Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 35


Tang Tửu mừng vì giờ đang ở Pháp, nếu không, với cách làm của Ôn Quý Từ, ngay cả đỉnh Mont Blanc cô cũng không ra được, những cư dân mạng đó sẽ vây quanh cô, một bước cũng không nhích được.
Tiêu đề hôm sau cũng sẽ hoàn toàn bị cô chiếm hết mất.
Gì mà Tang Tửu yêu đương bị lộ, Tang Tửu ẩn hôn nhiều năm không bị vạch trần, phô trương hơn nữa có thể là sắp sinh cả con luôn rồi.
Đợi cho mấy du khách đó bị Ôn Quý Từ lừa đi hết, Tang Tửu mới bắt đầu tính sổ với anh: “Anh, có phải anh nên giải thích với em không?”
Tang Tửu híp mắt nhìn anh, mặc dù không hề có lực uy hiếp nhưng cô vẫn trừng Ôn Quý Từ, có cái kiểu tự ý quyết định như vậy à!
“Giải thích cái gì?” Đôi mắt đào hoa của Ôn Quý Từ nheo lại, anh thản nhiên nhướng mày, thái độ tự nhiên hệt như lúc nãy anh nhận lời chúc phúc của người khác.
Tang Tửu cảm thấy mình bị thách thức, cô tức giận mở lớn mắt, không ngờ Ôn Quý Từ lại dám giả ngốc với cô.

Muốn lừa gạt để qua ải à, không có khả năng đó đâu!
“Anh nói xem? Ôn thái tử, sao em lại từ em gái của Ôn Quý Từ trở thành vợ của Ôn Quý Từ? Từ khi nào vậy? Sao em không biết?”
“Theo anh thấy…” Ôn Quý Từ cố ý kéo dài giọng nói, hệt như đao phủ trên sân hành hình, lưỡi đao chậm chạp không rơi xuống: “Em nên cảm ơn anh mới đúng.”
Tang Tửu nhất thời không cũng tần số với Ôn Quý Từ.
Dường như dáng vẻ ngẩn người này của Tang Tửu khiến Ôn Quý Từ rất vui, anh khẽ cười một tiếng, không kiềm được vươn tay ra gãi nhẹ vào đầu mũi cô.
“Nếu anh không làm vậy, có phải sẽ có người để ý đến thân phận ngôi sao của em không? Có phải chuyện em sợ độ cao sẽ bị phát hiện không? Có phải chuyện em đi cáp treo với một người đàn ông cũng sẽ bị lộ không?”
Dười lời nói tấn công của Ôn Quý Từ, Tang Tửu hoàn toàn ngẩn ra, từng câu từng chữ lọt vào tai cô, nhưng cô lại cảm thấy hình như anh nói cũng có lý, bản thân cô cũng tin luôn.
“Vậy sao anh chưa nghe thấy hai chữ “cảm ơn” nhỉ?” Ôn Quý Từ nói những lời lẽ đầy chính nghĩa, thành công khiến Tang Tửu bối rối.
Tang Tửu hoàn toàn bị khí thế của Ôn Quý Từ áp chế, vô thức buộc miệng: “Cảm ơn anh.”
