Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 53

Chương 53

Tang Thúc thật sự có thể nói ra lời này à?

Sư Giá ở trong chăn trừng mắt, nhìn Tang Thúc đang ngồi bên cạnh mình, giữa lông mày thanh lệ mang theo vài phần tức giận buồn cười, như là muốn hung dữ, nhưng lại không nhìn ra bộ dáng hung dữ của nàng. Giống như là đóa hoa cao lãnh muốn nổi giận, nhưng chẳng thể làm gì khác ngoại việc đung đưa trong gió, run rẩy vì tức giận, bộ dáng như vậy chỉ làm cho người ta cảm thấy đáng yêu quá mức, cũng không cảm nhận được sự uy hiếp nào.

Tang Thúc thấy thế, trong lòng cảm thấy buồn cười, cúi đầu muốn hôn Sư Giá, người sau tránh không kịp, liền bị cô hôn.

Sư Giá đến bây giờ vẫn còn tức giận, tức giận vì Tang Thúc có ý nói nàng vừa rồi không có làm gì mà lại cảm thấy mệt! Chẳng lẽ nàng không ra sức sao? Ở trong nước chẳng lẽ không cần dùng sức sao? Đưa tay vịn bên cạnh hồ không cần dùng sức sao? Nàng nói không cần tiếp tục, chẳng lẽ không tiêu hao khí lực của nàng sao?! Nàng rất tức giận! Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện càng làm nàng tức giận hơn, nàng còn chưa nói chuyện đàng hoàng với Tang Thúc rốt cuộc là ai mệt hơn thì nàng lại bị cô hôn lần nữa!

Không phải vẫn đang cãi nhau sao?

Đâu phải cô muốn hôn là hôn được!

"Tang Thúc!" Sư Giá giống như cảnh cáo hô to tên của người trước mặt.

Tang Thúc "Ừ" một tiếng, nhịn cười trong lòng, "Chị ở đây!"

"Chị hôn cái gì mà hôn!" Sư Giá bất mãn nói.

Bộ dáng nàng tự cho là nghiêm trang, chỉ làm cho người nhìn càng thấy thích.

Tang Thúc nhíu mày: "Không thể hôn à?"

Sư Giá nhất thời bị nghẹn họng, nửa ngày nói không nên lời.

Một lát sau, nàng bị Tang Thúc kéo từ trong chăn ra ăn cơm, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Phải đợi em đồng ý chị mới được hôn."

Tang Thúc: "Được."

Nói xong, cô liền cúi đầu hôn người bên cạnh một cái.

Sư Giá: "!!!"

Những lời nàng vừa nói Tang Thúc một chữ cũng không nghe lọt sao?!

Tang Thúc đưa đôi đũa cho nàng, liếc nhìn khuôn mặt vừa sững sờ vừa tức giận của Sư Giá, dùng vẻ mặt nghiêm trang giải thích hành động vừa rồi của mình: "À, không phải chị muốn hôn em, mà là để em hôn chị. Em muốn hôn chị, bất cứ lúc nào cũng được, không cần sự cho phép của chị."

Sư Giá: "???"

Đây là cái logic nhảm nhí gì vậy? Hơn nữa, vừa rồi nàng có muốn hôn Tang Thúc sao?


Người này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ!

Nhưng bây giờ nhìn Tang Thúc đã bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, Sư Giá nhìn chằm chằm mặt cô một lúc lâu, dù sao từ trên mặt Tang Thúc thật đúng là nhìn không ra có cái gì khác thường, nàng nhịn không được lại bắt đầu tự trách bản thân có phải là đã làm quá lên hay không, vốn...hôn nhẹ...thật ra thì cũng không có gì là không thể?

Nghĩ tới đây, Sư Giá cảm thấy có chút áy náy.

Kết quả của cảm giác tội lỗi là nàng nhịn không được liên tục ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt kia cũng quá lộ liễu.

Tang Thúc làm sao có thể không nhận ra, nhưng cô cố tình không nhìn vào mắt Sư Giá, cảm nhận được ánh mắt dò xét cẩn thận của bạn gái, khiến cho cô muốn ôm bụng cười to.

