Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 67


Máu Tang Tửu lập tức xộc hết lên mặt, cô vô thức khóa màn hình điện thoại, hành động của cô không giấu được Tang Mai, nhưng bà cũng không vạch trần.
“Gần như là vậy ạ.” Tang Tửu đưa ra câu trả lời lập lờ nước đôi.
“Gì mà gần như, có người theo đuổi con à?” Khóe môi Tang Mai thấp thoáng ý cười, như thể chỉ đang nói chuyện nhà cửa với Tang Tửu.
Nhưng phản ứng của Tang Tửu lại hơi bất bình thường, cô không giỏi nói dối Tang Mai, nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra phải trả lời thế nào.
Tang Tửu ấp úng, lúc trả lời cũng vòng vo, Tang Mai vừa nhìn là biết ngay thái độ của Tang Tửu không bình thường.
Tang Tửu tuy đã hai mươi mốt nhưng cô hoàn toàn không hề có kinh nghiệm về chuyện tình cảm, cũng không đến mức yêu đương như làm chuyện xấu.
Tang Tửu là con gái Tang Mai, bà muốn Tang Tửu vui, nhưng lại sợ Tang Tửu chịu tổn thương.
Nhưng đây là chuyện riêng tư của Tang Tửu, Tang Mai không thể hùng hổ ép Tang Tửu thẳng thắn được.

Với giáo dưỡng của Tang Mai, bà sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Thế nên, Tang Mai chỉ vờ như không thấy những lời úp mở của Tang Tửu, làm ra vẻ bị chuyện khác níu chân, không có thời gian để tiếp tục hỏi cô.
“Chắc canh bồi bổ cho bà nội xong ròi, em vào bếp xem thử trước đã.”
Tang Tửu thở phào, Tang Mai vừa đi là cô lập tức chạy ra khỏi phòng khách, đúng lúc bà cụ Ôn dậy, cô vừa khéo nói chuyện với bà cụ luôn.
Cả ngày hôm nay Tang Tửu vô cùng giày vò, chẳng dễ gì mới đến buổi tối, Tang Tửu né tránh Tang Mai, tìm một góc khuất nẻo gọi cho Ôn Quý Từ.
Không ngờ Tang Mai đúng lúc chuẩn bị đến phòng bà cụ Ôn, vừa khéo nghe thấy giọng Tang Tửu ở góc rẽ hành lang.
“Vậy anh đến đón em sao?”
Giọng dịu dàng, giống đang nói chuyện với người yêu.
Ngoài bạn bè ra, Tang Mai chưa từng thấy Tang Tửu dùng giọng điệu dịu dàng như vậy.

Mặc dù không nghe thấy nội dung, nhưng Tang Mai có trực giác, người đang nói chuyện với Tang Tửu chắc là một người đàn ông.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.

Tang Mai vô thức đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong sân, Tang Tửu chạy ra khỏi nhà, băng qua con đường nhỏ, bước chân thoăn thoắt hệt như đang nóng lòng đi ra cổng.

Tang Mai nhìn về phía chiếc xe cách đó không xa, cửa xe bỗng mở ra, có một người đàn ông xuống xe.

Nhìn lại lần nữa, không ngờ người đó lại là Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ mở cửa xe giúp Tang Tửu, cô cười với Ôn Quý Từ rồi ngồi vào ghế phụ lái, cũng không tự đóng cửa mà để mặc Ôn Quý Từ đóng giúp.
Động tác của hai người vô cùng ăn ý, xe nhanh chóng lái đi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Quý Từ, nghi ngờ vừa rồi của Tang Mai biến mất.

