Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 22

Nhờ sự chỉ dẫn của nhân viên mà Tô Dạng Nhiên tìm được vị trí mà Tần Trăn đã hẹn, nhưng tại sao lại có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính ngồi ở đó?

Cô suy nghĩ một chút, chắc là người ta vô tình ngồi sai VỊ trí, vì vậy cô đi tới, nhắc nhở: "Xin chào?" Người kia ngẩng đau lên nhìn cô, trong mắt anh ta cũng thoáng qua vẻ nghi hoặc, Tô Dạng Nhiên không đợi anh trả lời, tiếp tục hỏi: ""Xin lỗi quấy rầy anh ròi, xin hỏi có phải anh ngồi sai vị trí không ạ?"

"Bàn 15, không sai đâu."

Tô Dạng Nhiên nhíu mày, cô cũng vô cùng chắc chắn Tan Trăn và mình ngồi đúng bàn 15, đang lúc mơ hò thì điện thoại di đông Ĩần nữa vang lên, là Tần Trăn gọi tới, cô gật đấu nhìn anh ta mọt cái sau đó đi rã nơi khác nghe điện thoại.

"A lô? Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải mẹ nói đã đặt bàn 15 à? Sao ở đồ có ngươi ngồi rồi." "Có người à, ai vậy?"

"Một người đàn ông trẻ tuổi, có phải mẹ nhớ nhấm không?"

"Đàn ông tre tuổi à, có phải người đó mặc âu phục xám tro, còn mang mắt kiếng đúng không?" Tô Dạng Nhiên quay đầu nhìn một cái, "Đúng vây." Sau khi nói xong cô lập tức thấy có gì sai sai, sắc mặt khó coi: "Sao mẹ biết?"

"Dạng Dạng à, mẹ nói nè, không có sai đâu, bàn số 15, ngươi trước mặt con là người hôm nay sẽ cùng con ăn cơm trưa."

"Mẹ nói gì vậy...." Nói được một nửa Tô Dạng Nhiên liền phan ứng lại, cô giảm âm lượng, "Mẹ, ra là mẹ lừa con đúng không?"

Tần Trăn nói: "Lừa gạt gì chứ? Mẹ đang nghĩ cho con đó. Cậu trai này rất tốt, du học nước ngoài về, mẹ rất hài lòng..."

Tô Dạng Nhiên trầm mặt xuống, cô nổi giận rồi, "Mẹ..?" Cô dừng lại hai giây, cố gắng điêu chỉnh tâm trạng, nói tiếp: "Không nói nữa, con cúp đây." "Dạng Dạng..."

Tô Dạng Nhiên cúp điện thoại, cô hạ ánh mắt, xoay người nhìn ngươi kia, nói: "Xin chào, chắc anh cũng nghe được lời tôi nói phải không? Thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng mới biết, hôm nay không thể cùng anh ăn cơm trưa rồi, hy vọng anh thông cảm."

Sau khi nói xong, Tô Dạng Nhiên lễ phép khom lưng chào, tiếp theo xoay người muốn đi.

"Tô Dạng Nhiên, cậu không nhớ tớ thật à?" Vừa xoay người anh ta đã lên tiếng, rriột câu nói làm cô dừng bước, Tô Dạng Nhiên lần nữa quay đầu nhìn, "Xin lỗi, xin hỏi anh là?"

Người kia bất đắc dĩ cười, anh ta đưa tay lấy cặp kính xuống, lúc này mới hỏi: "Như vậy co phải quen thuộc rồi chứ?"

Tô Dạng Nhiên nhíu mi, nhìn cũng hơi quen thật, cô cố găng nhớ lại gương mặt này đã gặp ở đâu, ngươi đàn ổng trẻ tuổi kia không kiên nhẫn, dứt khoát nói rõ.

"Là tớ, Trình Minh Kiêu, nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng làm bạn đại học hơn một năm mà." "Trình Minh Kiêu?" TÒ Dạng Nhiên mơ hồ có chút ấn tượng, nhìn lại, người trước mặt và người trong trí nhớ hoàn toàn trùng khớp, cô cười lên, nhớ ra ròi, Tô Dạng Nhiên và cậu ta là bạn đại học, chỉ là năm thư hai thì cậu ta đã xuất ngoại đi du học.

Trình Minh Kiểu cười, anh ta đeo kính lên, "Chỉ nhìn một lần là tớ đã nhớ ra cậu rồi, còn cậu thì lại quên mất, thật là quá tổn thương lòng người." "Cậu bây giờ và khi trước thay đổi quá nhiều. Cả ngừời mặc âu phục đeo mắt kính, bộ dạng nhân cẫu bại hoại lúc trước đâu còn nữa, làm sao tớ nhận ra được."

