Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 12

Ánh mắt anh dừng lại hai giây sau đó dời tầm mắt, mở máy chiếu rồi lên tiếng: "Được rồi, chúng ta bắt đầu giờ học."

Thẩm Quyến nói gì Tô Dạng Nhiên nghe cũng không hiểu, để cho một người tốt nghiệp ngành văn học nghe kiến thức ngành y cũng giống như đang nghe thiên thư, lại nhìn sang hai chị em Mạnh Điềm, mặt bọn họ vô cùng hưng phấn, cô cảm thấy mình tới đây thưởng thức nhan sắc là đủ rồi.

Mạnh Điềm bất thình lình đưa tay chọt cô một cái, "Cậu nhìn học sinh phía sau đi, đâu có ai tới nghe giảng bài đâu, họ chủ yếu tới nhìn trai thôi."

Tô Dạng Nhiên quay đầu nhìn một cái, phía trước phía sau khác biệt rõ ràng, học sinh phía trước nhìn sắc nhưng không quên thoăn thoắt viết, mà học sinh phía sau chỉ đang chú tâm ngồi nhìn thầy giáo thôi.

"Tớ cũng vậy mà." Tô Dạng Nhiên ngược lại đồng cảm, bọn họ đều không phải là sinh viên khoa y, mấy người đó mà tới đây học tập thì mới là chuyện kỳ quái.

Mạnh Điềm cắn răng, nói: "Những người kia là tình địch của cậu đó."

Tô Dạng Nhiên nhún vai, cười, "Như vậy thì sao, bọn họ đâu có đẹp bằng tớ."

"Phốc." Chung Án ngồi bên cạnh khẽ cười.

"Em cười cái gì?"

"Không có gì, em chỉ cảm thấy chị Tô nói rất đúng."

Tô Dạng Nhiên hài lòng cho Chung Án một nụ cười, "Thiếu niên thật tinh mắt, em mau chăm chú học đi, đừng bận tâm tới nhan sắc của chị."

"Dạ."

Mạnh Điềm, "..."

Nửa tiết đầu ánh mắt Tô Dạng Nhiên chưa bao giờ rời khỏi người Thẩm Quyến, sắc đẹp tốt cho mắt mà, nhưng nửa tiết sau cô lại không chịu nổi nữa, tối hôm qua ngủ muộn, sáng sớm hôm nay đã thức dậy, thật sự là hơi mệt.

"Tớ mệt quá, tớ muốn ngủ một lát."

Mạnh Điềm trợn to hai mắt, "Phía trên là bác sĩ Thẩm nhà cậu đó, vậy mà cậu còn định ngủ?"

"Sau này sẽ từ từ nhìn, dù sao anh ấy cũng chạy không thoát đâu."

Mạnh Điềm nhìn cô giơ ngón tay cái, "Bội phục cậu."

Tô Dạng Nhiên đưa tay đặt lên bàn học, đầu dựa trên cánh tay, nhắm mắt lại, cô dặn dò Mạnh Điềm một tiếng, "Sau khi tan học thì gọi tớ dậy nhé."

"Yên tâm, không quên cậu đâu."

Mạnh Điềm nhìn quanh một vòng, phát hiện Tô Dạng Nhiên là người duy nhất dám ngủ trong lớp của bác sĩ Thẩm, những cô gái khác mặt đều đỏ tới mang tai, nai con động lòng, chỉ có mình cô ngủ yên ổn như vậy!

Ánh mắt Thẩm Quyến quét qua vị trí Tô Dạng Nhiên đang ngồi, phát hiện cô lại nằm ở chỗ đó... Ngủ??

Khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng kéo lên, tiết dạy của anh khô khan lắm à?

Nửa tiết trước thì giả bộ làm học sinh giỏi, nửa tiết sau liền lộ nguyên hình, cả phòng học chỉ có một người đang ngủ.

"Được rồi, hôm nay học tới đây thôi, tuần sau gặp lại."