Ngay sau đó, đôi môi mỏng của Ôn Quý Từ cong lên, càng quá đáng hơn: “Ừm, không cần cảm ơn.”
Lúc xuống núi, Tang Tửu mới ý thức được, Ôn Quý Từ thế này mà là giúp cô sao?
Như vậy chẳng sẽ càng có nhiều ánh mắt nhìn cô hơn sao? Ôn Quý Từ không nói còn được, giờ họ toàn nhìn chằm chằm vào cô thôi.
Lừa cô lâu như vậy, quan trọng là ngay cả câu giải thích cô cũng không thể nói ra được.
Bởi vì cô không biết tiếng Pháp mà! Bên cạnh cô chỉ có mỗi Ôn Quý Từ thông thạo tiếng Pháp, mà anh sao có thể hạ mình để đi bù đắp vào vấn đề do một tay anh tạo nên chứ.
Tang Tửu ngồi trong xe, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ không đảo mắt, vươn một tay ra, chuẩn xác đặt lên đầu Tang Tửu, không hề khách sáo xoa vài cái.
“Đói đến nỗi nghiến răng rồi à, anh đưa em đi ăn đồ ngon ngay đây.”
Với Ôn Quý Từ mà nói, sự phản kháng của Tang Tửu hoàn toàn không là gì cả.
Để trả thù Ôn Quý Từ, vừa đến nhà hàng là Tang Tửu đã gọi toàn món đắt nhất trong thực đơn, định khiến ví tiền Ôn Quý Từ đổ máu.
Thấy Tang Tửu cáu kỉnh, Ôn Quý Từ lại ở bên cạnh dịu dàng nhìn cô, môi nở nụ cười, như đang thể hiện sự bao dung với một đứa trẻ.
Mặt thì dịu dàng nhưng miệng lại chẳng nể nang gì: “Đủ ăn không, không cần gọi thêm mấy món nữa à?”
Tang Tửu như đấm vào bịch bông, thua thảm hại.
Nhưng sau khi ăn ngon xong, cơn giận của Tang Tửu cũng tan biến.
Ở Pháp mấy ngày, Tang Tửu và Ôn Quý Từ ngồi máy bay tư nhân về nước.
Hai người không về thẳng Cầm Thủy Loan mà bị bác cả của Ôn Quý Từ – Ôn Cố Đình gọi đến nhà tổ, ông ấy bảo có vài chuyện muốn thương lượng với Ôn Quý Từ.
Tang Tửu vốn đi cùng Ôn Quý Từ nên tất nhiên cũng theo anh đến nhà tổ, đúng lúc cũng đã một khoảng thời gian rồi hai người không gặp bà cụ Ôn.
Bà cụ Ôn vẫn như trước đó, không nhận ra thân phận thật sự của Tang Tửu, bà ôm Tang Tửu rồi gọi Tiểu Tửu Tiểu Tửu.
Nhưng Tiểu Tửu mà bà gọi không phải cháu gái nhà họ Ôn mà là bạn gái của Ôn Quý Từ, Tiểu Tửu của Ôn Quý Từ.
Ôn Cố Đình nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc vài giây, sau đó mới bình tĩnh lại.