Trình Minh kiêu lấy tay che tim, làm vẻ chịu hết nổi, "Cậu đó, miệng vẫn độc như vậỵ, hai ta cũng coi là bạn cũ lâu năm, Tô đại tiếu thư không biết cồ thể nể mặt ngồi xuống ăn cơm trưa, on chuyện cũ cùng tớ chứ?"

Nói xong Trình Minh Kiêu đứng dậy, làm bộ giúp cô kéo ghế, Tô Dạng Nhiên vội vàng ngăn lại, "Không cần đâu, cậu như vậy tớ không quen, cứ như bình thường lả được rồi."

Trình Minh Kiêu liêc măt, "Đôi tôt mà câu không chịu, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng." Tô Dạng Nhiên: "Phúc của Trình thiếu gia tớ không đủ khả năng hưởng đâu."

Trình Minh Kiêu bị cô chọc cười, "Chậc chậc, là cậu tự nói đó nha."

Tồ Dạng Nhiên kéo ghế ra ngồi đối diện, "Cậu nói cõi sao cậu lại co mặt ở đây?"

Trình Minh KỈêu iộ vẻ mạt không biết làm sao, "Còn có chuyện gì nữa, giống y như cậu, gọi tớ đến ăn cơm cùng, ai ngờ người tới là cậu." "Mẹ cậu?"

"ừ."

Tô Dạng Nhiên hiếu kì, "Cậu nghĩ hai bà mẹ quen biet thế nào?"

Trình Minh Kiêu cũng nghi ngờ, "Đúng vậy, nếu hai người dùng cùng một cái cớ thì nhất định là thông đồng rồi, sao hai bà ấy quen nhau nhỉ?" Sau một lát, Trình Minh Kiêu tiep tục nói: "Được ròi, chúng ta cũng đừng thảo luạn vấn đề này nữa, chọn món ăn trước chứ? Nghe nói nhà hàng này có món gan ngỗng ăn ngon lắm."

Tô Dạng Nhiên gật đầu, "ừm."

Chọn món ăn xong, không bao lâu nhân viên đã bắt đầu mang thức ăn lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

"Cậu về nươc khi nào thế?"

"Cũng không lâu, mấy ngày trước."

"Từ ngày đâu tiên tớ vê là bà ây băt đâu lải nhải bên tai, lỗ tai tớ cũng sắp hư luôn." Nói tới đây Trình Minh Kiêu vô cùng nhức đầu.

Tô Dạng Nhiên cười khẽ, "Nước ngoài người đẹp nhiều như vậy, cậu cũng không thích ai à?" Trình Minh Kiêu liếc cô một cái, "Cậu nghĩ tớ là người thiển cận vậy à? Phụ nữ nước ngoài đúng la đẹp thật nliưng sau khi ơ nước ngoai nhiều năm, tớ vằn cảm thấy con gái Trung quốc là tốt nhất, muốn lấy vợ cũng phai lấy vợ Trung quốc." "Cậu ra nước ngoài khi trở về yêu nước không ít nha."

"Ây, Trình Minh Kiêu tớ lúc nào không yêu nước, tơ yêu nhất là đất nước này. Tổ quốc cao hơn hết thảy."

Nhìn bộ dạng của cậu ta Tô Dạng Nhiên càng vui vẻ hơn^ Trình Minh Kiêu lại hỏi, "Cậu cười cái gì?" "Tớ cảm thấy bộ âu phục chắc là trói buộc bản tính của cậu rồi."

Trình Minh Kiêu:

"Vậy cậu bây giờ có tính toán gì chưa?"

"Hồm trước hiệu trưởng Triệu đích thân tìm tớ, hy vọng tớ có thể tới đại học Tần Thành nhậm chức." "Có thể đó, cậu từ học trưởng nhảy một cái thành giáo sư, thầy cô của chúng ta đều trở thành đồng nghiệp của cậu."

Trình Minh Kiêu rùng mình, "Cậu đừng nói nữa, chân tớ mềm nhũn rồi, tớ nào dám càn rỡ trước mặt các thầy cô chứ!"

To Dạng Nhiên không khỏi bật cười, "Vậy cậu có đồng ý không?" Hồi đại học Trình Minh Kiêu nổi danh nghịch ngợm, nhưng dù nghịch ngợm tới đâu thì thành tích của cậu ta luôn luôn trên hạng ba, vì vậy các thầỹ cô vừa yêu vừa hận.

"Tiền lương cao như vậy, người ngu mới tư chối, dĩ nhiên là đồng ý rồi, năm sau nhậm chức." "Vậy sau này tớ phải gọi một tiếng giáo sư Trình rồi?"

"ừ, không dám nhận không dám nhận."

Tô Dạng Nhiên:"..."

Đầu này Triệu Tiến Tiêu dẫn Thẩm Quyến vào phòng an, vưa đi vừa nói: "Quán này vừa khai trương không được mấy năm nhưng chất lượng tốt lắm, món gan ngỗng có thể nói tuyệt nhất." Thẩm Quyến mỉm cười: "Xem ra hiệu trưởng Triệu rất thích quán này."