Bà thở phào một hơi, thì ra người có thể khiến Tang Tửu lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy là Ôn Quý Từ.
Nhưng quả thực Tang Tửu đang qua lại với ai đó, chỉ có thể đợi sau này Tang Tửu sẵn lòng nói với bà rồi tính tiếp.
Vì bị Tang Mai phát hiện ra chiếc nhẫn nên vừa lên xe Tang Tửu đã xoay ngoài sang nhìn Ôn Quý Từ, giọng hơi lo lắng: “Mẹ em nhìn thấy nhẫn rồi, phải làm sao bây giờ?”
Buổi sáng lúc bị Tang Mai phát hiện, Tang Tửu khó khăn lắm mới gạt chuyện này đi được, tránh không nói đến là muốn hỏi Ôn Quý Từ cách giải quyết.
Nếu không phải sợ mẹ nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa cô với Ôn Quý Từ thì cô đã nói luôn trong điện thoại rồi.
Ban nãy Tang Tửu không nói chuyện này với Ôn Quý Từ qua điện thoại, thế nên bây giờ anh mới nghe nói, mà anh cũng chỉ im lặng mấy giây: “Như vậy cũng tốt.”
Tang Tửu không đồng ý, mẹ cô hiểu cô như vậy, bây giờ đã thấy nghi ngờ, nếu sau này cô lộ ra gì đó thì chuyện Ôn Quý Từ là bạn trai cô có thể giấu tiếp được sao.
“Gì mà tốt chứ, nếu em không chịu nổi áp lực rồi làm lộ ra anh thì làm thế nào?”
Ôn Quý Từ không lo lắng như Tang Tửu nghĩ, dù sao chuyện giữa anh với Tang Tửu khá phức tạp, người biết chuyện trước tiên nên là người nhà của hai người.
Sớm muộn cũng có một ngày nói với người nhà, Tang Tửu muốn dần dần từng bước để họ chấp nhận.
Mà Ôn Quý Từ thì cảm thấy, hiện tại là một cơ hội để thẳng thắn, chỉ có điều anh không muốn thúc giục Tang Tửu, tất cả anh đều sẽ nghe theo ý kiến của cô.
“Vậy có phải em nên cho anh một danh phận không?”
Tang Tửu sững sờ, mặt đỏ bừng, co người lại ghế phụ lái.
Bây giờ gặp Ôn Quý Từ cô cũng bắt đầu bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Giờ Ôn Quý Từ nói vậy, suy nghĩ của cô cũng có những thay đổi rồi.
Cô cũng không thể lén lút cả đời với Ôn Quý Từ được, chuyện này đã không thể giấu cả đời, cho dù sau này xảy ra điều gì thì cô tin cô cũng có thể cùng gánh vác với Ôn Quý Từ.

Ngập ngừng chốc lát, Tang Tửu lên tiếng đồng ý với lời Ôn Quý Từ nói: “Anh nói không sai.”
Ôn Quý Từ hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cong môi: “Anh sẽ nhanh chóng thu xếp chuyện này.”
Bắt đầu từ giây phút quyết định thẳng thắn, Tang Tửu không thể ngủ ngon giấc được, hệt như tân binh sắp lên chiến trường, ngày nào cũng thấp thỏm không ngủ được.
Mà nhanh chóng thu xếp Ôn Quý Từ nói chính là ngày hôm sau.
Ôn Quý Từ ra mặt gọi cho Ôn Hành Tri, nói có chuyện quan trọng muốn nói với họ.
Chuyện gặp mặt đã được sắp xếp ổn thỏa, Tang Tửu cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng đến hôm sau, Ôn Hành Tri đột ngột gọi đến, bảo là hủy buổi gặp mặt.
Thành phố Lâm có một bữa tiệc quan trọng cần hai vợ chồng họ cùng tham dự, họ phải lập tức đến đó.
Cả nhà Ôn Cố Đình cũng vì một vài chuyện mà không thể đến, buổi thông báo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà bị gián đoạn.
Như thể trong bóng tối có lực cản khiến kế hoạch thừa nhận của họ lần này xôi hỏng bỏng không.
Hai người không tìm được cơ hội để thông báo, chuyện công khai với người nhà cũng tạm thời gác lại.
Tất cả chỉ có thể đợi Ôn Hành Tri với Tang Mai về rồi lên kế hoạch mới, thế nhưng họ còn chưa về thì Ôn Quý Từ đã nhận được nhiệm vụ, chuẩn bị đi công tác.
Ngày công khai chỉ có thể tiếp tục dời lại.
Mấy ngày nữa là đến sinh nhật Tang Tửu, bạn bè đều đã bắt đầu chuẩn bị, Ôn Quý Từ vẫn ở bên ngoài chưa về.
Cô không nói với Ôn Quý Từ, cho rằng anh sẽ nhớ.

