Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 56

Editor: Wioo

Sáu giờ rưỡi, Mạnh Điềm sửa sang lại ngồi ngay ngắn trên giường lớn, trong phòng đều là người thân của đàng gái, ánh mắt cô ấy nhìn Tô Dạng Nhiên đang đứng một bên, lại phát hiện cô hơi khẩn trương, cảm thấy kỳ lạ, Mạnh Điềm thừa dịp không ai chú ý tới len lén kéo váy cô.

Tô Dạng Nhiên nghi ngờ nhìn Mạnh Điềm, giảm nhỏ giọng, "Sao vậy?"

"Cậu còn hỏi tớ cái gì, tớ phải hỏi cậu mới đúng."

"Hả?"

"Sao nhìn cậu còn gấp hơn tớ trăm lần vậy?"

Tô Dạng Nhiên nhấp môi, đưa tay sửa tóc, "Có hả?"

"Có, cậu lo lắng gì đó? Không lẽ liên quan tới bác sĩ Thẩm hả?"

Tô Dạng Nhiên bị cô ấy chọc quên mất phản bác, bởi vì vừa rồi trong đầu cô nghĩ tới Thẩm Quyến thật, Tô Dạng Nhiên đưa tay kéo váy mình, cô nghĩ chắc lát nữa Thẩm Quyến mà thấy cái bộ đồ phù dâu này chắc tức chết quá?

"Tại sao không nói chuyện? Bị tớ nói đúng tim chứ gì?" Mạnh Điềm lập tức vui vẻ.

Gò má cô đỏ lên. Mục Cầm ở bên cạnh cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, trên mặt hiện vẻ nhiều chuyện.

Không bao lâu sau, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào ầm ĩ, đàn gái ở trong phòng mồm năm miệng bảy bàn luận, "Là bên chú rể tới đúng không?"

"Cô dâu, chú rể tới!"

Lúc này bên trong phòng cũng náo nhiệt lên. Cửa phòng bị gõ, giọng nói Giang Thừa từ ngoài cửa truyền vào, "Vợ, anh tới đón em."

Khóe miệng Mạnh Điềm lập tức cong lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm ngoài cửa, nhưng phải dựa theo quy củ không được nói câu nào, Tô Dạng Nhiên coi như dâu phụ một, đánh tuyến đầu, cô tiến lên áp vào cửa phòng.

"Chú rể, muốn đi vào thì lễ đâu?"

Nghe được giọng nói bên trong, Giang Thừa nhìn qua Thẩm Quyến hội ý, anh mỉm cười, nhét phong bì đỏ qua khe cửa, anh nhét vào bên ngoài đã ồn ào.

"Ai, bác sĩ Thẩm, sao anh nhét hết vào trong một lần luôn vậy?"

Thẩm Quyến nghi ngờ, "Không thể nhét một lần hết sao?"

Mọi người bật cười, cũng không phải là không thể nhưng theo phong tục là phải nhét từng cái vào, trên đời chắc chỉ có mình anh làm vậy quá. Giang Thừa nhìn anh, nói: "Nhét một lần rồi thì thôi, tiểu Tô, lễ đã nhận rồi, có thể mở cửa cho chúng tôi không?"

Tô Dạng Nhiên cầm một đống phong bì đỏ đưa cho Mục Cầm, "Đâu có được, làm sao có thể dễ dàng như vậy chứ?"

Ánh mắt Giang Thừa quét một vòng, nhìn qua Thẩm Quyến, "Nếu không thì tính vầy đi."

"Tính thế nào?"

"Ở ngoài đây còn có một món lễ lớn, ở ngay cửa này, cô mở cửa một cái là có thể thấy, bảo đảm cô rất thích."

Gò má Tô Dạng Nhiên nóng lên, quay qua nhìn Mạnh Điềm đang ngồi trên giường, Mạnh Điềm đang nháy nháy mắt, "Đây là hai chuyện khác nhau, vừa rồi bên ấy cũng đã nhét phong bì qua, tôi cũng không cản nữa."

Bên ngoài hoan hô.

"Nhưng mà ——" Tô Dạng Nhiên đổi giọng, "Cũng không phải chỉ có một phù dâu, bên đây còn có một người dâu phụ nữa, chỉ cần bên ấy làm cô ấy đồng ý thì có thể vào đón dâu." Tô Dạng Nhiên thuận lợi đá quả banh qua cho Mục Cầm.

Mục Cầm: "!!!"

Mục Cầm coi như bạn thân của bọn họ, hỏi mấy vấn đề, nghe trả lời xong thì hài lòng mở cửa, mọi người cũng tính cách ngăn ở cửa, để cho bên đàng trai chen lấn đi vào.

Sau khi vào cửa, bên chú rể chiếm cả căn phòng, trong mắt Giang Thừa chỉ có Mạnh Điềm, "Vợ."

Mạnh Điềm hiếm thấy đỏ mặt, "Anh vào làm gì?"

"Đón em về nhà."

Người trong phòng bắt đầu ồn ào lên, vô cùng náo nhiệt. Sau khi đàng trai vào, Tô Dạng Nhiên nhanh chóng lui đến cạnh Mạnh Điềm, cô cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng chiếu vào người mình, cho dù không nhìn cũng biết là ai, cô nặn ra nụ cười vô tội, nhìn sang người kia.

Trong căn phòng ồn ào, bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt va chạm xoẹt xoẹt.