Nhưng bây giờ không thể cười được, nếu không mọi nỗ lực của cô sẽ trở nên uổng phí.

Cái gì mà phải được nàng đồng ý mới được hôn? Vậy đây có còn là vợ của cô khong vậy?!

Không thể để như vậy được! Phải chỉnh đốn lại!

Cuối cùng, khi bữa ăn sắp kết thúc, Tang Thúc mới ngẩng đầu nhìn người bên cạnh: "Em ăn no chưa?"

Sư Giá gật đầu: "Còn chị?"

"Vẫn chưa." Tang Thúc nói.

Sư Giá: "..."

"Em đặt ra nguyên tắc với chị, làm chị bị tức no rồi." Tang Thúc tiếp tục nói.

Sư Giá: "..."

Lâu thật lâu không thấy Tang Thúc nói câu tiếp theo, Sư Giá không khỏi vươn tay ra, từ chỗ ngồi len lén đi qua, hai đầu ngón tay kéo áo của người ngồi bên cạnh mình: "Này."

Tang Thúc không lên tiếng.

Sư Giá có chút bối rối, lại kéo áo của cô: "Chị còn tức giận à?"

Tang Thúc vẫn không lên tiếng.

Sư Giá cuối cùng cũng chịu thua: "Được rồi, sau này chị có thể tùy ý hôn."

Tang Thúc vẫn nghiêm mặt: "Bây giờ em nói như vậy, nhưng sau này em đổi ý thì sao? Không có bằng chứng chị không tin được!"


Người như Sư Giá sao có thể biết Tang Thúc lúc này đang nghĩ gì, chỉ cho rằng cô vẫn không vui, không khỏi lùi một bước: "Vậy chị muốn em lưu lại bằng chứng như thế nào?"

Tang Thúc gãi gãi đầu, bộ dáng giống như cũng rất khổ não, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc GoPro được chính cô đặt ở vị trí dễ thấy, hướng về phía Sư Giá nói: "Cứ nói với cái máy này đi, lời của em chị phải quay lại mới yên tâm được!"

Khi nhìn thấy GoPro, Sư Giá vẫn chưa kịp phản ứng. Nghe Tang Thư nói, nàng còn muốn hỏi có cần nghiêm túc như vậy không? Dùng bút viết ra không tốt hơn sao? Chỉ một tờ giấy cam đoan gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tang Thúc, cuối cùng Sư Giá cũng không nói gì mà đồng ý.

"Được." Nàng gật đầu, "Chị muốn em nói gì?"

Tang Thúc mím môi, cố gắng tỏ ra mình không để ý lắm, cũng tỏ vẻ không coi trọng điều đó, nhưng giọng nói có chút hưng phấn, "Vậy em cứ tùy tiện nói những lời em vừa nói đi."

Sư Giá: "Nói cái gì?"

Tang Thúc cử động mông, giả vờ ho khan một tiếng để che đi nụ cười sâu thẳm khó có thể che giấu trong mắt: "Thì, thì câu vừa rồi của em đó, chị có thể tùy ý làm cái gì..."

Sư Giá: "..."

Bữa ăn kéo dài rất lâu, Sư Giá ngay sau đó đã sang phòng bên cạnh xem tình hình của Tống lão sư.

Sư Giá vừa đi ra ngoài, Tang Thúc liền ngã xuống giường điên cuồng lăn lộn!

Sau đó liền cười phá lên.

Vừa rồi Tang Thúc nghẹn cười thật sự là quá cực khổ, bây giờ một mình cô cũng có thể cười đến sắp không thở nổi.

Tang Thúc trốn trong chăn, lén xem lại lời Sư Giá đã nói với GoPro vô số lần, mỗi lần nghe thấy Sư Giá nói câu "Tùy ý chị hôn" thì cô đều khống chế không được hai chân hưng phấn, hận không thể đem đệm chăn đạp thành cái động ngay lúc này.

Thấy vẻ mặt rối rắm còn mang theo chút không tình nguyện của Sư Giá, Tang Thúc gần như cười ra nước mắt.

Bạn gái của cô thực sự không nên quá dễ thương như vậy!

