Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 14

"Tô Dạng Nhiên, cậu lại dám mời bác sĩ Thẩm ăn mì gói! Lại còn tả bí lù đủ thứ? Tớ mắc cười quá haha, mẹ ơi, cậu hài hước quá đi! Chỉ số thông minh của cậu rốt cuộc đi đâu rồi?" Mạnh Điềm ở đầu kia cười không thở được.

"Không phải là do cậu nói muốn mời anh ấy ăn không cần trả tiền cơm sao?" Tô Dạng Nhiên ủy khuất.

"Đúng vậy, tớ nói là không cần trả tiền cơm, cậu không thể mời anh ta tới quán Nặc Đinh Á à? Quán đó là do anh cậu mở. Không phải lúc sinh nhật anh ấy đã cho cậu một tấm thẻ cơm VIP à? Cậu trực tiếp ký một chữ là không phải trả tiền cơm rồi!"

Mạnh Điềm nói như vậy, Tô Dạng Nhiên mới nhớ ra, ngày sinh nhật của cô, Cố Tư Liễm đúng là đã đưa một tấm thẻ VIP cho cô coi như quà sinh nhật, nhưng tấm thẻ kia đã bị cô quăng tới xó nào rồi, lúc ấy không nhớ ra chuyện này.

"Tại tớ không nhớ ra chứ bộ!" Tô Dạng Nhiên ngượng ngùng.

"Cậu nghĩ tài nấu nướng của cậu good lắm hả mà sao dám mời bác sĩ Thẩm ăn cơm, cậu tự tin ghê!"

Tô Dạng Nhiên ho nhẹ một tiếng, "Bây giờ tớ kể cho cậu nghe thì bác sĩ Thẩm cũng đen mặt ăn hết rồi."

Mạnh Điềm khinh bỉ, "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh ta sẽ ăn một nửa chừa một nửa à?"

Tô Dạng Nhiên, "..."

"Được rồi được rồi, tớ không nói với cậu nữa, tớ phải đi kiểm tra phòng đây, cúp trước."

"Được..."

"Tút tút tút —— "

Tô Dạng Nhiên liếc nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, thở dài bất đắc dĩ, cô ấy đúng thật là không dông dài, nói cúp liền cúp, rất dứt khoát, nhưng Tô Dạng Nhiên vẫn còn câu hỏi quanh quẩn trong lòng, chẳng lẽ cô nấu ăn khó nuốt lắm sao?

Tô Dạng Nhiên càng nghĩ càng đau khổ, không nhịn được mở WeChat nhắn cho Thẩm Quyến một tin, sau một hồi anh không trả lời mà người gọi đến lại là biên tập mỹ nhân.

"Tô đại tác giả, gần đây em thế nào rồi?" Giọng nói của Lục Quỳnh Cửu truyền tới.

Nhắc tới cũng kỳ, Tô Dạng Nhiên ai cũng không sợ chỉ sợ có mỗi mình chị biên tập lớn hơn một tuổi này, Lục Quỳnh Cửu nổi tiếng là chủ biên xinh đẹp, được người ta đánh giá chỉ với hai chữ, mỹ ác, mỹ là đẹp, nếu không cũng sẽ không trở thành biên tập mỹ nhân, ác là chỉ sự cứng rắn, mỗi lần cô ấy gọi tới, trừ thúc giục bản thảo chính là thúc giục bản thảo, bị cô ấy thúc giục như vậy mấy năm, hễ là nhận được điện thoại từ cô ấy thì phải tiến hành hít thở sâu nhiều lần.

"Sao vậy mỹ nhân biên tập, bản thảo kì này em đã giao rồi."

"Chị biết mà."

Tô Dạng Nhiên nhấp môi dưới, "Kỳ bản thảo sau còn chưa tới hạn nộp..."

"Chị biết, hôm nay chị không phải muốn thúc giục em nộp bản thảo mà là có một việc muốn trưng cầu ý em!"

Tô Dạng Nhiên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lúc nói chuyện giọng nói cũng nhẹ nhàng mấy phần, "Chuyện gì ạ?"

"Tiếng bước chân trong nhà trọ, Thiên Lạc và Hoa Thịnh cùng muốn hợp tác hạng mục điện ảnh và truyền hình, hai công ty giải trí này em tương đối nghiêng về phía nào?"

