Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 44

Trưa ngày hôm sau, Sư Giá đã liên lạc trước với Tiền Diêu. Điện thoại vừa được kết nối, nàng nghe thấy một giọng nói mơ hồ lười biếng từ đầu bên kia, nàng ngừng lại: "Vừa mới dậy à?"

"Ừm..." Đối phương kéo dài giọng mũi, "Tối qua về hơi trễ."

"...Đừng thức khuya quá."

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh, giống như hoàn toàn đem lời nói của Sư Giá bỏ ngoài tai, "Không có sinh hoạt tình d*c, chẳng lẽ cậu còn không cho mình có cuộc sống về đêm à?"

Sư Giá: "Cậu nói chuyện đàng hoàng đi."

"A, được, quên mất Giá Giá của chúng ta, không cần sinh hoạt tình d*c cũng không cần cuộc sống về đêm." Tuy đối phương nói như thế, nhưng lời này ai nghe qua cũng thấy đối phương không hề có ý hối cải.

Sư Giá: "..."

Trong lòng nàng có chút không phục, ai nói vậy?

"Được rồi, mình dậy ngay, không phải còn một giờ nữa sao? Mình đánh răng rửa mặt, năm phút, sau đó lái xe đến văn phòng, mười phút, tổng cộng cũng chỉ mất có mười lăm phút, mình còn có thể mang cho cậu một ly Americano nóng."

Sư Giá: "...Cậu tỉnh rượu chưa?"

Động tác c ởi quần áo của Tiền Diêu dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia xảo trá: "Không bằng, lần sau chúng ta hẹn thời gian cùng uống một bữa đi? Cũng đừng giống như lần trước, cậu và Lâm Tam Nương hai người đều uống không lại mình!"

"Cậu im đi, nhanh chóng chuẩn bị rồi đến văn phòng đi." Sư Giá nói.

Hôm qua Tang Thúc đã biết Sư Giá đã hẹn với bác sĩ tâm lý, cũng đã thương lượng với Lục Mẫn hôm nay đến phòng tư vấn. Tang Thúc tin tưởng Sư Giá, cũng không hỏi đối phương là ai. Nhưng khi bốn người gặp nhau ở bãi đỗ xe, Tang Thúc không thể không nghi ngờ đối phương.

Tiền Diêu cầm theo hai cốc cà phê trong tay, khi nhìn thấy xe của Sư Giá, cô liền trực tiếp đi tới.

"Con mẹ nó, giữa trưa mà đi mua cà phê cũng nhiều người như vậy sao? Trước kia buổi sáng uống một cốc Starbucks để chụp ảnh không phải là phổ biến à? Chẳng lẽ bây giờ đã đổi sáng giữa trưa rồi? Ai da!" Tiền Diêu vừa nói vừa đi bên cạnh Sư Giá một cách tự nhiên.

Sư Giá: "...Bác sĩ Tiền, cậu có thể chú ý một chút trước mặt khách hàng được không?"

Hiện tại bên cạnh nàng còn có Tang Thúc cùng Lục Mẫn hai người sống sờ sờ a! Tuy rằng Sư Giá chưa bao giờ nghi ngờ trình độ của Tiền Diêu, nhưng bộ dáng hiện tại của cô, nàng lo lắng sẽ bị người ta nghi ngờ là không đáng tin cậy.

Tiền Diêu "A" một tiếng, lúc này mới đem tầm mắt rơi vào hai người bên cạnh Sư Giá, "Khẩu trang, kính râm, mũ lưỡi trai? Các người cho là mình là minh tinh sao?"

Sư Giá: "..."

Tang Thúc: "..."


Ồ, đúng là như vậy.

Lần đầu tiên Tang Thúc bị người khác hoài nghi thân phận, rất mới lạ.

Khi Tiền Diêu nhìn thấy khuôn mặt dưới khẩu trang của Tang Thúc và Lục Mẫn, sự kinh ngạc trong mắt chỉ chợt lóe lên, cô không có bất kỳ hứng thú gì với thân phận của hai người, ngược lại nhìn Sư Giá nói: "Cậu định chuyển nghề à?"

"Không có, mình chưa kịp giới thiệu cho cậu." Sư Giá nói xong, đang định chỉ vào Tang Thúc, nhưng Tiền Diêu đã lên tiếng trước—

"Mình biết, là Tang Thúc, mình cũng đang theo dõi i18."