Dù sao thì ông ấy cũng đã kinh doanh công ty lâu như vậy, có sóng gió nào mà chưa trải qua, năng lực chấp nhận cũng rất mạnh.
Ôn Cố Đình còn vỗ vai Tang Tửu: “Cô bé, phiền cháu rồi.”
Thời gian bà cụ Ôn tỉnh táo không nhiều, thế này khiến bà vui vẻ thì cũng tốt.
Bà cụ đã nhận định Tang Tửu là cháu dâu của bà, vậy thì chuyện lát nữa ông ấy muốn nói với Ôn Quý Từ cũng không thể nói ngay trước mặt cô được.

“A Từ, lát nữa cháu ra ngoài với bác một lát.” Ôn Cố Đình ra khỏi phòng, chẳng bao lâu sau, Ôn Quý Từ cũng đứng lên đi ra ngoài.
Tang Tửu ở lại với bà cụ Ôn, bà thoải mái dựa vào ghế bập bênh, ăn hạt óc chó Tang Tửu gõ ra cho bà.
Sau khi cửa phòng đóng lại, bà cụ Ôn bỗng mở mắt, đến gần Tang Tửu, còn đặt biệt thấp giọng nói: “Tiểu Tửu, cháu mau ra ngoài nghe xem, không được để người khác làm chuyện xấu với Tiểu Từ.”
Tang Tửu khựng lại, không hiểu lời bà cụ Ôn nói, cô cười rồi đặt hạt óc chó vào lòng bàn tay bà cụ, giải thích: “Bà nội, chắc bác cả có chuyện công việc muốn nói với anh, bà đừng lo lắng.”
Bà cụ Ôn vẫn kiên quyết, đẩy nhẹ vai Tang Tửu: “Cháu mau đi nghe xem, không nghe thì đừng hối hận.”
Tang Tửu hơi ngẩn ngơ nhìn mặt bà cụ Ôn, thậm chí cô còn hơi không phân biệt được, hiện tại bà nội đang tỉnh táo hay vẫn đang chìm trong thế giới của bà.
Nhưng trước giờ Tang Tửu đều làm theo ý của bà, cô bất lực đi ra, mở cửa.
Lúc này, Ôn Cố Đình và Ôn Quý Từ đứng trong phòng khách cách phòng không xa, cuộc nói chuyện giữa họ truyền vào tai Tang Tửu một cách rõ ràng.
Ôn Cố Đình vào thẳng vấn đề: “A Từ, cháu còn nhớ cô con gái thứ hai của nhà họ Lý – Lý Tự không? Con bé vừa về nước mấy hôm trước.”
Ôn Quý Từ cau mày, anh chỉ nhớ nhà họ Lý là thân mấy đời với nhà họ Ôn, nhưng không nhớ người tên Lý Tự này.
Ôn Quý Từ không đáp, Ôn Cố Đình cũng đoán được suy nghĩ của anh.
Ôn Cố Đình biết tính Ôn Quý Từ, cũng không cưỡng cầu mà cười nói: “Từ nhỏ Lý Tự đã thích theo cháu, làm hai nhà suýt chút nữa đã hứa hôn cho hai đứa từ nhỏ rồi.

Nhưng thái độ của cháu thực sự khiến người ta tổn thương đấy, nói thế nào cũng không chịu, thế nên mọi người chỉ đành thôi.”
Tang Tửu lắng tai nghe, vốn dĩ cô ra đây là vì yêu cầu của bà cụ Ôn, nhưng nghe thấy những lời này, cô không kiềm được lại tiến thêm một bước.

Cuộc sống của Ôn Quý Từ hai mươi năm trước không hề có cô, nghĩ vậy, trái tim Tang Tửu bất giác thắt lại.
Tang Tửu vô thức muốn nhìn rõ vẻ mặt của Ôn Quý Từ qua khe hở cửa phòng, chỉ có điều Tang Tửu không được như ý muốn, Ôn Quý Từ đưa lưng về phía cô, mọi biểu cảm của anh đều bị che lại.
Nghe Ôn Cố Đình nói vậy, Ôn Quý Từ mang máng có ấn tượng.
Ôn Cố Đình đối xử với Ôn Quý Từ như con trai mình, ông ấy biết, bàn về nhân phẩm hay tính cách thì nhị tiểu thư nhà họ Lý đều hoàn hảo về mọi mặt, thế nên ông ấy muốn làm cầu nối.
“Nếu được thì sáu giờ tối thứ bảy này, cháu với Lý Tự gặp ở Tri Phúc Uyển đi.

Cho dù cháu không thích thì cư xử như bạn bè cũng được.”
Ôn Quý Từ vô thức muốn lên tiếng từ chối, phía sau vang lên tiếng khe khẽ, là Tang Tửu mở cửa.
Ôn Quý Từ không quay đầu, anh nghĩ có lẽ Tang Tửu đã nghe trộm qua khẽ hở cửa, có thể cô đang đợi câu trả lời của anh.
Khoảnh khắc này, Ôn Quý Từ bỗng muốn biết suy nghĩ trong lòng Tang Tửu.

Là bình yên không chút gợn sóng, hay đố kỵ đến phát cuồng.

