Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Chương 41

Gây ra chuyện khiến tôi rất áy náy, cách đám đômg khoát tay xin lỗi Ngụy Tiêu, cũng không cần biết cậu ấy có chấp nhận không, bịt miệng Lâm Hiếu Thành, cùng Lý Miễn vừa kéo vừa lôi đưa người ra ngoài.

Trời đã đổ tuyết lạnh cóng, áo khoác của cậu ta bị rơi trong quán rượu, lạnh tới mức run lập cập mà còn ngoái đầu hô, hát cái chó má gì!

“Cậu câm miệng ngay!” Tôi không nhịn nổi hét lên.

Nhưng tên say khướt này đâu phản ứng, trái lại làm Lý Miễn giật mình, cậu nói: “Để tớ vào lấy áo cho cậu ta.”

“Để tớ, cậu đỡ cậu ta đi, đừng để cậu ta nói lung tung nữa.”

Xoay người đi, cậu ta vẫn không hề giảm đề-xi-ben, ồn ào điếc tai khiến tôi đau cả đầu. Quá thảm, đang định đi nhanh về nhanh, nhưng vừa đẩy cửa thì một người từ bên trong bước ra.

Mặc một chiếc áo khoác đệm bông thô sẫm màu, kiểu dáng khá cổ, nhưng mặc trên người lại nổi lên vẻ trẻ trung khó diễn tả thành lời. Trần Tư Văn gọi chúng tôi: “Vào đi, đến văn phòng nghỉ một lúc.”



Sâu bên trong quán bar có một văn phòng, bọn họ mượn dùng nghỉ ngơi, còn chuẩn bị hẳn một bộ trà cụ.

Trần Tư Văn pha trà, khách sáo nói chuyện. Lâm Hiếu Thành nghiêng ngả trên ghế, đã chịu yên chút, nhưng cái mũi say vẫn rất linh, lèm bèm nói: “Thiết Quan Âm?”

“Phải.” Trần Tư Văn nhìn túi đồ trên bàn, có thể cho rằng cậu ta đã thấy nó, tiện tay đưa đến một cốc, “Lại đây, uống cho tỉnh rượu.”

Thật ra là do Lâm Hiếu Thành ngửi mùi phân biệt, vì quê cậu ta có vườn trà.

Cậu ta nhấp một hớp rồi trở tay, cầm cốc trà đổ, cau mày nói: “Trà, ngon… Nước dở, lãng phí.”

Lý Miễn nhận lấy cốc đặt xuống bàn, xin lỗi thay cậu ta: “Xin lỗi anh.”

“Không có gì.”

Trần Tư Văn không để ý, ngược lại nhìn ấm đun nước, cười nói: “Bọn họ dùng nước máy.”

Lâm Hiếu Thành vẫn lẩm bẩm: “Lãng phí, trà ngon bị các cậu lãng phí rồi.”

Tôi lấy làm lúng túng, đá một phát vào bắp chân cậu ta. Bình thường đạo mạo lắm mà, sao uống vào lại thích nói lung tung thế hả, mở miệng là chửi trời chửi đất, nhưng gặp cô Trịnh thì im thin thít, phế!

Nào ngồi yên nổi nữa, tôi đành đứng dậy: “Thật ngại quá, cậu ta uống say nói lung tung, chúng tôi xin phép về trước.”

“Đợi lát nữa đi, Ngụy Tiêu sắp xong rồi.” Không biết có phải vì tuổi tác hay không, Trần Tư Văn nhìn rất ôn tồn song mang lại cảm giác không cho phép từ chối.

Anh ta vừa pha trà vừa lần vòng tay hạt cườm, nói chuyện giết thời giờ với chúng tôi, giống như có thể tìm được đề tài, lại như không biết nói gì. Nửa tiếng sau, cuối cùng Ngụy Tiêu cũng xong, cậu ấy mệt mỏi đi vào, nhìn ba đứa chúng tôi, khàn giọng nói: “Đi thôi, tới nay đến chỗ tớ ngủ.”



Lúc này mới biết Ngụy Tiêu đã đổi nhà.

Hai phòng ngủ một phòng khách, sửa sang sạch sẽ, là nhà thuê. Ngụy Tiêu tẩy trang, tôi và Lý Miễn ngồi trong phòng khách, thấy trên bàn có một bộ trà cụ thì nhìn nhau.

Cậu ấy chưa bao giờ uống trà.

Tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ, chẳng rõ Lâm Hiếu Thành lấy đâu ra hai lon bia, loạng choạng đi tới sô pha.

“Cậu lấy nó ở đâu vậy? Không phải ở nhà cậu đâu.” Tôi đi theo sau cậu ta, hô lên, “Lý Miễn, sao cậu không ngăn cậu ta!”

Lý Miễn lực bất tòng tâm, cũng có giơ tay ngăn cản thật, nhưng thực chất là sợ cậu ta ngã, cũng chỉ tới lui mấy câu như “đừng uống nữa”, không có tí tác dụng nào. Tôi phát hiện, đàn ông đã nảy sinh đồng cảm là rất bao che nhau.

