Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 45


Ngoài Ôn Quý Từ, mọi người đang có mặt nhất thời cứng đờ, dần dần, ngay cả hơi thở yếu ớt cũng như ngừng lại.
Chỉ có Ôn Quý Từ đứng một mình bên ngoài bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ này, anh nhàn nhã nhìn Tưởng Thiếu Du: “Sao? Không hỏi tiếp à?”
Một câu làm bừng tỉnh, lúc này mọi người mới tốn sức dời mắt khỏi máy phát hiện nói dối sang người Ôn Quý Từ, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như lúc đầu, như thể người vừa mới mang đến cho mọi người sự đả kích cực lớn không phải anh.
Tưởng Thiếu Du nào dám hỏi tiếp, hỏi có hai câu mà anh ta đã cảm thấy anh ta dùng hết may mắn của hơn hai mươi năm cuộc đời rồi.
Cái gì? Không ngờ Ôn Quý Từ lại thật sự có người anh thích?
Không chỉ Tưởng Thiếu Du, những người khác cũng có tâm lý như vậy.
Ôn Quý Từ trước nay giữ mình trong sạch, chưa từng rung động với bất cứ ai lại có ngày này, lẽ nào tối nay, người biết quá nhiều bí mật sẽ không thể bước ra cửa được?
Ôn Quý Từ thấy Tưởng Thiếu Du không định hỏi tiếp thì lấy tay ra khỏi máy phát hiện nói dối, không ngờ Tưởng Thiếu Du vừa thấy động tác này của Ôn Quý Từ thì buộc miệng: “Là nữ sao?”
Thoáng chốc, trong phòng lại bắt đầu lặng ngắt như tờ.
Vừa dứt lời, ánh mắt Ôn Quý Từ đã nhìn thẳng tới, như thể ngọn lửa mất đi nhiệt độ, thế nhưng khóe môi lại cong lên.

Trông như đang cười, lại không cảm nhận được nụ cười chân thật.
“Cậu cảm thấy là gì?”
Tưởng Thiếu Du sợ hãi, lập tức ho khan hai tiếng, tự sặc nói: “Khuấy động bầu không khí chút thôi, đừng xem là thật, đừng xem là thật.”
Sao anh ta lại hỏi ra câu trong lòng đang nghĩ vậy chứ, suýt chút nữa đã bị ánh mắt của Ôn Quý Từ gi3t ch3t rồi.
Hơn nữa hai anh em nhà này sao vậy nhỉ, tối nay bí mật của hai người đều lộ tẩy hết rồi.

Sao anh ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai?
Tang Tửu ở bên cạnh cũng như ngạt thở, cứ thấp thỏm mãi bên bờ vực bị phát hiện thế này sẽ sụp đổ mất thôi.
May mà tin tức của Ôn Quý Từ đủ bùng nổ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngay sau đó, trong phòng lại náo nhiệt, mọi người đều tự hiểu mà quẳng hết những chuyện vừa nghe được ra khỏi đầu mình.
Tang Tửu vẫn ngồi bên cạnh Ôn Quý Từ, nhưng cô hoàn toàn không thể tìm được cơ hội để nói chuyện với anh.
Tang Tửu nghĩ đợi bữa tiệc kết thúc thì cô sẽ có cơ hội ở riêng với Ôn Quý Từ, nhưng cô phải nói gì với Ôn Quý Từ đây?
Tang Tửu đang cúi đầu suy nghĩ thì Lâu Nguyệt và Trang Lan ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nghĩ gì đấy?”
Vừa ngước mắt, vị trí bên cạnh Tang Tửu trống không, Ôn Quý Từ đi từ lúc nào cô cũng không nhận ra, cô lập tức nhìn sang Trang Lan với Lâu Nguyệt.
“Anh tớ đâu rồi?”
Trang Lan cũng sững người: “Vừa rồi điện thoại anh cậu đổ chuông, giờ chắc đang ở bên ngoài nghe máy.

