Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 42

"Sấy xong rồi."

Thẩm Quyến sực tỉnh nghe cô nói luyên thuyên, "Tóc của nam dễ sấy hơn, mấy phút đã xong."

Anh lại nhìn cô, ánh mắt rơi vào mái tóc dài khô được một nửa, "Vậy sau này anh sẽ giúp em sấy tóc."

Tô Dạng Nhiên cười, "Anh không ngại chứ?"

Thẩm Quyến đưa ngón tay quấn lấy đuôi tóc cô, "Sấy cho em cả đời luôn."

Tô Dạng Nhiên cuốn máy sấy tóc lại bỏ vào ngăn kéo, đưa tay lấy lại lọn tóc từ trong tay anh, sau đó nhìn anh hừ một tiếng, "Anh có biết người đời có câu này không?"

"Câu gì?"

"Đàn ông là quỷ lừa gạt." Vừa nói cô vừa đưa chân đạp anh một cái máy thật nhanh sau đó muốn chui vào chăn.

Đáng tiếc vẫn chậm một bước, mắt cá chân bị túm lại, anh xoay mình ngăn cản, bàn tay thon dài chọc chọc vào xương sườn nhạy cảm, khiến cô bật cười, "Nhột, ha ha ha...."

Thẩm Quyến mỉm cười nhìn người đang nằm dưới, cô cười hết sức vui vẻ, "Ai là quỷ lừa gạt?"

Tô Dạng Nhiên cười tới mức không thở được, giọng nói khi có khi không, "Đâu phải có mình em nói đâu.... Mọi người đều nói vậy mà."

Thẩm Quyến lại di chuyển bàn tay, Tô Dạng Nhiên vặn vẹo, "Nhột, nhột mà..."

Đột nhiên anh lại chồm cả người tới, môi dán vào cằm cô, giọng nói hấp dẫn, "Hả? Nhột ở đây à?"

Lúc bị chọc, vạt áo cô đã bị kéo lên đến thắt lưng, bàn tay anh mò từ bắp đùi trần trụi đi lên, đột nhiên chạm tới một lớp vải mềm mại, anh cúi đầu nhìn một cái, cô đang mặc cái quần lót góc bẹt*, anh như bị chọc trúng huyệt cười, nằm trên vai cô cười lớn.

* Giống quần đùi, muốn biết thêm lên google gõ, hí hí.

Tô Dạng Nhiên đỏ mặt đẩy anh, "Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười đâu chứ, em chỉ mặc ké một cái thôi mà."

"Anh buồn cười quá...."

Tô Dạng Nhiên phồng má, cũng không biết sức mạnh từ đâu tới mà đẩy người đang nằm trên người mình xuống, đè lên, làm liền một mạch, cô bắt chước anh khi nãy, cũng đưa tay chọc vào xương sườn anh, "Cười cười cười nè, cho anh cười đã luôn."

Nhưng cô tính sai rồi, xương sườn là nơi mẫn cảm của cô nhưng không phải là của anh, cho nên kệ cô chọt chỗ nào anh cũng không thấy nhột, ngược lại là dưới bụng hơi khác thường, anh dang tay ôm vòng eo nhỏ tinh tế, trầm giọng hỏi: "Em không đau?"

Tô Dạng Nhiên còn chưa hồi hồn, "Đau? Đau chỗ nào?"

"Vậy xem ra là không đau rồi." Thẩm Quyến cười.

Dưới nụ cười đầy ẩn ý của anh Tô Dạng Nhiên mới hiểu ra, cô lập tức đẩy bàn tay kia ra, bước xuống, sột soạt chui vào chăn, "Không, em còn đau lắm, em cần nghỉ ngơi."

Anh không nói thì không cảm thấy gì, nhắc đến đã cảm thấy chân như muốn nhũn ra, sức mạnh khi nãy chỉ cần nhớ lại thôi cũng cảm thấy muốn sung lên luôn, cô giữ chặt chăn, liếc qua "Em mệt, buồn ngủ, anh ngủ ngon."

Thẩm Quyến thấy cô quấn mình thành con nhộng thì không khỏi bật cười, anh giơ tay tắt đèn ngủ, toàn bộ phòng ngủ lần nữa tối om.

"Em lấy chăn đi cả rồi, không cho anh chút nào sao?"

Tô Dạng Nhiên nhẹ cắn môi, "Anh để yên cho em ngủ thì em mới chia cho anh một nửa."

Thẩm Quyến nín cười, "Ừ, anh hứa."