Mạnh Điềm đưa tay chọt Tô Dạng Nhiên, cô tỉnh dậy vừa vặn nghe lời tạm biệt của anh liền bắt chước mọi người cùng hô: "Tạm biệt giáo sư Thẩm."

Mạnh điềm bật cười, "Cậu có thể đừng chọc cười tớ được không?"

Tô Dạng Nhiên đưa tay xoa mắt, hỏi: "Mau nhìn tớ đi, mặt tớ tỉnh táo chưa?"

"Tỉnh rồi."

"Vậy thì tốt." Ánh mắt cô liếc thấy bóng anh đã đi tới cửa lớp liền vội vàng xách túi đứng lên, "Thẩm Quyến đi rồi, nhanh lên!"

Mạnh Điềm chậm rãi thu dọn đồ đạc, "Chút nữa tớ và Chung Án đi ăn cơm, cậu đi theo bọn tớ hay đi cùng bác sĩ Thẩm?"

Tô Dạng Nhiên sững sốt, cười nói: "Chị em tốt, bái bai nha, mà lớp trang điểm trên mặt tớ có nhòe không?"

"Không có, mau cút đi."

"Hihi."

Tô Dạng Nhiên đuổi theo, Thẩm Quyến vẫn chưa đi xa, cô bước nhanh đuổi theo anh, "Bác sĩ Thẩm, sao anh không chờ tôi đi chung?"

Thẩm Quyến: "Sao tôi phải chờ cô?"

"Chuyện đó là đương nhiên rồi, tôi vì anh nên mới tới nghe giảng bài đó."

"Thật ra thì cô có thể không cần tới."

"Vậy không được, tôi cũng có hứng thú với y học."

"Hứng thú mà đến đây ngủ nửa tiết?"

Ánh mắt cô sáng lên, "Bác sĩ Thẩm, trong giờ học anh nhìn lén tôi."

Thẩm Quyến ngẩn ra, giống như không phản ứng kịp, Tô Dạng Nhiên cũng không cho anh cơ hội phản ứng, miệng lần nữa "hihi" một tràng, "Anh đừng chối, nhất định là anh nhìn lén tôi rồi, nếu anh không nhìn tại sao biết tôi ngủ?"

Thẩm Quyến tức giận nâng cao âm lượng, "Tô Dạng Nhiên!"

"Tôi đây tôi đây, bác sĩ Thẩm đừng nổi giận với tôi mà!"

Thẩm Quyến hừ lạnh một tiếng, không thể làm gì cô nên dứt khoát sải bước đi tiếp.

Tô Dạng Nhiên vội vàng kéo tay áo anh, "Bác sĩ Thẩm tôi sai rồi, anh đừng đi nhanh vậy mà, tôi không theo kịp."

Thẩm Quyến liếc mắt nhìn đôi giày cô đang đi, giày cao gót sáng bóng, đi phát ra tiếng "lộc cộc" vang dội, hai người đứng giằng co đã nhận không ít ánh mắt dò xét của học sinh xung quanh, "Cô buông ra, có người nhìn kìa."

"Vậy anh đồng ý đừng đi nhanh nữa đi, phải đợi tôi." Cô không cần quan tâm có ai đang nhìn không.

Thẩm Quyến không biết làm sao, "Tôi biết rồi, bây giờ cô có thể buông tay được chưa?"

Tô Dạng Nhiên không hỏi thêm nữa, lập tức sảng khoái thả tay, giống như tuyệt đối tín nhiệm anh vậy, bước đi của Thẩm Quyến cũng chậm lại, ít nhất cô có thể đi ngang bằng, Tô Dạng Nhiên cúi đầu lặng lẽ nhấp môi cười.

Thật ra thì bác sĩ Thẩm nhìn lạnh lùng nhưng thực tế thì rất khả ái, cô vô cùng thích!