Rốt cuộc cậu nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Tất nhiên Tang Tửu không thể nói với Trang Lan được, chỉ nói là cô ngẩn người thôi.
Vừa rồi lúc Tang Tửu chơi trò chơi trả lời ba câu hỏi kia đã khiến Lâu Nguyệt với Trang Lan hoàn toàn sốc nặng, vừa tìm được cơ hội là chen đến ngay.
“Cậu giấu bọn tớ cũng vất vả ghê nhỉ, sao cậu có người để thích mà bọn tớ không nghe được chút tin nào vậy.”
“Gần đây mới nhận ra, bản thân tớ còn không rõ, đợi sau này rồi nói với hai cậu.”
Tang Tửu không định nói với bạn cô vào lúc này, dù sao thì chuyện này hoàn toàn chưa xác định được kết quả, bản thân cô còn không biết nên làm thế nào.
Lâu Nguyệt mặc kệ, thế này thôi là cô ấy đã rất hài lòng rồi: “Không ngờ Tiểu Tửu sẽ rung động, đây mới là món quà lớn nhất trong sinh nhật lần này của tớ.”
Trang Lan cũng tiếp lời: “Ôn thái tử và Tiểu Tửu nhà ta cùng có người để thích, quả nhiên là mùa xuân đến rồi, hi vọng lúc sinh nhật tớ cũng có thể nghe được chuyện vui vẻ bất ngờ này.”
Tiệc sinh nhật tối nay sắp kết thúc, vị trí bên cạnh Tang Tửu vẫn trống không, lúc cô ra khỏi phòng thì thấy Ôn Quý Từ vẫn đứng ở góc hành lang gọi điện thoại.
Đôi mày Ôn Quý Từ nhướng lên, khuôn mặt toát vẻ lạnh lùng, có thể là gặp phải chuyện khó xử lý trong công việc, vẫn chưa kịp giải quyết.
Tang Tửu mím môi, không đi tới làm phiền.
Lúc này, Ôn Quý Từ như cảm nhận được Tang Tửu đang đứng gần đó nên anh quay đầu sang, lúc nhìn thấy cô, vẻ lạnh lùng trên mặt anh tan biến.
Ôn Quý Từ cúi đầu nói vài câu rồi cất điện thoại, đi thẳng tới chỗ Tang Tửu.
“Tối nay có việc gấp phải giải quyết, không thể về nhà được rồi.”
Ôn Quý Từ đứng trước mặt Tang Tửu, cụp mắt, giọng điệu vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa rồi.
Lúc này, lời anh nói cũng khác với phong cách bình thường của anh mà giống với một người chồng đang tận chức tận trách báo cáo lịch trình với vợ hơn.

Lâu Nguyệt với Trang Lan nhìn thấy cảnh này, rõ ràng hai người đều sững sờ.
Cho dù trong lòng Tang Tửu có hơi thất vọng, nhưng cô vẫn gật đầu: “Em tự về nhà được, anh đừng lo lắng.”

Ôn Quý Từ lại dặn dò vài câu rồi mới bước nhanh ra cửa.
Lại không thể nói chuyện với Ôn Quý Từ, Tang Tửu thầm bĩu môi.
Lâu Nguyệt ở bên cạnh dùng cánh tay huých nhẹ vào Tang Tửu: “Quan hệ hiện tại giữa cậu với anh trai cậu đúng là phát triển vùn vụt đấy, hình như cãi nhau xong, tình cảm của hai người càng tốt hơn rồi.”
Từ khi nào mà Ôn thái tử đã trở thành người anh trai nhị thập tứ hiếu* rồi, có thể là trước đó chưa gặp được người có thể khiến anh trở nên dịu dàng.
*Nhị thập tứ hiếu: một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.
Bây giờ Tang Tửu vẫn không định nói với Lâu Nguyệt và Trang Lan vẫn chưa hề hay biết gì.
Đợi sau này cô hiểu rõ tất cả rồi thì sẽ nói với họ, Tang Tửu gần như có thể đoán được phản ứng của Lâu Nguyệt và Trang Lan lúc đó.
Thấy Tang Tửu tự dưng cong môi cười với mình, Lâu Nguyệt lập tức dựng cả lông tơ lên, sao cứ cảm thấy mình bị tính kế nhỉ?
“Tự dưng cậu cười với tớ.”
Tang Tửu cố ý làm ra vẻ huyền bí, dấy lên lòng tò mò của hai người họ: “Bí mật.”
*
Lúc Ôn Quý Từ ra ngoài, tài xế đã đợi sẵn, công ty sẽ đưa anh ra sân bay.
Khoảng thời gian này, anh cố gắng đến gần Tang Tửu, anh luôn đợi một thời cơ.