Sau khi đã làm mờ khuôn mặt của Sư Giá, Tang Thúc liền đăng lên weibo.

Gì chứ, một đám fan giả còn muốn cướp vợ của cô? Exm? Tối nay cô sẽ cho đám người này biết Sư Giá rốt cuộc là vợ của ai!

[Tang Thúc V: Vợ tôi nói chuyện thật sự có thể khiến người ta ngọt chết!]

Dưới đây là " lời cam đoan" mà Sư Giá vừa bị lừa ghi lại.


Đoạn video này vừa được đăng lên, đã có một nhóm fan vô cùng thích thú bấm vào, đợi đến sau khi xem xong,đã không khống chế được bàn phím trong tay, hung hăng mà đập vào ót của thần tượng nhà mình—

"Gì đây? Đừng khi dễ người khác như vậy chứ! Tối nay là giao thừa đó!"

"Chết mất, trời ạ, sao bác sĩ lại có thể dễ thương như vậy chứ? Lúc xem bài, tôi còn tưởng cô ấy siêu cấp lạnh lùng! Sao cô ấy lại có thể là như thế này chứ!"

"Lầu trên, sự thật là bác sĩ ngoài đời thực sự rất lạnh lùng. Sau khi xem đoạn video này của nữ thần, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã gặp phải một bác sĩ giả..."

"Thật ngọt ngào! Siêu cấp đáng yêu, tôi thích!"

"Tùy ý chị hôn, ô ô ô, những lời này sẽ g iết chết tôi mất!"

"Tang Tang, là cô cố ý đúng không? Chỉ vì trước đây chúng tôi nói thích bác sĩ mà bây giờ cô cho chúng tôi xem cái này? Xin lỗ nhé, cho dù bây giờ cô có đăng video này thì tôi vẫn rất yêu bác sĩ, càng ngày càng yêu!"

...

Ai còn có thể ngồi yên cho được? Cho dù không phải fan, là bạn bè của Tang Thúc nhìn thấy bài đăng này cũng không khỏi nhao nhao like và share, kéo một làn sóng truy cập đến cho cô, ngay cả Lục Mẫn cũng gửi Wechat cho Tang Thúc.

Lục Mẫn: [cậu thật lẳng lơ.]

Từ lúc nhìn thấy tin nhắn này, Tang Thúc đã không hiểu, hiện tại bạn bè gửi tin nhắn cho cô nói chuyện này cũng không ít, nhưng mọi người đều nói cô quá lẳng lơ, thế nhưng trong video này rõ ràng người nói chính là Sư Giá, tại sao lại đội cái mũ này lên đầu cô?

Tang Thúc: Tang Thúc: [Tại sao lại là mình?]

Lục Mẫn: [Lẽ nào bác sĩ sư cô ấy có thể chủ động nói ra những lời này? Nhất định là cậu lại làm ra chuyện gì, mới khiến bác sĩ Sư nói những lời này, chính là cậu lẳng lơ còn không thừa nhận!]

Tang Thúc nhìn tin nhắn này, không nhịn được cười ra tiếng.

Sư Giá quả thực không phải là người sẽ chủ động nói ra những lời này, nhưng bây giờ lại bởi vì cô mà quay video cam đoan, cảnh tượng kia, thật sự là nhớ lại thế nào cũng sẽ không cảm thấy chán.

Ngay lúc Tang Thúc dương dương đắc ý chuẩn bị khoe khoang chuyện này với Lục Mẫn, cửa bên ngoài đã bị thô bạo mở ra.

Sư Giá hùng hổ bước vào.

Nếu Sư Giá đến phòng Tống lão sư mà không biết chuyện gì đang xảy ra trên Weibo thì đó là chuyện bình thường, vốn dĩ nàng cũng không để ý tới mạng xã hội. Nhưng bên cạnh nàng còn có một fan cuồng nhiệt của Tang Thúc, là một người hâm mộ trẻ, Trương Du không thể chịu nổi nữa!

Trong video này đâu phải là lão sư bình thường thoạt nhìn nghiêm túc lại lạnh lùng của cậu!

Sau khi thực tập sinh kiêm người hâm mộ gửi lời chúc mừng năm mới, lại run run rẩy rẩy hỏi về video trên Weibo.