Tô Dạng Nhiên ngẩn ra, Thiên Lạc và Hoa Thịnh đối với cô cũng không xa lạ gì, chủ tịch của Thiên lạc là Kỷ Diễn, mà vợ của Kỷ Diễn là nghệ sĩ Lục Hi Hòa, cô đã từng rất thích chị ấy, chẳng qua là sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi cô không có thời gian theo dõi thần tượng, Tô Dạng Nhiên vẫn thích cô ấy như cũ nhưng sự yêu thích ấy không còn si cuồng giống như lúc trước nữa, Hoa Thịnh cô càng rõ hơn, Hoa Thịnh là của nhà họ Cố, sản nghiệp Cố gia, trước mắt do anh hai Cố Tư Liễm quản lí kinh doanh.

Chuyện cô làm tác giả không phải là bí mật ở Cố gia, chỉ là cô chưa bao giờ nói qua bút danh và tác phẩm với họ, bọn họ chỉ biết là cô không thiếu tiền xài, còn chuyện cô viết cái gì, bút danh là gì không quan trọng.

"Dạng Nhiên?"

Lục Quỳnh Cửu lên tiếng làm cô phục hồi tinh thần, Tô Dạng Nhiên ho nhẹ che giấu tâm tư, nói: "Em đây."

"Nghĩ gì vậy, sao nửa ngày không nói gì?"

"Ừm, không phải là chị hỏi em nghiêng về bên nào sao, em đang suy nghĩ nè."

"Vậy em suy nghĩ kỹ chưa?"

"Suy nghĩ kỹ rối, cái này đơn giản mà, người trả giá cao thì được lợi, Thiên Lạc và Hoa Thịnh đều là công ty lớn có uy tín, em ký với ai cũng không thua thiệt."

Lục Quỳnh Cửu bật cười, "Em thông minh, vậy được, nghe theo em, bên nào trả cao thì kí."

"OK OK."

"Còn nữa, chút nữa chị gửi cho em một cái văn kiện, em điền xong thì gửi lại."

"Văn kiện gì?"

"Không nhớ là có cuộc phỏng vấn độc quyền với những tác giả danh tiếng của công ty à, em cũng nên chứng minh cảm giác tồn tại chứ?"

"Em điền em điền."

Cúp điện thoại, Lục Quỳnh Cửu rất nhanh gửi văn kiện tới, Tô Dạng Nhiên dùng máy tính mở văn kiện xem qua một lần.

******

Thẩm Quyến tắm xong đi ra, tiểu cầu đang nằm trên ghế sa lon lập tức nhảy xuống chạy tới, thân mật cạ ống quần anh, Thẩm Quyến đi tới đâu nó cũng theo tới chỗ đó, một phút cũng không rời, anh ngồi xuống ghế sa lon, tiểu cầu cũng thuận thế nằm cạnh chân anh, hài lòng đè bụng mình lên hai chân của anh.

Tròng mắt anh đảo qua nhìn một cái rồi sau đó cầm lấy điện thoại, mở khóa.

—— Bác sĩ Thẩm, hôm nay tôi làm mì gói ăn không ngon phải không?

Giờ cô mới biết à?

Tô Dạng Nhiên viết đánh giá xong rồi thì gửi cho Lục Quỳnh Cửu, sau đó tiếp tục viết bản thảo, đang lúc khẩn trương viết thì điện thoại đột nhiên bất thình lình "Đinh đinh" một tiếng, cô bị giật mình, tay run gõ ra mấy cái lỗi chính tả, Tô Dạng Nhiên nhíu chặt mi, trong lòng không vui, ai đây ai đây, muốn chết à, dọa chết người rồi!

Mặt cô đầy oán khí mò tới điện thoại di động, cô muốn nhìn xem là ai không biết điều tận giờ này mà còn quấy rối, để coi cô có rủa chết người ta không!

Bác sĩ Thẩm???

Phi phi phi, thần linh ở trên cao, con mới vừa rồi nói bậy bạ thôi, không có rủa chết ai cả!!

—— Cũng không tệ lắm.

Cũng không tệ lắm? Ý là không khó ăn?

Tô Dạng Nhiên lập tức vứt bỏ máy vi tính, ôm điện thoại di động lăn lên giường nói chuyện cùng bác sĩ Thẩm, gõ bản thảo gì đó đi gặp quỷ đi!

—— Vậy lần sau tôi lại mời anh ăn mì, anh còn ăn không?