Tô Dạng Nhiên lôi chăn ra cho anh một nửa, "Đây, cho anh." Thấy anh đắp kín mền, cô nhỏ tiếng hỏi: "Anh ngủ thật à?"

"Gạt em làm gì?"

Tô Dạng Nhiên thỏa mãn cười một tiếng, sau đó xoay người qua, dúi người vào trong ngực anh, gò má áp vào bả vai anh, "Vậy em ngủ đây."

Cô dựa cả người vào người anh, ôm eo anh, Thẩm Quyến cảm nhận được sự lệ thuộc của cô, anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, "Ừ, đi ngủ thôi, ngủ ngon."

Ngày hôm qua chơi đùa đến tối muộn nhưng Thẩm Quyến vẫn tỉnh dậy đúng giờ như mọi ngày, chỉ là lần này thức dậy trên giường không chỉ có một mình anh, còn có một người nằm trong vòng tay, cô ngủ rất say, gương mặt đỏ bừng, mấy sợi tóc mềm mại rơi trên mặt cô.

Trong mắt Thẩm Quyến tràn đầy tình yêu, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo mấy sợi tóc kia ra sau tai, cúi người hôn lên môi cô, lần đầu tiên có ý nghĩ không muốn rời giường, chỉ muốn nằm mãi như vậy ôm cô, cảm giác rung động trước giờ chưa từng có.

"Ưm..." Tô Dạng Nhiên nằm trong chăn miễn cưỡng duỗi cánh tay, bên gối trống không, cô mở mắt ra, phòng ngủ chỉ có một mình mình, cô mê man ngồi một hồi, mấy giây sau đột nhiên xoay mình ngồi dậy, kéo cổ áo ra nhìn một cái, trên người cô đầy vết hôn, lúc này mới nhớ lại tối ngày hôm mình và Thẩm Quyến cùng nhau lăn giường!!!

Sau một lát, cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, 8h15, giờ này chắc Thẩm Quyến vẫn chưa đi làm, Tô Dạng Nhiên vén chăn lên đi ra cửa, chỉ mở ra một kẽ hở nhỏ, quả nhiên thấy anh đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng.

"Nhiên Nhiên?"

Tô Dạng Nhiên: "???" Sau ót anh có mắt thần hả?

Cô ló đầu ra, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, em tỉnh rồi à, đi rửa mặt đi, bữa ăn sáng thượng hạng sắp xong rồi đây, đồ rửa mặt ở sau gương, ấn gương một cái cửa sẽ tự động mở."

"À được, đúng rồi, Thẩm Quyến."

"Hả?"

"Em không có quần áo sạch để mặc, tất cả đều ở nhà em rồi."

"Mật mã là bao nhiêu, anh đi lấy giúp em."

Mắt Tô Dạng Nhiên sáng rực lên, sau đó nhanh chóng báo cáo một dãy số.

Thẩm Quyến nhẩm lại, "Anh nhớ rồi, em đi rửa mặt đi."

"Được."

Tô Dạng Nhiên đánh răng rửa mặt trong phòng tắm, cửa phòng ngủ mở ra, Thẩm Quyến đặt quần áo của cô lên giường, "Nhiên Nhiên, quần áo anh để trên giường nhé."

"... Được."

Cô rửa mặt xong đi ra đã thấy, ở trên cùng là một bộ đồ lót ren màu đen, mặt cô đỏ lên, quả nhiên đàn ông không có gì tốt, có nhiều bộ mà cứ lựa bộ này lấy đi!!

Thay đồ xong, Tô Dạng Nhiên đi tới kính nhìn một cái, chà, thật ra thì mắt lựa đồ của anh cũng không tệ lắm.

Lúc cô đi ra Thẩm Quyến đã làm xong bữa sáng.

Cháo gạo lức, sandwich, sữa bò nóng, lượng calo không cao.

Thẩm Quyến ngước mắt nhìn, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, không biết tại sao Tô Dạng Nhiên lại nghĩ chắc là anh đang cười bộ đồ lót ren mình đang mặc, cô mất tự nhiên liếc anh một cái, lầm bầm nói: "Anh cố ý phải không?"

"Hửm, cái gì?"

"Còn giả bộ? Không thèm quan tâm anh nữa."

Thẩm Quyến cười khẽ, "Không quan tâm cũng được, ăn bữa sáng cái đã."

Tô Dạng Nhiên hung hăn cắn một miếng sandwich, bất ngờ phát hiện ăn ngon thật, lại cắn hai cái.

Anh suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: "Lúc anh qua nhà em có thấy giá sách trong phòng ngủ có rất nhiều sách của Dạng Túc, em thích sách của cô ấy à?"