Dường như tối nay là thời cơ tốt nhất, tiếc là họ chỉ trò chuyện được vài câu.
Nhiều người như vậy, cho dù Ôn Quý Từ muốn nói nhiều hơn thì cũng không có cơ hội lên tiếng.
Anh cụp mắt, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của Tang Tửu hiện lên trước mắt anh, không quên đi được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, xe đã lái đến bay.
Sân bay buổi tối không nhiều người, cơn gió lạnh phả vào mặt, thổi tan đi cảnh xuân đang chớm nở.
Ôn Quý Từ bước nhanh vào sân bay, nhận thẻ lên máy bay.

Vẫn còn rất nhiều việc phải làm, mặc dù rất nhớ cô nhưng bây giờ không thể phân tâm được.
Lúc ngồi trong phòng chờ, anh tạm thời mở một cuộc họp nhanh qua video.
Người ở chi nhánh báo cáo tình hình cụ thể, dự án hợp tác xuất hiện vấn đề là chuyện thường thấy.

Nhà đầu tư hợp tác có thể sẽ dao động suy nghĩ vì sự can thiệp của người khác.
Tính Tống Hữu nóng nảy, sẽ gây ra một số rắc rối, thế nên những chuyện này chỉ có thể do Ôn Quý Từ xử lý.
Cuộc họp kết thúc, Ôn Quý Từ lên máy bay.
Đêm về khuya, bầu trời bên ngoài cửa sổ máy bay cũng đen kịt.

Qua khung cửa sổ, anh nhìn thấy thành phố với ánh đen đan cài vào nhau ở bên dưới.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dành thời gian cho bản thân anh.
Ánh đèn mờ tối, Ôn Quý Từ nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được.
Suy nghĩ của anh rối bời, cho dù mở mắt hay nhắm mắt thì cũng sẽ nhớ đến Tang Tửu.
Tang Tửu mặc chiếc váy dài xanh lục trà, xinh đẹp hệt như tiên nữ giáng trần, lúc cô cúi đầu nhẹ nhàng lau đi vệt kem bên môi anh, ánh mắt cô sáng rỡ.

Đẹp đến nỗi khiến anh muốn hôn cô.
Ôn Quý Từ luôn nghĩ về hành động hôm nay của Tang Tửu, cô không uống rượu, cũng không bị ma xui quỷ khiến, dường như chỉ đơn thuần là đến gần anh, theo bản năng của cô.
Tang Tửu không còn đề phòng anh nữa.
Thái độ của Tang Tửu khác với trước đây rồi.
Trong sự chủ động của Tang Tửu mang theo vẻ im lặng muốn nói lại thôi.
Ôn Quý Từ nhung nhớ cô quá lâu, nhìn thoáng thôi là có thể biết được cảm xúc của cô, nhưng anh lại đoán không thấu tâm tư của cô.
Cô muốn nói với anh điều gì?
Anh nhớ lại hết lần này đến lần khác, sự thân mật khi cô ngồi bên cạnh anh, xúc cảm khi ngón tay cô chạm lên mặt anh.
Trong lòng có một đáp án táo bạo, nhưng anh lại không dám nghĩ tới.
Tưởng tượng và hiện thực cách nhau một lớp màu như có như không, tựa như chỉ cần thử chạm vào là có thể nhìn thấy được sự thật.
Ôn Quý Từ cảm thấy anh thật sự phải cảm ơn đêm nay.
Anh đã hoàn toàn hiểu ra, bụng ngón tay vuốt nhẹ bên môi, nơi cô đã chạm qua, anh khẽ cười một tiếng.