"Bác sĩ Thẩm, tôi chọc anh tức giận, tôi không đúng, vì thế để đền tội tôi mời anh ăn cơm trưa nhé." Tô Dạng Nhiên nhìn anh, nhanh nhẹn thêm một câu, "Lần trước tôi đã nói mời anh ăn cơm nhưng kết quả cuối cùng vẫn là anh mời tôi, vậy lần này đến phiên tôi, anh không được từ chối đâu, hơn nữa chắc là anh không biết tôi tốt nghiệp từ đại học Tấn Thành rồi."

Thẩm Quyến hiểu ý cô đang ngầm nói, các tiệm cơm ngon ở đây cô đều biết hết!

"Cô học nghành gì?"

"Ngành văn học."

Thẩm Quyến không nhìn nhầm, khi nãy người ngồi cạnh cô chính là bác sĩ Mạnh của khoa ngoại thần kinh, "Cô và bác sĩ Mạnh là...."

"Mạnh Điềm à, chúng tôi là bạn, tuy không cùng ngành nhưng ở cùng kí túc xá, quen nhau sáu bảy năm rồi."

Thẩm Quyến gật đầu một cái, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, hèn gì cô biết rõ lịch làm việc của anh như vậy.

Tô Dạng Nhiên dẫn anh đi đến quán bán thịt dê cạnh trường học, không xa, cửa hàng không lớn nhưng được sắp xếp nhìn rộng rãi, vệ sinh cũng sạch, không ít sinh viên của trường thường hay tới đây ăn.

"Thịt dê của tiệm này siêu cấp ngon, không có mùi, đủ kí mà còn sạch sẽ nữa, lúc đi học tôi và Mạnh Điềm thường hay đến đây ăn." Tô Dạng Nhiên cầm thực đơn đưa cho anh, "Anh nhìn xem muốn ăn món gì?"

Thẩm Quyến chọn xong, Tô Dạng Nhiên trả lại thực đơn cho nhân viên, "Hai phần giống nhau."

Ghi xong món ăn chỉ cần chờ dọn lên là ổn, "Bác sĩ Thẩm, thật ra thì ban đầu tôi còn tưởng rằng anh sẽ không ăn loại thức ăn như này đâu."

Thẩm Quyến nhìn cô, "Nhìn tôi giống vậy à?"

"Ừ. Nhìn anh giống như là người không màng tới khói lửa nhân gian, giống người trên trời."

Anh cười một chút, "Cô suy nghĩ hơi quá rồi đó, gì mà người trên trời chứ?"

Tô Dạng Nhiên lắc đầu, cô vội tìm từ ngữ, "Không phải tôi tưởng vậy mà là bản thân anh cũng rất tốt, rất ưu tú rồi."

Anh trầm mặc một giây.

Tô Dạng Nhiên chống hai tay ôm má, "Bác sĩ Thẩm, không biết anh có nghe câu này chưa?"

"Câu gì?"

"Một người sẽ bị hấp dẫn bởi những người giống như bản thân mình, ví dụ như anh là người ưu tú nên anh sẽ bị một người ưu tú khác hấp dẫn, hai người ưu tú như thế lực siêu nhiên do trời đất tạo thành?"

Bàn tay lau chén đũa của anh hơi run một cái, "Cô không thể nói chuyện dễ hiểu hơn sao?"

Tô Dạng Nhiên vô tội, "Tôi mà nói chuyện khó hiểu à?"

Thẩm Quyến đưa chén đũa lau xong cho cô, "Vậy cô không cần nói nữa."

Tô Dạng Nhiên, "..."

Anh đang trốn tránh thực tế!!

"Ăn no rồi?"

"Ừ."

"Vậy đi thôi."

Đi tới quầy thu tiền, Tô Dạng Nhiên định lấy điện thoại ra quét mã, điện thoại vừa móc ra đã bị Thẩm Quyến nhét trở về túi xách.

"Bác sĩ Thẩm?"