Sư Giá: "..."

"Hiện nay các em gái đều thích những chương trình giải trí này, muốn tán tỉnh các em gái, nhất định phải biết rõ những chuyện này." Tiền Diêu xoay chiếc nhẫn trong tay mình, ở trên ngón trỏ, có ba chiếc nhẫn màu vàng cực nhỏ, hiện tại dưới ánh đèn chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, có chút đẹp mắt.

Sư Giá lúc này hoàn toàn không muốn nói chuyện, thậm chí nàng có thể cảm giác được ánh mắt của Tang Thúc đang nhìn nàng.

Mỗi lần gặp Tiền Diêu, điểm tin cậy của nàng đều bị giảm xuống.

Sau khi Tiền Diêu đi vào văn phòng, cởi bỏ chiếc áo khoác da màu trắng thoạt nhìn có chút khoa trương ra, lộ ra chiếc váy liền thân màu đen bó sát người ở bên trong, thay đồng phục làm việc, cô đưa tay chỉ ra ngoài, "Người không liên quan mời ra ngoài đợi."

Mặc dù Tang Thúc tự nhủ trong lòng rằng đây chính là người mà Sư Giá tim đến, có thể tin tưởng đối phương. Nhưng cô thật sự không nhịn được nghĩ nhiều, vị bác sĩ này nhìn hoàn toàn khác với Sư Giá, nếu như nói Sư Giá nhìn giống như là trị bệnh cứu người, thì vị bác sĩ mới gặp này, Tang Thúc cảm thấy có thể là... cùng một loại người với cô trước đây.

Ừm, hoa hòe lộng lẫy.

Đi ra bên ngoài, Tang Thúc còn chưa hỏi gì, Sư Giá đã thẳng thắn trước một bước: "Bạn của em, Tiền Diêu. Lúc học cao trung chúng em tham gia chung một câu lạc bộ, lúc học đại học đều học trường y, chỉ là hai chuyên ngành của chúng em không giống nhau. Về phương diện kỹ thuật chị có thể yên tâm, về phần cái khác, chị cũng thấy rồi đấy, đừng đặt nhiều hy vọng quá..."

Khi nói những lời này Sư Giá gần như muốn che mặt lại, ban nãy nàng nhìn thấy chiếc váy nhung màu đen trên người Tiền Diêu, từ đầu vai đến ngực đều là lụa mỏng màu đen, thoạt nhìn đầy gợi cảm mê người.

Trước đây Lâm Tương từng không chút khách khí hung hăng trào phúng Tiền Diêu, nói cô không giống đi trị liệu tâm lý cho người ta mà giống như đi trình diễn thời trang hơn.

Lâm Tương và Tiền Diêu vẫn luôn bất hòa, người trước chướng mắt người sau vì công việc mà liều mạng, người sau tự nhiên sẽ chướng mắt bộ dạng cà lơ phất phơ bất cứ lúc nào của cô.

"Không phải bên ngoài tôi vẫn mặc áo blouse sao? Cậu muốn tôi giống như cậu cả ngày đều phải che kín mít à? Dáng người bà đây rất đẹp được chứ! Lâm Tương, cậu biết cậu như vậy là làm sao không? Cậu là đang ghen tị với tôi, ha ha ha!"

Một câu nói đã có thể khơi mào bao nhiều rắc rối, Lâm Tương thân là luật sư sao có thể chịu thua?

Sư Giá nghĩ đến mỗi lần ba người tụ họp với nhau, chính nàng cuối cùng nhịn không được muốn lấy tai nghe bịt lại lỗ tai, không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, lại tiếp tục nói với Tang Thúc: "Chị yên tâm, nàng nhìn tuy có chút không đáng tin, nhưng lúc làm việc vẫn rất nghiêm túc."


Nếu không với thái độ chỉ đến làm việc nửa ngày của Tiền Diêu, cũng không có tiền cho cô ngày nào cũng đi câu lạc bộ quyến rũ các em gái.

Câu nói còn lại bị Sư Giá nuốt trở lại trong bụng.

Tang Thúc "Ừm" một tiếng, nhưng hiển nhiên sau khi cô nghe xong lời của Sư Giá, giọng có chút bực bội: "Nàng từng theo đuổi em à?"