Đợi công việc kết thúc, anh sẽ đi tìm Tang Tửu để hỏi cho rõ.
Lúc máy bay đến thì đã là sáng sớm.
Ôn Quý Từ xuống máy bay, đi thẳng đến chi nhánh công ty.

Tống Hữu đã liên hệ với phía đối tác, họ đồng ý sáng mai bàn bạc kỹ lại.
Ôn Quý Từ ở khách sạn bên cạnh công ty, sau khi họp qua video xong, các thành viên trong đoàn cũng đã yên tâm hơn.
Người trong đoàn này không có nhiều kinh nghiệm, đều là một nhóm người mới điếc không sợ súng, tất nhiên sẽ có những bất trắc xảy ra nằm ngoài kinh nghiệm của bọn họ.
Ôn Quý Từ đọc xong bản kế hoạch rồi mới ngủ, anh ngủ rất muộn, hôm sau thì dậy rất sớm.
Sau khi anh đến công ty, cả đoàn đã chuẩn bị sẵn sàng, thời gian hẹn là tám giờ sáng.
Việc nhanh chóng được giải quyết, một buổi sáng là xử lý xong.
Ôn Quý Từ đã bảo trợ lý đặt vé, nhưng sau khi kết thúc cuộc họp mới có được câu trả lời.
“Vé hôm nay đã hết rồi.”
Ôn Quý Từ nhìn đồng hồ, mấy tiếng đồng hồ đi xe, anh về Cầm Thủy Loan, đến tối thì vẫn kịp để gặp Tang Tửu.
Cô đã cách anh ngày càng gần, đứng ở nơi anh có thể với tới.

Anh không đợi được nữa, cũng không muốn đợi.
“Cậu vội về vậy à?” Tống Hữu thấy lạ: “Thủ đô có gì hấp dẫn cậu, làm người đừng cuồng công việc quá.”
Ôn Quý Từ nghĩ ngợi: “Ở đó đúng là có thể hấp dẫn tôi.”
Chuyện tối qua Tống Hữu cũng biết qua nhóm chat: “Nghe nói cậu tìm được người phụ nữ định mệnh rồi? Có thể đưa tới cho tôi gặp thử không?”
Ôn Quý Từ liếc anh ta, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu muốn gặp?”
Tống Hữu cảm thấy mùa xuân này bỗng trở nên lạnh lẽo, không gặp nữa, anh ta sợ mất đôi mắt.
Anh ta cân nhắc hồi lâu rồi đưa ra kết luận: “Ôi vãi, không phải chứ, cậu vẫn chưa theo đuổi được à?”
Bỗng nhiên tham luyến trong lòng sinh sôi, Ôn Quý Từ mấp máy môi: “Sắp rồi.”
Tống Hữu cũng ngại ngăn Ôn Quý Từ, nhìn Ôn Quý Từ lái xe anh ta đi.

Được rồi, mấy ngày tới tìm công ty mượn xe vậy.
Anh ta vươn vai, vì công việc mà đã thức khuya mấy ngày rồi, về ngủ bù một giấc thôi.
Hôm nay nắng gắt, nhưng không khí se lạnh, ngay cả ánh sáng cũng trở nên ảm đạm đôi phần, tựa như một điềm xấu.
Ôn Quý Từ đã lên cao tốc, anh không nghỉ ngơi tốt nên lúc lái xe rất tập trung.
Đã đi được nửa tiếng đồng hồ, khoảng cách đến thủ đô càng gần hơn.