Là tò mò muốn nghe nhiều hơn, hay muốn xông ra mắng anh, muốn anh không được đồng ý.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ cố gắng nói từng chữ một cách vô cùng rõ ràng, đảm bảo từng chữ đều có thể lọt vào tai Tang Tửu.
“Vâng, cháu sẽ đi gặp cô ấy.”
Lời vừa dứt, Ôn Quý Từ nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau, mong muốn của anh tan vỡ rồi, Tang Tửu không ra ngăn cản anh.
Nhưng Ôn Quý Từ chắc chắn Tang Tửu đã nghe thấy lời anh nói.
Tang Tửu đóng cửa lại, lưng dựa sát vào cửa, cô nhìn bà cụ Ôn.
Bà cụ Ôn lại dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hệt như không nghe thấy gì và cũng chẳng nhìn thấy gì.
Đề khó này như bị ném cho Tang Tửu, Tang Tửu trằn trọc cả đêm không ngủ.
Tang Tửu nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra lý do tại sao, hôm sau, còn chưa đến thời gian hẹn của Ôn Quý Từ và Lý Tự thì cô đã hành động mà không suy nghĩ, ma xui quỷ khiến đi theo, thậm chí Tang Tửu còn đến sớm hơn cả đương sự.
Tang Tửu chọn ngồi trong góc, cho dù đã vào trong thì cô cũng không tháo kính đen xuống.
Phục vụ đi tới, Tang Tửu chọn một suất ăn rồi yên lặng ngồi đó đợi, cứ chốc chốc lại nhìn thời gian trên điện thoại.
Lúc sắp đến sáu giờ, có một cô gái vào, đi thẳng đến chỗ đã đặt trước.
Tang Tửu nhìn người đó, cô ta mặc một chiếc áo khoác dài đến bắp chân nhưng vẫn lộ ra được đôi chân dài thẳng, trông vô cùng khí chất.
Khác hẳn với người có tâm cơ thâm sâu như Cổ Sa và Nhan Gia, cô gái đó trông ngay thẳng, phóng khoáng tự nhiên.

Tang Tửu không khỏi suy nghĩ, Ôn Quý Từ thích kiểu này sao?
Tối đó ở khách sạn Ngự Thừa, người mà Ôn Quý Từ nhận nhầm, yêu mà không có được liệu có phải là cô ta không?
Lúc Tang Tửu đang nghĩ vậy thì Ôn Quý Từ đi vào, cô lập tức cúi đầu xuống.
Không biết là vô tình hay cố ý, Ôn Quý Từ vừa vào, ánh mắt đầu tiền không hướng về Lý Tự mà khẽ liếc nhìn sang góc của Tang Tửu.
Khóe môi Ôn Quý Từ hơi cong khó mà nhận ra được, sau đó anh ngồi xuống.
“Lý tiểu thư.”
Lý Tự cũng gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Vừa bắt đầu Ôn Quý Từ đã tỏ rõ thái độ của mình: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”
Lý Tự khựng lại chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nói không thất vọng là nói dối.

Từ nhỏ cô ta đã chạy theo Ôn Quý Từ, gây ra không ít trò cười.