Sư Giá: "..."

Sao có thể chứ!

Sư Giá đang chuẩn bị lắc đầu, nhưng thấy bộ dáng Tang Thúc như lâm đại địch, không khỏi cảm thấy buổn cười, nghiêng đầu, cười hỏi ngược lại: "Nàng nếu như từng theo đuổi em, chị còn có cơ hội à?"

Tang Thúc: "!!!"

Sau khi Tang Thúc thấp thỏm không yên thì mừng rỡ, nhưng lại bị lời nói của bạn gái làm cho cả người đều không tốt, "Chị có chỗ nào không tốt? Có chỗ nào không bằng nàng chứ? Cho dù là nàng theo đuổi em, vậy em cũng phải thích chị."

Sư Giá bị câu nói này của cô chọc cười thành tiếng: "Tang Thúc, sao chị có thể vô liêm sỉ như vậy?"

Tang Thúc: "..."

Sư Giá lau khóe mắt, nàng quả thực bị Tang Thúc làm cho cười ra nước mắt, giải thích: "Hồi cao trung chúng em cùng tham gia một câu lạc bộ, thường xuyên cùng nhau phụ trách các hoạt động. Tính tình của Tiền Diêu vẫn luôn như vậy, giữa em và nàng ngoại trừ là bạn bè thì cũng không có gì đặc biệt. Con người của nàng có một nguyên tắc..."

Khi nói tới đây, Sư Giá dừng lại một chút, đối với câu nói "thỏ không ăn cỏ gần hang" kia, Tiền Diên có thể nói thẳng thắn nói ra, nàng căn bản không muốn nhắc đến.

Tang Thúc đã hiểu ý của nàng, không nhịn được nhéo cằm Sư Giá, cắn môi nàng một cái, "Lừa đảo, em cố ý k1ch thích chị à?"

Sư Giá trốn trong lòng cô cười, "Không có, là tự chị nghĩ nhiều!"

Tang Thúc không nói gì, trong mắt cô Sư Giá tốt đến mức bất luận kẻ nào cũng thích nàng, lo lắng những việc này cũng là chuyện bình thường.

Sư Giá rời đi trước, buổi chiều nàng còn có cuộc phẫu thuật.

Hơn bốn giờ chiều, sau khi Sư Giá từ trong phòng phẫu thuật đi ra, vừa c ởi quần áo vô trùng, dặn dò người nhà những việc cần chú ý sau khi phẫu thuật. Lúc đi ngang qua phòng y tá liền nghe thấy y tá trực ban đang hưng phấn thảo luận. Sư Giá không có ý định nghe lén, chẳng qua khi mấy chữ "Tang Thúc Lục Mẫn" lọt vào tai Sư Giá, nàng không nhịn được dừng bước lại, quay đầu nhìn y tá hỏi: "Tang Thúc?"

Y tá thấy nàng, gật đầu, hưng phấn lại gần nói: "Bác sĩ, cô đã gặp bạn trai của Lục Mẫn chưa? Oa, đẹp trai lắm, lúc trước tôi đã nhìn thấy tin đồn nàng đang yêu đương, oa, không ngờ hôm nay lại gặp được người thật ngay tại bệnh viện chúng ta!"


Sư Giá: "..."

Y tá không đợi nàng trả lời, đã líu ríu mở miệng nói trước: "Hơn nữa bạn trai nàng đối xử với nàng quá tốt! Hình như là tối hôm qua bị thương phải vào bệnh viện chúng ta, hôm nay Lục Mẫn đến thăm anh ấy, bây giờ anh ấy vẫn còn quỳ trước mặt Lục Mẫn! Nhưng không biết là chuyện gì, quỳ xuống cũng rất..."

Sư Giá đã không còn muốn biết y tá ở phía sau muốn nói cái gì, vội vội vàng vàng bước nhanh về phía phòng bệnh của Từ Tử Xuyên.

Sư Giá còn chưa đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng ồn ào trên hành lang.

Nàng hướng mắt nhìn lại, tầm mắt lướt qua những người bệnh nhân mặc quần áo bệnh nhân, rơi vào phòng bệnh của Từ Tử Xuyên cách đó không xa. Ước chừng là bởi vì Từ Khải Lỵ mang người tới đây xử lý, đồng thời cũng dẫn người canh giữ ở của phòng bệnh, lúc này mới khiến các bệnh nhân cùng khoa nội trú không thể tiến thêm một bước.