Ôn Quý Từ nheo mắt, nhìn phía trước.
Hình như trong xe có người đang cãi nhau, chiếc xe phía trước bất ngờ lạng lách, cũng có thể là đã xảy ra chuyện gì đó.
Đôi đồng tử của Ôn Quý Từ co lại, anh lập tức phản ứng, đạp phanh.
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra một tiếng ‘kít’ kéo dài.
Lúc sắp xảy ra tai nạn, chiếc xe đó vốn có thể tránh được.

Có thể là vì tâm lý của chủ xe mất cân bằng nên chiếc xe đó hoàn toàn mất kiểm soát, xoay một vòng rồi dừng lại trước xe Ôn Quý Từ.
Chiếc xe mất kiểm soát va vào đầu xe Ôn Quý Từ, lực chạm khiến cơ thể Ôn Quý Từ đổ về phía trước, đụng vào vô lăng.
Túi khí bung ra, bao lấy cả người anh.

Sau đó, phía sau truyền đến tiếng va chạm.
Chuyện xảy ra đột ngột, chiếc xe phía sau vừa nhận ra tình hình nhưng giẫm phanh muộn, may mà vẫn kịp nên chỉ va chạm nhẹ vào đuôi xe của Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ mở mắt, nhìn thấy tấm kính phía trước xe vỡ vụn vì va chạm.
Anh hơi ngẩn ngơ, như thể nhìn thấy Tang Tửu đang đứng trước cửa kính xe vỡ nát.

Cô vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn rung động lòng người đến thế, như đang có điều muốn nói với anh.
Cô vẫn còn rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh.
Ý nghĩ cuối cùng của Ôn Quý Từ trước khi hôn mê là, nếu tối qua anh không đi vội vàng như vậy, có phải anh có thể nghe thấy câu cô muốn nói hay không…
Cô cũng thích.
*
Cho dù Ôn Quý Từ đã báo trước với Tang Tửu, nhưng chỉ cần anh không về nhà là trái tim Tang Tửu vẫn không yên tâm được.

Cô ngồi trên sofa trong phòng khách, tivi không ngừng đổi kênh.
Tang Tửu không muốn về phòng, vì ở đây có thể gặp được Ôn Quý Từ đầu tiên khi anh về.
Điện thoại đặt bên người Tang Tửu, để đảm bảo Ôn Quý Từ gọi đến thì cô có thể nhận được.
Tiếng chuông trông mong đã lâu bỗng vang lên, kéo Tang Tửu đang trong trạng thái buồn chán nôn nóng về, cô lập tức tắt tivi.
Tang Tửu tưởng Ôn Quý Từ gọi đến, nhưng trên màn hình hiển thị tên của Tống Hữu, cô ngẩn ra rồi ấn nút trả lời.
“Tống Hữu?”
Sau khi Ôn Quý Từ xảy ra chuyện, lập tức có người báo cảnh sát, đồng thời liên hệ với người được liên lạc gần nhất.
Vì công ty xảy ra chuyện gấp nên tối qua Tống Hữu gọi cho Ôn Quý Từ, thế nên người đầu tiên biết Ôn Quý Từ xảy ra tai nạn là Tống Hữu.
Sau khi Ôn Quý Từ được đẩy vào phòng phẫu thuật, Tống Hữu mới bắt đầu liên lạc với người khác.
Phản ứng đầu tiên của anh ta là gọi cho Tang Tửu, đợi sau khi tình trạng ở Ôn Quý Từ ổn định thì anh sẽ liên lạc với Ôn Hành Tri và Tang Mai sau.
“Ôn Quý Từ gặp tai nạn, giờ đang ở bệnh viện.”
Tai Tang Tửu nổ ầm, lời Tống Hữu nói như cách một bức tường, giọng nói bị bóp méo đến biến dạng, rất khó để nghe.
“Ở bệnh viện nào? Em đến ngay.”
Tang Tửu cố gắng ép mình phải bình tĩnh, lúc lên tiếng lần nữa thì giọng cô đầy nghẹn ngào.
Tang Tửu nhanh chóng chạy ra ngoài, vì mất bình tĩnh, không nhìn thấy chiếc ghế bên chân nên cô va thẳng vào nó.
Tang Tửu nghiêng người tới trước theo quán tính, sau đó ngã xuống đất, ghế cũng ngã theo.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng vật nặng va vào nhau, Tống Hữu ý thức được tình hình Tang Tửu không ổn, lập tức lên tiếng dặn dò: “Em đừng lo, anh sẽ trông ở đây, em đừng tự lái xe đến.”
Tống Hữu nghĩ, bây giờ Ôn Quý Từ vẫn đang phẫu thuật, nếu Ôn Quý Từ biết anh ta tự tiện quyết định, gọi Tang Tửu đến, trên đường còn xảy ra bất trắc, lúc Ôn Quý Từ tỉnh lại, có thể sẽ giết anh ta luôn.
Sau đó Tống Hữu bổ sung một câu: “Tình trạng của anh trai em không quá nghiêm trọng, em đừng lo lắng.