Triẹu Tiến Tiêu sang sang cười một tiếng, "Đời tôi cũng không thích gì nhiều, chỉ thích nhất là thức ăn ngon, ăn nhiêu tự nhiên cũng sẽ biết gì ngon, đi đi đi, chúng ta trên lầu ngoi." Triệu Tiến Tiêu là khách quen, sau khi lên lầu rất nhanh đã có nhân viên tới chỉ dẫn, sắp xếp vị trí ngồi tuyệt đỉnh.

Thật ra thì phải nói đến chuyện tại sao ông mời Thầm Quyền ăn cơm, trừ việc yếu thích tai năng của anh thì còn có một chút tư tâm, nhất là vào lúc này nhìn cử chỉ khéo léo của anh, ý nghĩ trong lòng ông càng lớn, Triệu Tiến Tiêu cười một tiếng, mơ miệng nói: "Bác sĩ Thẩm, tôi có thể mạo muọi hỏi câu mọt vấn đề không?" Thấm Quyền dưng bữa ăn, nhìn ông, "Hiệu trưởng Triệu có van đề gì cứ nói thẳng." "Nói ra thì thật lỗ mãng, cậu vừa ưu tu vừa trẻ tuổi, có suy nghĩ đến đại sự cá nhân chưa?" Triệu Tiến Tiêu có một cháu gái, năm nay hai mữơi sáu tuổi, cô chầu gái nay từ nhỏ nuôi ở nhà ông, cảm tình sâu nặng như cha con ruột, thấy lớp trẻ ưu tú không khỏi nảy ra suy nghĩ gắn kết, hôm nay ông chỉ hỏi thử ý kiến của anh, dù sao bây giờ nói ra có chút không thích hợp. Thẩm Quyến sững sốt một chút, trong lòng iiền hiểu đại khái, anh không nghĩ tới hiệu trương Triệu sẽ hỏi vấn đề này, nhìn sơ qua bữã cơm hôm nay đại khái chắc là vì chuyện này, anh suy tư hai giây rồi nói: "Công việc bệnh viện bận rộn không có nhiều thời gian, hờn nưa chuyện nàỹ phải dựa vào duyên số, quan trọng nhất la ỹêu thích mới được."

Sau khi nghe xong, Triệu Tiến Tiêu khó tránh khỏi có chút thát vọng, Thẩm Quyến là một người thông,minh, chắc chắn ý của ông anh nghe hiểu lại uyển chuyển cự tuyệt, nếu tiếp tục noi thì cũng không phải phép lầm, hôm nay ông hỏi vấn đề này là đã bỏ qua mặt mũi rồi, bây giờ càng nói sâu thì càng hổ thẹn.

"Nói cũng phải, dù sao cũng là chuyện cả đời, vẫn phải hợp mới tới được." Triệu Tiến Tiêu tự tìm cho mình bậc thang đi xuống.

Thẩm Quyến gật đầu một cái, hai người nói hết chuyện này tới chuyện khác, ăn xong một bữa cơm, chuyển lúng tung vừa rồi cũng qua đi, hai người nói chuyện với nhau thật vui.

Trình Minh Kiêu lau miệng, nối với Tô Dạng Nhiên: "Tớ đưa cậu trở ve nhé?"

Tô Dạng Nhiên cữời một cái, "Không cần đâu, tớ tự đón xe."

Nghe cô nói như vậy anh ta cũng không kiên trì nưa, sửa sang quần áo hai ngươi đứng dậy đi ra ngoài, trùng hợp cùng lúc đó Triệu Tiến Tiêu và Thẩm Quyến cũng xuống lầu, Triệu Tiến Tiêu nhìn một cái liền nhận ra Trình Minh Kiêu. "Minh Kiêu?"

Vừa ra khỏi phòng ăn, Trình Minh Kiêu bất thình lình nghe được một âm thanh quen thuộc, anh xoay người, không phải là hiệu trưởng triệu đây sao?

"Hiệu trưởng?"

Triẹu Tiến Tiêu cũng nhận ra Trình Minh Kiêu, sau khi đến gần ông lại phát hiện ra người bên cạnh cũng hơi quen mầt, cẩn thận suy nghĩ lại, không phải là Tô Dạng Nhiển sao? Ong sở dĩ nhận rà cô là bởi vì To Dạng Nhiên để lại cho ông ấn tượng vô cùng sâu sắc, cô đã thay trương học cam không ít giải thưởng lớn nhỏ, học bổng hàng năm đều la cô nhận thầu, học sinh ấii tượng như vậy sao ông có thể không nhớ chứ? Mà khi đó ánh mắt Tô Dạng Nhiên lại lạc vào Thẩm Quyến, người ở bền cạnh hiệu trưởng Triệu.

"Bẩc sĩ Thẩm?"
Bình Luận (0)
Comment