Lúc ở nước ngoài, thỉnh thoảng cô ta cũng quan tâm đến tin tức của Ôn Quý Từ.
Nhưng cô ta chưa từng nghe đến chuyện Ôn Quý Từ yêu đương, thế nên cô ta nghĩ rằng cô ta vẫn có cơ hội.
Trước đây từng tiếp xúc với Ôn Quý Từ, ít nhiều cô ta cũng có thể hiểu được thái độ của anh, lần này Ôn Quý Từ đến chỉ để tỏ rõ với cô ta mà thôi.
Nhưng Lý Tự cũng không phải người cưỡng cầu tình cảm, cô ta lại mở nụ cười, hơi tò mò rốt cuộc là ai có thể khiến người chưa từng rung động như Ôn Quý Từ yêu mình.
“Tôi hơi tò mò, anh cũng có người mình thích sao?”
Nghĩ đến Tang Tửu, khuôn mặt luôn xa cách lạnh lùng của Ôn Quý Từ lúc này lại toát lên vẻ dịu dàng hiếm có.
Ngay khoảnh khắc này, trong quầng giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, Ôn Quý Từ kiêu ngạo bẩm sinh cũng nguyện làm bề tôi vì cô.
“Tôi thích cô ấy rất lâu rồi.”
Vấn đề liên quan đến Tang Tửu, lần đầu tiên Ôn Quý Từ có thể đường đường chính chính mà nói ra ngay trước mặt người khác.
“Nhưng cô ấy lại không biết.”
Nghe Ôn Quý Từ nói vậy, Lý Tự hơi sửng sốt, sau đó cô ta thật sự muốn xem thử là người phụ nữ nào khiến cho Ôn Quý Từ mê đắm đến vậy.
Lý Tự để ý đến sắc mặt Ôn Quý Từ, cô ta phát hiện, cho dù Ôn Quý Từ vẫn chưa có được trái tim của người đó, nhưng cô ta lại không hề nhìn thấy một chút miễn cưỡng nào trong mắt anh.
“Không biết tôi có may mắn được nhìn thấy cô ấy không? Không ngờ lại có người có thể khiến anh yêu sâu đâm như vậy.”
Đối diện với lời trêu chọc của Lý Tự, vẻ mặt Ôn Quý Từ vẫn như thường, anh thản nhiên cắt bít tết, im lặng chốc lát rồi ẩn ý nói: “Nếu sau này có cơ hội.”
Ở phía bên kia của nhà hàng, Tang Tửu tức đến nỗi suýt thì dằm nát điểm tâm trong bát, vốn là thứ cô thích ăn nhất cũng hoàn toàn không thu hút được lực chú ý của cô.
Ngay lúc này đây, tâm trí Tang Tửu chỉ còn lại nụ cười của Ôn Quý Từ.
Không ngờ Ôn Quý Từ lại dám cười!
Cô chưa từng thấy Ôn Quý Từ cười như vậy với người phụ nữ khác, điều này chứng tỏ hiện tại tâm trạng của Ôn Quý Từ vô cùng vui vẻ.
Vì Tang Tửu đủ hiểu Ôn Quý Từ, thế nên cô biết hiếm khi Ôn Quý Từ cười thế này.
Chắc chắn Ôn Quý Từ rất hài lòng với đối tượng xem mắt này, nói vậy nghĩa là người phụ nữ đó miễn cưỡng cũng được xem là thanh mai trúc mã của Ôn Quý Từ.
Thử tưởng tượng, sau này nhị tiểu thư nhà họ Lý sẽ trở thành vợ của Ôn Quý Từ, vậy cô sẽ có một người chị dâu, cô sẽ gọi một người là chị dâu.
Người đó có thể dễ dàng chia sẻ cuộc sống với Ôn Quý Từ, tham gia vào mỗi giây mỗi phút của anh trong tương lai.
Cô cũng không thể mặc sức gọi anh là Ôn Quý Từ nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn, vạch ra một giới hạn rõ ràng.
Anh là anh trai, cũng chỉ là anh trai của cô thôi.
Tang Tửu bỗng ý thức được, lúc này h4m muốn chiếm hữu của cô dành cho Ôn Quý Từ biến thành một loại cố chấp bệnh hoạn.
Lẽ nào cô không biết, sớm muộn gì cũng có một ngày Ôn Quý Từ sẽ kết hôn, sớm muộn gì anh cũng sẽ dần xa cách cô, để một người phụ nữ khác chiếm lấy cuộc sống của anh.
Đây rõ ràng là chuyện rất bình thường, tại sao đến giờ lại khó chấp nhận đến thế?
Ôn Quý Từ vốn là anh trai của cô mà.
H4m muốn chiếm hữu của cô với Ôn Quý Từ là bất bình thường, là không được phép.