Nếu em bị thương, chẳng phải anh em sẽ càng đau lòng hơn à.”
Tang Tửu mới bị ngã mạnh xuống đất, ngay sau đó cô lập tức đứng lên, rõ ràng rất đau nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy.
Ánh mặt trời không mời mà đến, mặc sức chiếu rọi phòng khách, nhưng Tang Tửu lại lạnh đến run rẩy.
Bất giác, nước mắt đầm đìa, Tang Tửu dứt khoát đưa tay lau đi, sau đó chạy ra ngoài.
Tang Tửu vốn muốn lái xe đi, nhưng cô chợt nhớ đến những lời Tống Hữu nói.
Nếu cô bị thương, anh sẽ đau lòng.
Tang Tửu ngoan ngoãn nghe lời, chạy ra khỏi Cầm Thủy Loan, chặn một chiếc taxi.
May mà bây giờ không phải giờ cao điểm gọi xe, taxi nhanh chóng dừng trước mặt Tang Tửu: “Bệnh viện Nhân Bình, phiền lái nhanh một chút.”
Tang Tửu ngồi ở ghế sau của taxi, cô không đeo khẩu trang không đội mũ, hoàn toàn lộ mặt, và khuôn mặt đầy vệt nước mắt.
Tài xế đã nhận ra Tang Tửu, nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần.
Lúc này Tang Tửu mới nhận ra, nếu cô cứ thế đến bệnh viện thì có thể phóng viên và paparazzi nhanh chóng chặn đường cô, cô muốn gặp được Ôn Quý Từ cũng khó.
“Xin lỗi, người nhà tôi gặp tai nạn.”
Tài xế thấy trạng thái của Tang Tửu không tốt lắm, an ủi một câu: “Đừng lo lắng quá, tôi có thể hiểu mà.”
Lúc này, Tống Hữu lại gọi đến, anh ta thật sự sợ Tang Tửu sẽ xảy ra chuyện trên đường, thế nên đọi dến để xác nhận sự an toàn của Tang Tửu.
Tang Tửu lập tức bắt máy: “Sao rồi? Phẫu thuật xong rồi sao?”
Tống Hữu ‘ừ’ một tiếng: “Anh trai em ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, em đi đường cẩn thận đấy.”
Nghe Tống Hữu nói thế, trái tim Tang Tửu dần thả lỏng, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy thì cô vẫn không thể nào hoàn toàn yên tâm được.
Sau khi cúp điện thoại, Tang Tửu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, bệnh viện ở cách đó không xa, nhưng phía trước lại kẹt xe, dòng xe dày đặc chậm chạp nhích từng chút một.
Với Tang Tửu mà nói, một phút một giây kẹt xe cũng khiến cô vô cùng giày vò.
“Tôi xuống xe ở đây.”
Tang Tửu không có kiên nhẫn để đợi nữa, cô trả tiền xong thì mở cửa xuống xe.
Phía trước phía sau đều kẹt xe, gần như không nhúc nhích chút nào.