Thẩm Quyến nhớ lại bữa tối khi nãy, mặt anh lộ ra biểu tình khó nói, cái này đúng là một vấn đề khó trả lời, Thẩm Quyến đang do dự không biết trả lời thế nào thì cô lại nhắn tới.

—— Thật ra thì ngoài nấu mì tôi còn biết làm cơm chiên trứng, hay là lần sau tôi mời anh ăn cơm chiên trứng cũng được.

—— Cô thường xuyên mời người khác tới nhà ăn cơm vậy hả?

—— Dĩ nhiên không phải rồi, anh là người đàn ông đầu tiên được mời tới nhà tôi ăn cơm đó.

Cố Tư Liễm cũng không có được mời tới đâu!

Vẻ mặt bình thản của Thẩm Quyến có chút thay đổi, sau một lát anh mới nhắn lại.

—— Ừ, tôi biết rồi, không còn sớm nữa cô mau ngủ đi.

Tô Dạng Nhiên nhìn tin nhắn, cô bỏ qua thời gian kiếm tiền để chuẩn bị nói chuyện cùng anh một chập, kết quả anh lại khuyên mình ngủ sớm một chút??

Có chút buồn rầu!

—— Bây giờ còn sớm.

—— Hôm nay tôi làm hai ca giải phẫu, có hơi mệt.

Tô Dạng Nhiên hạ quai hàm, cẩn thận nghĩ lại, hôm nay lúc tan làm nhìn anh đúng thật là hơi mệt mỏi, bây giờ đã mười giờ hơn rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, vì vậy ngón tay cô thật nhanh gõ ra một câu.

—— Vậy anh chúc tôi ngủ ngon rồi đi ngủ, tôi muốn nghe.

Thẩm Quyến không khỏi tức cười, anh bất đắc dĩ thở dài, xem giọng điệu của cô thì nếu hôm nay anh không chúc cô ngủ ngon, chắc là cô sẽ không cho mình ngủ yên rồi.

Tô Dạng Nhiên nhắn xong thì nội tâm cũng rất thấp thỏm, có phải là mình hơi kích động? Nếu bác sĩ Thẩm không chịu thì làm thế nào? Cho dù vậy đáy lòng của cô vẫn có chút mong đợi.

Tô Dạng Nhiên cầm chặt điện thoại, mắt không chớp nhìn khung đối thoại, đột nhiên nhảy lên dòng chữ đối phương đang soạn tin...

Mẹ ơi!!

Mấy giây sau, tin nhắn thoại được gởi tới, Tô Dạng Nhiên run rẩy mở ra.

—— "Bớt được voi đòi tiên, ngủ!"

"A a a a a a a!!!" Nghe xong, Tô Dạng Nhiên cuốn chăn phát ra một trận thét chói tai, cô làm sao mà không thích Thẩm Quyến chứ!! Vượt qua luôn cảm giác thích ấy chứ!!! Sau một lát, cô phát hiện mình thành công biến bản thân thành cuốn chả chiên, Tô Dạng Nhiên chật vật từ trong chăn chui ra thở hào hển.

Sau khi tắt đèn, màn hình điện thoại anh sáng lên, thông báo Tô Dạng Nhiên đã trả lời bằng tin nhắn thoại, anh cuối cùng vẫn quỷ thần xui khiến mở ra, âm thanh trong trẻo của cô vang lên.

—— Bác sĩ Thẩm, tôi không có được voi đòi tiên, ngủ ngon ngủ ngon, mơ đẹp nha.

Thẩm Quyến bật cười, thoát khỏi WeChat, đặt điện thoại lên tủ trên đầu giường, anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt trong sáng mang chút trẻ trung, cô nhìn anh cười đặc biệt không biết xấu hổ.

"Sao cậu đi nhanh như vậy, tớ không đuổi kịp cậu."

"Vậy thì đừng theo nữa."

"Không được, dáng dấp cậu đẹp mắt như vậy, tớ mà không theo đuổi thì cậu sẽ bị người khác cướp đi mất, lúc ấy tớ phải làm thế nào?"

"Tô Dạng Nhiên, cậu có biết dè đặt không?"

"Biết mà, nhưng vừa nhìn thấy cậu là tớ không dè đặt được nữa, tớ cũng không biết làm sao."

"Tô Dạng Nhiên, cậu là mạch nha à?"

"Mạch nha mặc dù dính răng nhưng rất ngọt nha, nếu không thì cậu thử một chút thôi."
Bình Luận (0)
Comment