Cậu còn chưa hỏi xong, Sư Giá đã nhận được lời chúc mừng năm mới của Lâm Tương cùng với lời... "dạy bảo"

Lâm Tường: [Sao cậu lại ngốc như thế! Đoạn video cam đoan này là cái gì? Không ngờ cậu lại vui vẻ để cho cô ấy bắt nạt cậu như vậy! Cậu có ngốc không vậy? Cậu không thể quá mềm yếu được, sao trước mặt Tang Thúc cậu lại như biến thành một người khác vậy! Cứng rắn lên cho mình! Đừng cái gì cũng chiều theo ý cô ấy! Càng nghĩ càng giận mà!]

Lâm đại luật sư luôn luôn tích chữ như vàng, chỉ có lúc oán giận Tiền Diêu mới có thể không keo kiệt đánh nhiều chữ như vậy. Mà hôm nay, thoạt nhìn hiển nhiên là thái độ "đáng thất vọng" của Sư Giá đã làm cho cô ấy tức giận, đùng đùng gửi đến mấy câu dài như vậy để dạy bảo nàng.

Đã đến mức này, Sư Giá làm sao còn không thể "tỉnh ngộ".


Nàng lại bị Tang Thúc "gài bẫy"!

"Tang Thúc!" Sư Giá lao vào, nàng nhập gia tùy tục mặc một bộ kimono xám đậm, nếu không nói lời nào, chỉ nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng đến bất khả xâm phạm. Nhưng bây giờ, Sư Giá làm sao còn nhớ rõ phải duy trì hình tượng? Nàng lại bị Tang Thúc " lừa " rồi! Trong lòng rất tức giận!

Tang Thúc ngồi trên giường, mỉm cười nhìn người xông vào, "Hả? Không phải chị ở đây à? Có chuyện gì vậy?"

Giọng điệu này, giọng điệu này, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

"Chị còn giả vờ?" Sư Giá đi tới, một tay kéo cô từ trên giường đứng dậy.

Nàng mới không cần ngồi hỏi tội Tang Thúc.

Nào biết lần kéo này không thể kéo Tang Thúc từ trên giường đứng dậy, ngược lại nàng còn bị Tang Thúc kéo xuống giường, ngã thẳng vào vòng tay của cô.

Sư Giá đỏ mặt, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Tang Thúc.

Nhưng giọng nói mang theo ý cười trêu tức của Tang Thúc đã lọt vào tai Sư Giá trước—

"Yo? Em muốn ôm chị à?"

Sư Giá hai má ửng hồng, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.

Đây là lời vô lý gì vậy? Rõ ràng là nàng bị cô kéo khiến cho không đứng vững.

Lời cãi lại còn chưa ra khỏi miệng, cằm tinh xảo của nàng đã bị Tang Thúc nắm lấy, sau đó trước mắt ập xuống một bóng đen, Tang Thúc lại hôn nàng.

Âm thanh sắc nét, trong căn phòng yên tĩnh kiểu Nhật, có vẻ gợi tình.

Sư Giá trừng mắt càng lớn hơn nữa! Nhưng bây giờ nàng không thể nói được!

"Bảo bối, suỵt..." Tang Thúc duỗi ngón tay ra đè lại cái miệng nhỏ nhắn của Sư Giá, cô nhìn đôi mắt hung dữ của người trong ngực, lại nhịn không được, cúi đầu hôn lên mắt đối phương, cười nói: "Em đã cam đoan, chị có thể tùy ý hôn em."

Sư Giá: "!!!"

"Không thể nói mà không giữ lời nha, bác sĩ Sư"

Ý cười trong mắt Tang Thúc sâu vô cùng.

Sư Giá: "..."

Đời này của nàng, chính là ở trước mặt Tang Thúc mềm lòng chịu thiệt thòi! Giống như bây giờ, rõ ràng nàng vốn hẳn là càng có lý...

Nhưng lại bị cái tên Tang Thúc này lợi dụng sơ hở!

Hiện tại không biết đã hôn nàng bao nhiêu lần!

Bình Luận (0)
Comment