Tang Tửu chạy lên vỉa hè, lúc xuống xe cô đã đeo khẩu trang dự phòng trong túi xách, bắt đầu chạy.
Vì ở cổng bệnh viện nên dáng vẻ luống cuống của Tang Tửu không thu hút sự chú ý của nhiều người.
Vừa đến hành lang bên ngoài phòng bệnh, Tống Hữu đang đẩy cửa đi ra, Tang Tửu chạy cả quãng đường đến đây, hơi thở vẫn dồn dập.
Tống Hữu nhìn thấy bộ dạng lúc này của Tang Tửu thì sững người, khóe mắt Tang Tửu đỏ hoe, sắc mặt vô cùng khó coi, dường như người nằm trên giường bệnh nên là cô mới đúng.
“Em đừng lo mà, anh trai em đã qua cơn nguy hiểm rồi.” Tống Hữu vỗ vai Tang Tửu: “Em thăm anh trai em trước đi, anh phải đi xử lý chút chuyện.”
Cách một cánh cửa, Ôn Quý Từ yên tĩnh nằm đó, Tang Tửu hoàn toàn không nghe thấy lời Tống Hữu nói.


Tống Hữu vừa đi, cô lập tức đẩy cửa ra.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc đang chạy.
Ánh mặt trời lặng lẽ mạ lên đuôi mày Ôn Quý Từ, đôi môi mỏng mím chặt, vô cùng nhợt nhạt, dáng vẻ anh yếu ớt hiếm thấy.

Tang Tửu chợt nghĩ, khoảng thời gian này cô đã nhìn thấy mặt bất lực của Ôn Quý Từ rất nhiều lần, mà phần lớn đều có liên quan đến cô.
Tang Tửu cẩn thận dè dặt đi tới, trong không khí, ngoài mùi thuốc khử trùng của bệnh viện ra, còn có mùi hương riêng biệt thuộc về Ôn Quý Từ.
Trong tầm mắt cô, ngoài Ôn Quý Từ nằm trên giường bệnh ra thì mọi thứ đều biến mất.
Tang Tửu của trước đây có thể sẽ cho rằng, cô với Ôn Quý Từ cách nhau cả quãng sông núi, không vượt qua được mà cũng không dám nghĩ tới.
Giờ đây cô mới nhận ra, Ôn Quý Từ và cô chỉ cần một đáp án thôi, cho dù hai người phải đối diện với những khó khăn khác thì cũng không cần phải sợ hãi gì cả.
Lúc Tang Tửu đến, Ôn Quý Từ vẫn còn ngấm thuốc mê, không biết cô đứng tại chỗ bao lâu, sau đó mới từ từ ngồi xuống bên giường.
Không biết có phải lòng có suy nghĩ hay không, Tang Tửu vừa ngồi bên cạnh Ôn Quý Từ là anh đã mở mắt.
Thuốc mê đã hết, nơi bị thương âm ỉ đau, Ôn Quý Từ chỉ khẽ cau mày.
“Anh!” Tang Tửu mừng rỡ gọi một tiếng.
Ôn Quý Từ không ngờ người anh nhớ đến trước khi chìm vào hôn mê lại có thể đột ngột xuất hiện trong phòng bệnh của anh ngay lúc này, ở ngay vị trí anh có thể chạm tay tới.
Ôn Quý Từ chống người, dựa vào bên giường.
So với trước đây, Ôn Quý Từ lúc này hơi thảm hại, để về nhà gặp Tang Tửu, anh chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, cơn đau sau phẫu thuật khiến sắc mặt anh trắng bệch.
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ, cho dù anh của hiện tại trông yếu ớt, nhưng với cô mà nói, vẫn là anh hoàn hảo nhất.
Tang Tửu bỗng vươn tay ra, cầm tay Ôn Quý Từ đặt bên gò má cô, đầy lưu luyến và đau lòng.
Cô nhẹ nhàng áp môi mình lên tay Ôn Quý Từ, chỉ một giây, sau đó cô tách môi ra.
Ôn Quý Từ chưa bao giờ ngẩn ngơ như vậy, xúc cảm còn vương vấn trên ngón tay nhắc nhở anh rằng, anh không ở trong giấc mơ hoang đường của mình.
“Tang Tửu.”
Ngay sau đó, Tang Tửu lại lần nữa cúi đầu, hôn lên mỗi đầu ngón tay của anh.
Mỗi một lần hôn, cô sẽ đọc một câu.
“Thích Ôn Quý Từ.”
“Thích anh trai.”
“Thích anh.”
“…”
Hoảng hốt trong chốc lát, sau đó niềm vui sướng lập tức nhấn chìm Ôn Quý Từ.