Nhưng thời gian sắp đến mà anh cũng không tỏ ý gì.
Ôn Quý Từ phải đi ba ngày, thời gian từng ngày đến gần, mặc dù ngày nào nói chuyện điện thoại hay gọi video Tang Tửu cũng nói bóng nói gió, nhưng Ôn Quý Từ vẫn không hiểu ý của cô.
Thậm chí còn không nói ngày về cho cô, đúng là quá đáng.
Nhưng Tang Tửu vẫn tìm một lý do cho mình, theo tính cách bên ngoài lạnh lùng bên trong không đứng đắn của Ôn Quý Từ, rất có thể là anh đang bắt chước lại hành động trước kia của cô.
Ai bảo cô muốn làm anh bất ngờ mà lừa anh tận mấy ngày.
Lịch trình một ngày kết thúc, Tang Tửu ngồi xe đến chỗ hẹn với Lâu Nguyệt.


Điện thoại hiển thị ngày, mai là sinh nhật cô, nhưng Ôn Quý Từ vẫn chưa về nhà.
Lần này ngay cả tự lừa mình dối người cũng không làm được, Tang Tửu mở khung chat, nhập rồi lại xóa một lúc lâu, hỏi một câu: “Khi nào anh về?”
Trong câu chữ ẩn giấu vẻ không vui, ngay cả chữ “anh trai” cũng không gọi, ai bảo làm Tang Tửu tức giận chứ.

Quên cái khác thì cũng thôi đi, sinh nhật đầu tiên sau khi hai người yêu nhau mà cũng có thể quên được à?
Nửa tiếng sau, xe đến câu lạc bộ Vân Mai, không ai trả lời tin nhắn hết.
Tang Tửu mở khóa điện thoại hết lần này đến lần khác, trời đã tối rồi, cô trơ mắt nhìn rạng sáng ngày sinh nhật đến gần, điện thoại như đã chết, chẳng có tin nhắn gì.
Lần này, Tang Tửu thật sự không vui.

Vốn dĩ cô đã bị chuyện thẳng thắn thừa nhận làm cho sứt đầu mẻ trán, bây giờ lại thêm chuyện này lại càng khiến cô bí bức.
Người bạn trai này không đủ tư cách, làm anh trai cũng không đủ tư cách.
Không đợi nữa, Tang Tửu cầm xúc xắc, kéo Lâu Nguyệt chơi tài xỉu.

Lần này thọ tinh của ngày mai rất may mắn, lần nào cũng thắng.
Tang Tửu – người thắng lớn tối nay ngồi đó, nhìn những chiếc cốc rỗng xếp đầy trước mặt, xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Chơi vẫn không đã.
Chẳng dễ gì mới chịu đựng đến khi buổi hẹn kết thúc, Tang Tửu chậm rãi đi đến bãi đỗ xe, ngay cả điện thoại cũng lười xem.
Bạn trai không xứng chức không xuất hiện, cô đã bắt đầu nghĩ khi Ôn Quý Từ về thì cô sẽ phê bình anh thế nào rồi, chỉ có nghĩ vậy thì cô mới có thể làm dịu cảm xúc của mình.
Đèn trong bãi đỗ xe sáng choang, con đường thẳng tắp vắng vẻ, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Như cảm nhận được, Tang Tửu buông điện thoại xuống, vừa ngước mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào chiếc xe màu đen, đưa lưng về phía cô, không nhìn rõ mặt.

Dáng người cao gầy, mặt cúi xuống.
Tang Tửu đi đến gần mới thấy, anh chậm rãi ngẩng đầu, độ cong quai hàm hoàn hảo, đẹp như được điêu khắc.