Tang Tửu bỗng hoảng loạn, cô cảm thấy hoang mang, kinh tởm và sợ hãi bản thân mình ngay giây phút này.
Hiện tại suy nghĩ của cô đang rối như tơ nhện, cô không hiểu rõ, nghĩ không ra, cô cần thời gian để từ từ tiêu hóa.
Tang Tửu không thể ở lại thêm dù chỉ một giây, thậm chí cô không hề nhìn Ôn Quý Từ mà lập tức đứng lên.
Tiếng động của cô hơi lớn, những người bên cạnh đều ngoái lại nhìn.
Tang Tửu cũng chẳng quay đầu lại mà rời khỏi nhà hàng, cô gần như chạy trốn.
Khóe mắt Ôn Quý Từ vẫn luôn nhìn về phía Tang Tửu, anh thấy Tang Tửu rời đi thì lập tức nhìn Lý Tự: “Ngại quá, tôi đột nhiên có việc gấp phải đi tước, lần sau có cơ hội thì gặp lại.”
Lý Tự tỏ vẻ thấu hiểu, thẳng thắn nói: “Sau này vẫn có thể làm bạn chứ?”
Ôn Quý Từ gật đầu: “Tất nhiên.”
Lúc Ôn Quý Từ thanh toán rồi ra ngoài, ngay cả cái bóng của Tang Tửu anh cũng chẳng tìm thấy.
Anh cau chặt mày, đứng trên phố gọi cho Tang Tửu, điện thoại báo máy bận.
Tang Tửu đang gọi cho ai?
Lúc ra khỏi nhà hàng, Tang Tửu lo Ôn Quý Từ sẽ nhìn thấy cô, thế nên cô rẽ vào một con hẻm nhỏ, băng đến một con phố khác.
Sắc trời dần muộn, đêm đông đến vừa vội vừa tối, giây trước trời vẫn còn sáng thì giây sau đã đen kịt.
Con phố này lác đác người qua lại, Tang Tửu đi dọc theo con đường không có đích đến.
Từng mảnh ký ức hiện lên trong đầu cô.
Nụ cười trên môi Ôn Quý Từ ban nãy, trên cáp treo Ôn Quý Từ dịu dàng nói bên tai cô “đừng sợ”.

Thậm chí cô nhớ câu nói hờ hững và kiêu ngạo của Ôn Quý Từ vào lần đầu cô bước vào nhà họ Ôn.
Từng chút từng chút đều có liên quan đến Ôn Quý Từ.
Trái tim Tang Tửu bỗng hỗn loạn, có một suy nghĩ như đang vùng vẫy muốn đâm chồi.
Ngay sau đó, chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tang Tửu, sự thật vốn đã trong tầm với lại lần nữa bị che phủ.
Tang Tửu cẩn thận hít thở một hơi, cúi đầu nhìn điện thoại, là Tông Ngộ gọi đến.
Tang Tửu ổn định lại tâm trạng, để mình bình tĩnh lại.
“Chào em.” Giọng nói dịu dàng bao dung của Tông Ngộ vang lên, mang theo ý xin lỗi.
“Tang Tửu, quên mất phải nói xin lỗi với em.

Không biết tối nay tôi có thể mời em đến dự sinh nhật của tôi không? Tôi muốn nghiêm túc xin lỗi em.”
Dường như sợ Tang Tửu từ chối, Tông Ngộ còn nhanh chóng bổ sung một câu: “Tiệc sinh nhật đều là người em quen, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như lần trước.

