực rỡ, tôi cười toe toét ra hiệu với cậu: “Quen nhau 10 năm rồi kìa!”

Từ Chi Dương vẫn cứ nhìn tôi đăm đăm, trong mắt lóe lên những sắc màu của pháo hoe, nhẹ nhàng cất tiếng giữa tiếng hoan hô của mọi người: “Khương Lộc, coi như chúng ta chưa từng quen biết được không, năm 2008 làm quen lại lần nữa!”

“Hả?” Tôi tới gần, “Cậu nói gì?”

“Coi tớ như người mới gặp, bắt đầu theo đuổi cậu.”
Bình Luận (0)
Comment