Sư Giá đứng ở bên ngoài đám người, nhìn đầu người đông nghìn nghịt trước mắt, không khỏi cảm thấy đau đầu.

Lấy điện thoại ra, nàng gọi cho bảo vệ đến xử lý đám người này.

Trong bệnh viện cấm lớn tiếng ồn ào, như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Tách đám người kia ra, Sư Giá đi về phía phòng bệnh bên kia.

Sư Giá còn chưa đi tới cửa, bên tai nàng đã nghe thấy không ít người đang thảo luận về người bên trong—

"Chàng trai này không tệ, biết làm sai liền xin lỗi, còn rất thành khẩn! Cũng đã quỳ xuống!"

"Tôi đã nói không nên tìm nữ minh tinh mà, cậu xem nàng lạnh lùng như vậy, người ta quỳ ở cửa lâu vậy rồi còn không hòa giải, ầm ĩ đòi chia tay!"

"Quá hung dữ, nhà gái quá cường thế, không được không được."

"Không phải còn đang bị thương sao? Chậc chậc, thật đúng là tạo nghiệt mà!"

"Nam nhân dưới gối có hoàng kim, cái này còn có cái gì không thể tha thứ?"

...

Lông mày Sư Giá không khỏi nhíu lại, Từ Tử Xuyên làm những chuyện này ở bệnh viện, rõ ràng là muốn làm lớn chuyện, đương nhiên hắn không sợ hãi, nghe tiếng thảo luận bên ngoài, có bao nhiều người cảm thấy chỉ c ần sau khi phạm sai lầm xin lỗi thì có thể được tha thứ, có bao nhiêu người cảm thấy hiện tại chính là Lục Mẫn không chịu buông tha người, quá so đo?

Sư Giá đi vào phòng bệnh, vừa vặn nghe được tiếng Từ Tử Xuyên còn đang giả mù sa mưa xin lỗi

"Mẫn Mẫn, anh sai rồi, hôm qua là anh nhất thời hồ đồ, anh không nên ra tay đánh em, nhưng đó không phải là bởi vì tâm tình lúc đó anh không tốt sao? Do công việc của anh không được thuận lợi, sau này anh cam đoan, anh cam đoan chắc chắn sẽ không bao giờ ra tay với em nữa, em đừng giận nữa nhé?"

Lục Mẫn bây giờ đang đứng trước mặt Tang Thúc, sắc mặt vẫn khó coi.

Mùa đông này Lục Mẫn mặc áo dài che đi vết thương trên người, căn bản không thể nhìn ra những vết thương nàng phải chịu do bị đánh vào ngày hôm qua.

Sau khi nhận được lời khuyên từ Tiền Diêu, sắc mặt Lục Mẫn đã tốt hơn một chút. Vốn nàng không muón đến bệnh viện, nhưng có một việc nàng phải nói rõ ràng với Từ Tử Xuyên. Đúng như những gì Tang Thúc đã nói với chính mình tối hôm qua, Lục Mẫn không ngừng bị quấy rầy. Nếu như lúc này nàng mềm lòng vì nhìn thấy Từ Tử Xuyên như vậy, Lục Mẫn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Trước đây nàng từng bị Từ Tử Xuyên tát một cái, cũng bởi vì hắn đau khổ níu giữ, làm cho nàng cảm thấy đối phương yêu mình sâu sắc, nếu không thì tại sao hắn lại không nỡ để nàng rời đi?


Thế nhưng chính sự thỏa hiệp tha thứ đó, đã khiến Lục Mẫn phải chịu những trận hành hung càng thêm trầm trọng như bây giờ.

Lục Mẫn lắc đầu, "Từ Tử Xuyên, ngày hôm qua nếu không phải Tang Thúc bọn họ tới tìm tôi, anh nghĩ bây giờ tôi còn có thể xuất hiện ở đây hay không. Bây giờ anh cầu xin tôi tha thứ, lúc anh dánh tôi anh có nghĩ tới chuyện này không?"

Từ Tử Xuyên: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, hôm qua anh uống nhiều quá..."