Tôi cũng mời cả Lâu Nguyệt nữa, nhưng cô ấy từ chối, nếu em đồng ý thì có thể đưa cô ấy đến cùng.”
Sau chuyện ở concert lần trước, Tang Tửu không gặp anh ta nữa, phim cũng đã đóng máy, tin đồn đã thanh minh, quả thực không cần phải gặp làm gì.
Nhưng giọng điệu Tông Ngộ vô cùng thành khẩn, dường như những phiền phức fan của anh ta mang lại cho Tang Tửu khiến anh ta luôn canh cánh trong lòng.
Không biết có phải muốn trốn tránh cảm xúc của lúc này hay không, Tang Tửu vực dậy tinh thần: “Không sao, anh không cần để ý quá.”
Tông Ngộ nghe được ẩn ý trong lời Tang Tửu nói, anh ta lập tức nói địa điểm và thời gian tổ chức sinh nhật, sau đó lịch sự cúp điện thoại.
Điện thoại vừa tối lại thì màn hình lại sáng lên, lúc nhìn thấy cái tên hiển thị bên trên, Tang Tửu bỗng hoảng hốt, hoàn toàn không thể dùng thái độ bình tĩnh như với Tông Ngộ vừa rồi.
Cô trốn vào con hẻm trước, lưng dán chặt vào bức tường xám, sau đó hít sâu mấy hơi.
Tiếng chuông bền bỉ vang lên, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tang Tửu bắt máy: “Anh!”
Giọng Tang Tửu vô cùng bình thường, cô ngụy trang rất tốt, cũng có thể là trái tim Ôn Quý Từ cũng hỗn loạn, trước giờ anh luôn nhạy bén nhưng giờ cũng không nhận ra.
Ôn Quý Từ đè nén cảm xúc của mình, hỏi: “Em đang ở đâu? Vừa rồi hình như anh thấy em trong nhà hàng?”
Bàn tay nắm điện thoại của Tang Tửu luôn run rẩy, nhưng cô lại cười: “Em đến đó ăn cơm, ăn xong nên đi luôn.”
Giống với Tang Tửu, Ôn Quý Từ cũng đứng trong một con hẻm nhỏ, cách cô một con phố.
Trời ngày càng tối, cây ngô đồng trong góc tường đã rụng hết là, bóng cây phản chiếu lên hình bóng Ôn Quý Từ, thời gian lặng lẽ trôi.
Tư thế hai người giống nhau, biểu cảm giống nhau, trên mặt đều nở nụ cười.
Ôn Quý Từ bỗng lên tiếng, anh thấp giọng cười một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh như vô tận này: “Nhớ về sớm, cẩn thận một chút.”
Tang Tửu cũng ngọt ngào đáp lại rồi nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại này.

Cô nắm chặt điện thoại, chân đứng không vững, bỗng chống vào tường.
Cô cũng không nói rõ được mình đang sợ điều gì, giấu diếm điều gì.
Cho đến khi Lâu Nguyệt gọi tới, lúc này Tang Tửu mới gỡ bỏ lớp ngụy trang: “Cậu ở đâu? Đến đón tớ đi.”
Chẳng bao lâu sau Lâu Nguyệt đến, thấy Tang Tửu đứng trong hẻm với sắc mặt trắng bệch, cô ấy còn tưởng cô không khỏe nên lập tức đi tới đỡ cô.

Lúc Tang Tửu ngồi trên xe, cô vẫn còn đang thất thần, thậm chí còn hỏi Lâu Nguyệt: “Chúng ta đi đâu?”
Lâu Nguyệt ngạc nhiên nhìn Tang Tửu: “Cậu quên rồi à, chẳng phải chúng ta phải đến dự sinh nhật Tông Ngộ sao, Tông Ngộ gọi tới thông báo cho tớ.”
Hồi lâu sau Tang Tửu mới “à” một tiếng: “Tớ quên mất.”
Lâu Nguyệt nhận ra trạng thái của Tang Tửu không ổn, cô ấy không vội gặng hỏi mà tiếp tục lái xe, muốn đợi lát nữa tìm cơ hội hỏi cho rõ.
Ôn Quý Từ bị một cuộc điện thoại của Tưởng Thiếu Du gọi đến câu lạc bộ Vân Mai.
Anh như cam chịu, ngồi trên sofa không nói tiếng nào, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Tưởng Thiếu Du nhận ra cảm xúc của Ôn Quý Từ không ổn, để khấy động bầu không khí, anh ta nói đến một chuyện mới lạ: “Có phải cậu đã biết Tông Ngộ thích Tang Tửu từ sớm rồi không?”
Vừa nghe đến tên Tang Tửu, Ôn Quý Từ lập tức liếc nhìn sang, anh nheo mắt, hơi thở trên người lập tức trở nên đầy nguy hiểm.
Tưởng Thiếu Du sững sờ: “Cậu không biết sao? Tối nay Tông Ngộ muốn tỏ tình với Tang Tửu ở bữa tiệc sinh nhật đấy, tôi thấy chuyện này chắc có thể thành công.”
m cuối còn chưa dứt thì Ôn Quý Từ đã đứng phắt dậy, sầm mặt đi ra ngoài.