Cũng như ngày trước khi cậu và Từ Chi Dương bị bắt gặp hút thuốc vậy.

Tôi bó tay với hai người, lại cảm thấy như thế không ổn. Mắng cũng mắng rồi, cũng khuyên hết nước hết cái, thật sự rất nản, đúng lúc này nghe thấy người sau lưng nói: “Cậu cứ để cậu ta uống đi, uống say ngủ một giấc là xong chuyện.”

Ngụy Tiêu lau tóc đi tới, nói: “Lý Miễn, dưới bếp có đồ uống, bia hay rượu vang đều có, giúp tớ lấy tới đây, tớ uống với cậu ta.”

“Ừ.” Cậu lập tức đứng lên.

“Á, không được!” Tôi ngơ ngác nhìn họ, thật sự cạn lời, “Sao lại uống nữa, các cậu dung túng nhau, thế thành ra tớ là kẻ ác à! Ai mà chẳng có áp lực, nát rượu thì có thể giải quyết được chắc? Tớ sắp thi rồi đây, tớ áp lực còn lớn hơn đây này!”

“… Đúng đúng đúng, Khương Lộc cậu sắp thi rồi, ngủ sớm đi.” Cậu vừa nói vừa xoa gáy tôi, dẫn về phía phòng ngủ.

“Tớ ngủ con khỉ!”

Tối hôm đó chúng tôi cuộn mình trên sô pha. Tôi mơ màng dựa vào Lý Miễn ngủ thiếp, giữa chừng còn bị Lâm Hiếu Thành và Ngụy Tiêu đánh thức.

Không rõ hai người họ đang nói chuyện gì, nhưng cũng là râu ông này chắp cằm bà kia. Lâm Hiếu Thành nhai đi nhai lại chuyện với cô Trịnh, Ngụy Tiêu thì nói từ tiền thuê nhà cho đến lý tưởng, từ ca hát cho tới tình yêu, lúc phấn khích còn hát vài câu, Lâm Hiếu Thành bảo cậu ấy câm mồm.

Sau đó “chát” một tiếng, tôi tỉnh táo, Lý Miễn cũng ngơ ngác ngồi dậy, thấy Ngụy Tiêu tát vào mặt Lâm Hiếu Thành.

Xung quanh dừng lại, cậu ấy híp mắt, rất hào phóng khoát tay: “Hát cái chó má gì à! Cậu nói hay lắm! Mẹ kiếp tình yêu!”

Tôi khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra, lặng lẽ nhắm mắt lại.



Sáng sớm ngày hôm sau, phát hiện mình đang dựa vào đùi Lý Miễn. Cậu ngẩng đầu, ngủ trong tư thế ngồi, hơi thở đều đều, lồng ngực phập phồng.

Lâm Hiếu Thành nằm trên bàn trà, Ngụy Tiêu co người trên ghế sô pha, dưới đất là vỏ bia la liệt. Tôi rón rén đi vào nhà vệ sinh, soi gương rửa mặt, vô tình thấy trên kệ có dao cạo râu, một cặp bàn chải đánh răng, còn có cả sữa rửa mặt của đàn ông.

“Thỉnh thoảng Trần Tư Văn sẽ ở lai đây.” Không biết Ngụy Tiêu xuất hiện từ bao giờ, tựa vào cửa rửa tay, nói.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, tối qua thấy bộ trà cụ trên bàn cũng đã đoán được phần nào, hỏi: “Các cậu đang hẹn hò?”

“Không biết có được xem là vậy không nữa.”

“Là sao cơ?” Tôi khóa vòi nước, nghĩ tới độ tuổi của Trần Tư Văn, bỗng nói: “Anh ta đã kết hôn?!”

“Ly hôn rồi, có con gái, năm nay sắp vào lớp 1.”

Tôi không cách nào tiêu hóa nổi, cau mày ngập ngừng: “Vậy hai người…”

“Anh ấy không định kết hôn, cũng không muốn công khai, tớ cũng không biết như thế là gì nữa.” Ngụy Tiêu bình thản nói, như đang nói chuyện của người khác. Tôi á khẩu, lại không nghĩ được đề xuất nào, đúng lúc này nghe thấy cậu nói tiếp: “Chuyện của tớ không cần cậu lo, cậu cứ thi cho tốt.”

“Ngụy Tiêu à… Tớ vẫn cảm thấy…”

Nhưng chưa nói xong thì ngoài phòng khách vang lên tiếng loảng xoảng. Lon bia đổ, Lâm Hiếu Thành ngơ ngác túm tóc ngồi dậy.

Ngụy Tiêu không nói nữa, lấy bịch ni lông trong ngăn kéo thu dọn vỏ chai, Lâm Hiếu Thành ngẩn ngơ nhìn cậu ấy dọn dẹp, ló người hỏi tôi: “Đây là?”