Tô Dạng Nhiên sững sốt một chút nhìn anh, ánh mắt lơ lửng nhìn xuống, "Có thể coi là vậy, cũng không thích lắm..." Dù sao cô cũng không đọc sách mình viết.

"Chị anh rất thích sách của cô ấy, lần trước còn mượn anh một cuốn."

"[Quyển sổ trinh thám]?"

"Sao em biết?"

"Trên giá sách anh có để, ừm, anh thấy cuốn sách đó thế nào?"

Thẩm Quyến gật đầu, "Ừm, cũng không tệ lắm, có thể thấy ngòi bút của tác giả thể hiện sự kinh dị rất đơn giản, dùng từ ngữ ngắn gọn nhất để viết ra cái mình muốn nói, tiết tấu nắm rất chặt, ý tưởng câu chuyện cũng rất tài tình, là một người rất có tài."

Tô Dạng Nhiên không nhịn được bật cười, vội che miệng, "Anh thật sự cảm thấy thế?"

Thẩm Quyến kinh ngạc nhìn cô, gật đầu, "Đúng vậy, thì sao?"

"Không....Không có sao cả, đúng rồi, anh vừa nói chị anh rất thích tác giả này đúng không?"

"Ừ, nghe nói vậy, chị anh thích nhà văn viết truyện kinh dị."

Ánh mắt Tô Dạng Nhiên lóe lên, sau đó hỏi: "Nếu em đưa cho chị ấy một bộ [Nhật kí gặp quỷ] toàn tập có chữ kí, chị ấy có thích không?"

"Nghe nói cho tới bây giờ Dạng Túc chưa từng tham gia bất kỳ phỏng vấn nào, cũng không ký tặng, ngay cả buổi ra mắt phim chuyển từ tiểu thuyết của mình mà cô ấy cũng không tham dự, em chắc chắn em có thể lấy được chữ kí?"

Chân mày Tô dạng nhiên khẽ nhíu lại, "Ừ, đương nhiên rồi, không lẽ anh quên em cũng là một bút gia hoàn hảo rồi à?"

Thẩm Quyến ngạc nhiên, chợt phản ứng, anh nhớ bác sĩ Mạnh đã nói cô là một nhà văn toàn thời gian, "Vậy em và cô ấy là đồng nghiệp?"

"Ờ, đúng vậy."

"Hai người rất thân quen?"

"Ừm, có thể coi là vậy, dù sao em sẽ lấy được chữ kí mà."

"Quen em lâu như vậy, anh chợt phát hiện anh không biết gì về nghề nghiệp của em cả."

"Anh muốn biết hả?"

"Ừ."

"Bí mật."

Thẩm Quyến: "Không thể nói cho anh nghe sao?"

"Ừ, gặp đúng lúc em sẽ tự nói cho anh biết."

"Vậy lúc nào thì mới đúng lúc?"

"Chờ đi, khi nào thích hợp em sẽ nói."

Thẩm Quyến bật cười, "Được, vậy anh sẽ chờ."

Tô Dạng Nhiên nháy mắt, tâm trạng tốt nhìn anh giơ tay ra hiệu ok.

Đưa Thẩm Quyến ra cửa xong, Tô Dạng Nhiên trở về cái ổ của mình đem máy vi tính xách tay tới, mấy bản thảo cô soạn trước khi đi Nam Lĩnh đã dùng xong hết rồi, chắc biên tập mỹ nhân lại sắp đến tìm.

Cả buổi sáng cô đều ở đây gõ chữ, buổi trưa cho tiểu cầu ăn cơm, cơm nước xong lại dẫn nó đi một vòng, chờ nó ngủ Tô Dạng Nhiên lại về nhà mình, lục trong nhà kho ra một chồng sách hàng mẫu.

《 Nhật kí gặp quỷ 》 là quyển sách bán chạy nhất của cô, một bộ tám quyển, mỗi quyển xuất bản mỗi lúc khác nhau nên nếu muốn góp một bộ đầy đủ cũng không dễ dàng, may mà cô có giữ lại hàng mẫu.

Mỗi lần xuất bản một quyển, nhà xuất bản sẽ cho cô mười quyển hàng mẫu, hàng mẫu để giữ lại đưa bạn bè và bạn trên mạng, nhưng cô lười, không thích giao thiệp với bạn trên mạng, bạn bè thì chỉ có hai người Mạnh Điềm Mục Cầm, biết nghề nghiệp thật sự của cô thì cũng chỉ có hai người họ, trong tay cô còn mấy quyển, không ngờ tới lúc này đã có chỗ dùng.
Bình Luận (0)
Comment