Ánh mắt anh dời từ mắt cô đến môi cô.
Tang Tửu ngẩn người, thầm mắng mấy trăm câu đồ đàn ông xấu xa, bây giờ người thật xuất hiện, một chữ cô cũng không thốt ra được.


Anh anh anh… sao lại ở đây?
Vẻ mặt Ôn Quý Từ hờ hững, ánh mắt quét từ đầu đến chân cô, trong mắt toát vẻ hứng thú.
Tang Tửu dừng lại, nhất thời không biết có nên đi tới hay không.
Không cho Tang Tửu cơ hội do dự, ngay giây sau, Ôn Quý Từ chủ động đi tới, cầm điện thoại lắc lắc trước mặt cô, trên màn hình hiển thị tin nhắn kia: “Khi nào anh về?”
“Nhớ anh sao?” Ôn Quý Từ khẽ cười, giọng điệu lại rất chắc chắn.
Công việc tạm thời xảy ra sai sót, Ôn Quý Từ dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết, mấy hôm nay chẳng có bao nhiêu thời gian để ngủ.
Không có quà, không có bất ngờ, thậm chí ngay cả bạn trai cũng đến muộn.
Cho dù Tang Tửu không một câu giận hờn, nhưng Ôn Quý Từ biết, cô bạn gái nhỏ của anh không vui.
Tang Tửu mím môi không đáp, giọng Ôn Quý Từ trầm thấp từ tính: “Không nói à, vậy xem như là em nhớ anh rồi.”
“Anh cũng rất nhớ em.” Ôn Quý Từ vuốt đầu mày đang cau lại của cô, cười nói: “Mấy tiếng nữa là sinh nhật em, định cau mày mãi à?”
Tang Tửu khẽ “hừ” một tiếng: “Sao anh biết em ở đây?”
“Bạn em không giỏi giữ bí mật cho lắm.”
Động vật xã hội Lâu Nguyệt và Trang Lan sớm đã đăng ảnh của Tang Tửu lên vòng bạn bè, Ôn Quý Từ hoàn toàn không cần hỏi cũng có thể biết được hành tung của Tang Tửu.
Tang Tửu ngẩng đầu, còn muốn trách móc vài câu, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Ôn Quý Từ, ngay cả đôi mắt đào hoa đẹp đẽ trước đó cũng đỏ lên.
Cô nói những lời muốn nói, giọng điệu cũng dịu dàng hơn đôi phần: “Vậy quà đâu? Chắc không phải ngay cả quà cũng không chuẩn bị đấy chứ?”
Mặc dù đã nguôi giận nhưng giọng Tang Tửu vẫn toát vẻ cố ý khiêu khích.
“Quà ở trên xe…”
Giây tiếp theo, Ôn Quý Từ bịt tai Tang Tửu, giọng điệu như nỉ non, dễ dàng khiến Tang Tửu đỏ mặt.
“Nhưng anh cảm thấy món quà em tặng anh lần trước thích hơn…”
Lúc Ôn Quý Từ quay đầu sang, Tang Tửu không phản kháng.
Nhịp đập gần trong gang tấc, dịu dàng mà lại càn rỡ vang lên trong trái tim hai người.
Ở đây là câu lạc bộ Vân Mai, bãi đỗ xe này chỉ cho Tang Tửu, Ôn Quý Từ và vài người thân thiết với họ vào.
Không có camera, không có người thứ ba.
Hai người lại lâu rồi mới gặp, tất nhiên sẽ lơi lỏng cảnh giác.
Ôn thái tử luôn lạnh lùng kiêu ngạo lại rũ bỏ hết những lạnh lùng, như trở thành một người thường bị mê hoặc tâm trí, nghiêng đầu hôn cô gái anh yêu.
Bãi đỗ xe vắng vẻ, ánh đèn trắng lạnh chiếu rọi, bóng hai người bị kéo dài ra.
Cách đó không xa, có người cầm điện thoại chụp lại cảnh này..

Bình Luận (0)
Comment