“… Ngụy Tiêu, bạn ngày bé của tớ, hôm qua hát.”

“À, chào cậu chào cậu, tôi là Lâm Hiếu Thành.” Cậu ta chậm chạp hỗ trợ, còn kéo cả Lý Miễn đứng dậy, làm khẩu hình, “Sao chúng ta lại ở đây?”

“Quên rồi à?” Cậu bình thản hỏi ngược.

“Chỉ nhớ là tới quán bar.”

“Ừ, hay lắm.”

Lâm Hiếu Thành cảm giác không ổn, nhưng không tài nào nhớ nổi. Có lẽ vì không thoải mái, cậu ta bất giác sờ lên mặt, lại hít một hơi: “Đau.”

Lý Miễn buồn cười, song không nói gì. Ngụy Tiêu nhanh chóng thu dọn vỏ chai, xách ra ngoài cửa, nói: “Lát nữa xuống lầu tiện tay vứt hộ tớ.”

Ba chúng tôi sửa soạn đơn giản, vội vã quay về trường. Trước khi rời đi, Lâm Hiếu Thành cứ khách khí mãi – lại giống người rồi: “Hay nghe Khương Lộc nhắc đến cô, là ca sĩ, tối qua cô hát rất hay. Còn cho chúng tôi tá túc một đêm, thật sự đã làm phiền rất nhiều, cám ơn cô.”

Ngụy Tiêu dừng mắt ở bên má phiếm đỏ của cậu ta, thong thả nói: “Không cần cám ơn.”



Sau cái lần say xỉn ấy, Lâm Hiếu Thành vào Nam, tìm việc ở công ty tài chính tại một thành phố xa lạ, không ở lại Bắc Kinh mà cũng chẳng về nhà.

Tôi cũng đã thi xong, vì để chờ Lý Miễn thi cuối kỳ, một mình ở ký túc xá trải nghiệm cuộc sống tự do. Ban ngày ngủ li bì, buổi tối thức đêm xem phim ảnh xem truyền hình thực tế, mắt còn thâm hơn lúc ôn tập.

Năm ấy có quá nửa bạn cùng lớp đều thi lên, vậy là cả đám tụ tập ăn uống chúc mừng đã thoát khỏi biển khổ. Chúng tôi đặt phòng ở quán cơm trước cửa Tây, một hồi sau mọi người bắt đầu khóc lóc kể lể, kể lại một năm qua đã vất vả thế nào.

Cả bọn đều uống say.

Tốt nghiệp không bao giờ thiếu rượu bia, dù đến bạn nữ không thích uống bia cũng sẽ nâng cốc. Bao nhiêu cặp đôi chia tay, bao nhiêu người bạn xa nhau, trong lòng có bao nhiêu oán giận, vất vả và trút gánh nặng, tất cả đều mượn rượu bày tỏ.

Mặt đỏ ửng, dạ dày nao nao, thậm chí còn nôn một lần. Lờ mờ nhớ mình dã ngủ gục trên ghế, bị người ta gọi dậy, mở hai mắt, trông thấy gương mặt của Lý Miễn.

Tôi nằm rạp trên lưng cậu, không còn sức nên trượt xuống, lại bị nhấc lên. Cứ thế lặp đi lặp lại, y hệt ngày bé chơi cầu trượt, cảm thấy thú vị, thế là bắt đầu cố tình trượt người xuống.

Cậu thở dài trong tuyết, thở ra một làn sương.



Những hình ảnh rời rạc vụt qua đầu trong lúc nửa tỉnh nửa mơ.

Hít sâu một hơi, ý thức quay về. Tôi cảm thấy khó thở, lồng ngực bị siết chặt khó chịu, phải kéo áo ngực ra thì mới thở được.

Sau đó trở tay cởi móc khóa, phát hiện móc cài ở vị trí trong cùng.

… Có gì đó không đúng.

Là thế này, hồi ấy có mốt mặc áo ngực nhỏ hơn một size để ngực trông to hơn, tôi tin tưởng và cũng học theo, ngày nào cũng mặc chặt đến nỗi in lằn.

Nên chưa bao giờ cài móc ở vị trí trong cùng, chặt như thế thì thở kiểu gì… Chắc chắn không phải tôi đã cài chiếc áo lót này!

Nghĩ đến đây, tôi ngồi bật dậy, trước mắt là giấy dán tường rất tục trong nhà nghỉ, cúi đầu là chiếc chăn in hình hoa hồng, tôi cố giữ nhịp tim bình tĩnh, từ từ vén góc chăn lên… Quần áo vẫn còn.

Đầu óc trống trơn, im lặng mấy phút, vẫn không có bất cứ manh mối nào. Hình như tối qua sau khi chia tay có thấy Lý Miễn, vậy là dè dặt gọi tên cậu.

Nhưng không ai trả lời.
Bình Luận (0)
Comment