Anh không dám lên tiếng, sợ sẽ giật mình tỉnh khỏi giấc mơ hiếm có này.
Trước đây là anh bị vây hãm dưới bốn góc trời, anh cố gắng sống theo quy tắc đã được định sẵn.

Ngày qua ngày, bỗng nhiên có người phá vỡ bốn bức tường xám xung quanh.
Bức tường đổ ầm xuống, Tang Tửu xinh đẹp đứng trong đống đổ nát lộn xộn, tươi cười đi về phía anh.
Tang Tửu cười rất chân thành, thẳng thắn bày ra tất thảy tâm sự trước mặt Ôn Quý Từ, cô nghiêng đầu nhìn anh.
“Anh, anh câm rồi sao? Không biết nói chuyện à?” Đến lúc này, Tang Tửu mới có hứng thú đùa Ôn Quý Từ, thực ra rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Ôn Quý Từ, Tang Tửu không kiềm được mà trêu anh.
Giọng Ôn Quý Từ hơi khàn nhưng vô cùng dịu dàng, hệt như nước biển được ánh mặt trời chiếu rọi, ấm áp nhưng bản thân lại không hề hay biết.
“Cười cái gì?”
Tang Tửu xòe bàn tay, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn kề sát Ôn Quý Từ, ngón tay lồng vào nhau, mười ngón tay lớn nhỏ khác nhau lập tức đan cài.
“Sau này em mãi theo anh.”
“Đi đâu cũng theo?”
Giọng Ôn Quý Từ khàn đặc, đáy mắt không thấy điểm cuối, hết tầng này đến tầng khác như sắc trời chạng vạng, trong đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu bóng dáng Tang Tửu.
Tang Tửu chợt hiểu ra tất cả hành vi trước đây của Ôn Quý Từ, thích một người, quả thực là muốn ở bên người đó từng giây từng phút.

Không màng tất cả.
Tang Tửu hơi ngẩng đầu, như đóa hoa lê tháng ba đột ngột xuất hiện trong cảnh xuân ấm áp, đuôi mày thấp thoáng ý cười, xinh đẹp động lòng người.
Cô nghiêm túc và ngang bướng nhìn chằm chằm Ôn Quý Từ, nói từng câu từng chữ không hề do dự: “Gặp anh, hôm nay tự dưng em cũng muốn làm lưu manh một lần.”
Lần này đến lượt Ôn Quý Từ sững người, lần đầu tiên anh không thể tiếp lời được dù chỉ một câu, tất cả lý trí của anh đều bị Tang Tửu dễ dàng quét sạch.
Sâu thẳm trong đôi đồng tử co rút lại, bóng dáng Tang Tửu tiến lại gần anh.
Tang Tửu bỗng đứng lên, cúi người xuống.

Vì căng thẳng, Tang Tửu vô thức kéo áo Ôn Quý Từ, chút ít kinh nghiệm hôn môi của Tang Tửu đều từ Ôn Quý Từ mà ra.
Giây tiếp theo, môi Tang Tửu khẽ áp xuống, vụng về học theo cách của Ôn Quý Từ trước đó.
Gần trong gang tấc, dịu dàng chạm vào..


Bình Luận (0)
Comment