"Uống nhiều quá chính là lý do bạo lực người khác của anh à? Mặt cũng dày lắm, không biết còn có thể vô sỉ đến đâu nữa." Sư Giá đứng ở cửa mặt lạnh châm chọc nói, bạo lực người khác còn tìm lý do? Còn có thể dùng uống say để làm lý do?

Từ Tử Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn Sư Giá, đôi mắt như vực sâu, không thể nhìn thấy đáy.

Tang Thúc vừa nghe thấy tiếng Sư Giá, lập tức đi tới trước mặt nàng, thấp giọng nói: "Sao em lại tới đây?"

Sư Giá thấy bộ dáng khẩn trương của cô, không khỏi vỗ vỗ mu bàn tay Tang Thúc, lại nhìn chằm chằm Từ Tử Xuyên, mỉm cười nói: "Tôi đang nghĩ đến việc đi giám định thương tích, nghe nói hai người cũng tới bệnh viện nên đến hỏi cô Lục có muốn cùng đến đồn cảnh sát không? Người này thích vò đầu bứt tai, biểu diễn cảnh khổ sở cho quần chúng vây xem như vậy, chi bằng để anh ta thể hiện tiết mục bạo lực với cô trước mặt cánh sát đi?"

Nàng ở bên ngoài nghe những người đó thảo luận, liền biết trong lòng Từ Tử Xuyên tính toán cái gì. Rõ ràng là người gây hại, bây giờ lại có ý đồ hạ thấp bản thân để quần chúng ăn dưa không biết rõ chân tướng đứng về phía mình, chỉ trích người bị hại.

Hành vi này của Từ Tử Xuyên thật sự khiến người ta vừa ghê tởm vừa phẫn nộ.

Sau khi Sư Giá nói ra những lời này, ánh mắt Từ Tử Xuyên rốt cuộc có một tia dao động.

Nhưng hắn lại không mấy sợ hãi.

"Bác sĩ Sư, ngày hôm qua vết thương của cô là do tôi vô tình gây ra, nhưng sao cô không hỏi bạn gái mình trước vì sao lại vô duyên vô cớ xông tới đánh tôi?" Từ Tử Xuyên nhìn chằm chằm Sư Giá, trong mắt hiện lên ý cười.

Hắn chắc chắn Sư Giá không dám làm lớn chuyện, dù sao chuyện này Tang Thúc cũng có liên quan.

Nếu như đều là người bình thường như hắn đương nhiên không sao, nhưng Tang Thúc không giống vậy, người này là minh tinh còn là một nữ minh tinh, người trong xã hội này đối với phụ nữ không khoan dung như vậy, dù biết tiền căn hậu quả nhưng đến lúc đó bị mắng khẳng định cũng sẽ là Tang Thúc.

Thấy hắn không hề sợ hãi, thậm chí còn rất đắc ý, rốt cuộc Sư Giá cũng hiểu vì sao có vài người lại hành động nông nổi như vậy.

"Anh, dùng bạo lực với Lục Mẫn, Lục Mẫn xin sự giúp đỡ tôi và Tang Thúc, Tang Thúc ngăn cản khống chế anh, sau đó anh giả vờ khuất phục, muốn đánh lén Tang Thúc, Lục Mẫn vì muốn ngăn cản anh, xuất phát từ tự vệ đánh ngất anh. Từ tiên sinh, anh cảm thấy tình tiết này thế nào?"

Sư Giá đứng trước mặt đối phương, thấp giọng cười hỏi.

"Mẹ kiếp!" Từ Tử Xuyên mắng, hắn trừng mắt nhìn Sư Giá, dường như cảm thấy lời này không thể nào được nói ra từ miệng đối phương.

Thế nhưng...

Sư Giá đi tới, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói vẫn ôn hòa, "Tối qua không phải anh đã nói với tôi rồi sao? Tôi và anh là cùng một loại người?" Sư Giá chỉ chỉ vào đầu mình, lắc lắc đầu, "Anh sai rồi, tôi có thứ này, còn anh thì không."

Súc sinh bạo lực người khác sao có đầu óc đây?

"Còn nữa, anh nóng vội ra tay trong thanh máy, cũng bị camera quay lại, đừng nghĩ có thể ngụy biện được, đầu óc anh không tốt lắm, biến khéo thành vụng thì càng mất mặt."

Bình Luận (0)
Comment