Tưởng Thiếu Du thấy bộ dạng này của Ôn Quý Từ thì chẳng dám ngăn lại.
Chiếc Pagani đen gần như hòa vào đêm tối, chủ nhân cũng lạnh lùng xa cách hệt như xe.
Trên đường, trái tim Ôn Quý Từ dần chùng xuống.
Cho dù anh có thể nhìn ra Tang Tửu không hề có ý gì với Tông Ngộ, cho dù Tông Ngộ hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Nhưng có vô số khả năng xoay chuyển trong đầu anh, tất cả đều hóa thành bất lực.
Thứ ngăn trở giữa anh với Tang Tửu nhiều hơn người khác rất nhiều.
Ôn Quý Từ luôn hiểu, lựa chọn đầu tiên của Tang Tửu chắc chắn không phải anh.
Vẻ bình tĩnh thường ngày của Ôn Quý Từ bỗng sụp đổ, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đưa Tang Tửu về, không thể để cô đến đó!
Chiếc Pagani lao vào đêm đen, đôi môi mỏng của Ôn Quý Từ mím thành một đường thẳng, ánh mắt u ám lạnh lẽo.

Anh không ngờ Tông Ngộ dám tỏ tình với Tang Tửu, không ngờ Tông Ngộ dám tơ tưởng đến Tang Tửu của anh!
Anh không nhắc đến tình cảm với Tang Tửu là sự kiềm chế dành cho cô, anh cố gắng sắm vai một người anh trai là để bảo vệ cô.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh cho phép người khác vượt qua giới hạn của anh.
Ôn Quý Từ vừa nghĩ đến việc anh có thể mất đi Tang Tửu, trái tim anh đau nhói, như thể có ngọn lửa đang bùng lên, đốt cháy từng sợi dây thần kinh của anh.
Thế nào gọi là nỗi hoảng sợ đang hủy diệt tất cả, lần đầu tiên trong đời anh nếm trải cảm giác này.
Ôn Quý Từ cố nói với bản thân rằng, phải bình tĩnh lại.

Đầu ngón tay anh hơi run rẩy, gọi vào số của Tang Tửu.
Một lúc sau, giọng nữ máy móc vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Ôn Quý Từ chầm chậm thở dài một hơi, anh gọi lại lần nữa.

Vẫn không liên lạc được.
Anh dằn lại tất cả cảm xúc, ép mình phải nhìn về phía trước, cố gắng ép mình bình tĩnh suy nghĩ.
Bây giờ không còn sớm nữa, rất có thể Tang Tửu đang trên đường đến đó rồi.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ bỗng đánh vô lăng, chiếc Pagani đổi hướng, lái nhanh trên một con đường khác.
Ôn Quý Từ thì thậm gọi cái tên đã ăn sâu vào xương máu anh: “Tang Tửu…”
Tang Tửu của anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Không biết từ lúc nào, trời đổ cơn mưa lớn.

Từng ngọn đèn đường không ngừng lùi về sau, tiếng mưa đều bị ngăn cách nên ngoài.
Lúc này, có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Ôn Quý Từ, một suy nghĩ chôn sâu trong đáy lòng, đã rất lâu rồi không dám chạm đến.
Đêm nay, chưa bao giờ nó tồn tại rõ ràng đến thế.
Bóng tối phía trước nặng nề, hệt như lái vào địa ngục, biết rõ sẽ không quay đầu lại được nhưng anh vẫn cố chấp.
Mưa đêm và ánh trăng lạnh làm nổi bật khuôn mặt của Ôn Quý Từ, anh bỗng nở nụ cười.

Để lý trí và ẩn nhẫn đi chết đi, một khắc thôi anh cũng không thể đợi được nữa..


Bình Luận (0)
Comment