"Tôi không có thói quen ăn cơm với phụ nữ mà còn để họ trả tiền."

Tô Dạng Nhiên đi theo sau anh, cô cảm thấy Thẩm Quyến là một người vô cùng đàn ông, ví dụ như anh sẽ chủ động chùi chén đũa, vừa rồi lúc trả tiền còn nói câu kia, quá hấp dẫn!

"Bác sĩ Thẩm vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

"Cái gì mà làm sao?"

"Hai lần tôi nói mời cơm nhưng cuối cùng người trả tiền lạị là anh, tôi cảm thấy tôi thiếu anh càng ngày càng nhiều."

"Chỉ là hai bữa cơm thôi mà."

"Có phải sau này tôi mời anh ăn cơm thì anh lại trả tiền nữa phải không?"

"Ừ."

"Vậy tôi nên báo đáp anh thế nào?"

"Không cần báo đáp."

"Cần, nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra nên báo đáp thế nào, chờ tôi nghĩ ra rồi trả vậy."

*****

Thẩm Quyến càng ngày càng không hiểu được ý đồ của Tô Dạng Nhiên, cô liên tiếp kiên trì một tháng chạy đến bệnh viện ăn cơm trưa cùng anh, lâu đến nỗi anh một mực nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ đến, nhưng đột nhiên có một ngày cô không tới, không báo trước tiếng nào cả.

Do lúc trước Tô Dạng Nhiên quá chuyên cần, trưa hôm nay lúc đi ăn cơm dì căn tin thấy lạ nên hỏi.

"Ây bác sĩ Thẩm, sao hôm nay không thấy cô Tô đến ăn cơm cùng cháu?"

"Dì hỏi nè, không lẽ cháu làm gì tổn thương người ta hả?"

"Như vậy cũng không tốt đâu, cô Tô tốt biết bao nhiêu, dáng dấp đẹp lại biết lễ phép, đối với cháu lại còn một lòng một dạ."

...

Mỗi ngày bảy giờ rưỡi sáng cô đều xuống lầu dắt chó đi dạo cùng anh, chỗ nào có Tô Dạng Nhiên thì chỗ đó ríu rít giống như chim sẻ, nói hoài không hết chuyện.

Nhưng mà dạo này cô đột nhiên thay đổi, không báo trước mà biến mất, ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, anh không biết hôm nào cô sẽ xuống, khi anh nghĩ là Tô Dạng Nhiên sẽ xuống thì cô không xuống, lúc Thẩm Quyến nghĩ cô không xuống thì cô lại từ đâu đó chui ra, mặt cười chúm chím nhìn anh, "Chào buổi sáng bác sĩ Thẩm." Thuận thế đón lấy sợi dây dắt chó trong tay anh.

Điều đó càng làm Thẩm Quyến hoài nghi đây là do Tô Dạng Nhiên cố ý, cố ý để cho tất cả mọi người quen mặt cô, để cho anh quen với sự xuất hiện của cô, sau đó chờ anh quen rồi thì không báo trước bắt đầu rút lui!

Tác giả có lời muốn nói:

Khu bình luận thắc mắc: Không phải Thẩm Quyến đã nói học sinh khoa y dời về trước, các khoa khác lui về sau, vậy tại sao Tô Dạng Nhiên còn ngồi chung với Chung Án? Mọi người chú ý nhé, lúc điểm danh Chung Án là học sinh được gọi tên sau cùng, nói cách khác Chung Án ngồi ở cuối của chỗ dành cho sinh viên khoa y. Còn có tại sao thị lực của Thẩm Quyến lại tốt như vậy, bởi vì lúc điểm danh, anh sẽ nhìn xem mặt mũi của sinh viên, thấy Chung Án đương nhiên cũng sẽ thấy Tô Dạng Nhiên.

[Bà tác giả giải thích đúng chỗ mình thắc mắc nè!]
Bình Luận (0)
Comment