Cô gái mặc váy đuôi cá dài hai dây màu trắng bạc đứng đó, dây áo mỏng khoác lên xương quai xanh, nhìn không có vẻ gì chắc chắn, vùng tròn trịa bị bao quanh, vải vóc bọc qua eo thon, mái tóc dài tùy ý xõa ra sau lưng, mấy sợi tóc không nghe lời bay ra trước cần cổ trắng nõn.

Lớp trang điểm nhàn nhạt, tròng mắt trong trẻo, môi đỏ răng trắng, khóe môi nhếch lên nụ cười quen thuộc.

Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm vào Tô Dạng Nhiên, hèn gì trước đó cô sống chết không chịu mặc thử đồ dâu phụ cho anh xem, nhất là bây giờ, chú ý tới ánh mắt của mấy người đàn ông khác rơi vào người cô, Thẩm Quyến hận không thể cầm áo choàng dài bao bọc người cô thật kín, chỉ để một mình anh nhìn.

Mọi người không làm khó nhiều, đùa vài cái là cho đàng trai qua ải, Giang Thừa thành công mang giày cưới vào cho Mạnh Điềm, ôm cô dâu đi ra ngoài, cả đám cũng đi theo sau lưng chú rể, Tô Dạng Nhiên đang theo sát Mục Cầm, trong lúc hỗn loạn cổ tay chợt bị người ta nắm, Tô Dạng Nhiên hoảng sợ quay qua nhìn.

"Anh làm gì đó?"

Thẩm Quyến dựa vào gần, "Em coi lời anh như gió thoảng qua tai hả?"

"Lúc đầu em đâu có đồng ý."

Thẩm Quyến đang chuẩn bị nói tiếp thì trước mặt đột nhiên có người kêu, "Còn một người dâu phụ nữa đâu?"

Nghe vậy Tô Dạng Nhiên lập tức giãy giụa, thấp giọng, "Mau buông em ta, người ta tìm em kìa."

Thẩm Quyến không làm khó, buông lỏng bàn tay đang cầm cổ tay Tô Dạng Nhiên ra, thừa dịp không ai chú ý hôn một cái vào sau tai cô, "Món nợ này anh sẽ tính với em sau."

Tô Dạng Nhiên bị cái hôn bất thình lình làm mềm nhũn người, ngay cả dũng khí quay đầu trừng anh cũng không có, mặt đỏ tới tai chạy ra phía trước, lúc này Thẩm Quyến mới phát hiện lớp vải sau lưng cô trống rỗng, vòng eo trắng nõn lộ ra bên ngoài, Thẩm Quyến cảm thấy cổ họng mình căng lên, trong mắt bùng ra ngọn lửa.

Thật sự là lớn gan lắm mà, thiếu dạy dỗ!

Lúc đãi tiệc Tô Dạng Nhiên vội vàng đi theo Mục Cầm, giống như osin của cô dâu vậy, lần đầu tiên cô biết thì ra làm dâu phụ mệt đến vậy.

Đến lúc chú rể cô dâu trao nhẫn cưới các cô mới được nghỉ thở một hơi, Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm đứng cạnh nhau, nhìn Mạnh Điềm và Giang Thừa đứng trên lễ đài, dưới sự làm chứng của mục sư, họ trao nhau lời thề, trao đổi nhẫn cưới, ôm hôn, từ đáy lòng cô chúc phúc cô ấy, hy vọng bạn mình cả đời hạnh phúc.

"Mục..." Tô Dạng Nhiên hưng phấn quay đầu muốn nói chuyện với Mục Cầm, nhưng quay qua thì làm gì còn có Mục Cầm ở đây đâu!

"Sao anh lại đứng đây?" Cô kinh ngạc, anh phải đứng chung với đoàn rể phụ mới đúng chứ?

Thẩm Quyến chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm làm cô không thở nổi, tim "bịch bịch ——" nhảy không ngừng, cô nuốt nước miếng, "Anh.... Anh nhìn em như vậy làm gì?"

Giọng Thẩm Quyến khàn khàn, "Em đoán xem?"

Tô Dạng Nhiên lúc này vô cùng khẩn trương, "Không... Không biết."

"Hả?" Thẩm Quyến cười, thu tay cô vào lòng bàn tay mình, nắn bóp từng chút một, "Nói dối."

"Sắp tới màn bắt hoa rồi." Tô Dạng Nhiên nhỏ giọng nói sang chuyện khác.

Thẩm Quyến nhìn đóa hoa trong tay Mạnh Điềm, "Muốn không?"

"Hả?"

"Anh hỏi em có muốn lấy hoa cưới không?"

Chụp được hoa cưới của cô dâu là điềm may, biểu trưng cho sự hạnh phúc, ngụ ý sẽ trở thành người tiếp theo đi vào lễ đường. Tô Dạng Nhiên nhẹ cắn môi, còn chưa lên tiếng đã nghe người trên lễ đài bắt đầu đếm ngược.

Thẩm Quyến buông tay cô, lặng lẽ đi về trước mấy bước, Tô Dạng Nhiên nhìn bóng lưng cao ngất của anh, muốn gọi lại nhưng lời nói đậu trên đầu lưỡi vài giây rồi nuốt xuống.

"Ba."

"Hai."

"Một."

Đóa hoa cong một đường hoàn mỹ từ trên đài rơi xuống, khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp, bó hoa đã rơi vào tay người đàn ông trẻ tuổi, dáng vóc cao, mặt mũi tuấn tú, lập tức tất cả ánh mắt cũng chăm chú vào người kia.

Không ít cô gái từ sáng sớm đã chú ý tới người đàn ông cao cao có ngoại hình xuất sắc này, nhất là bây giờ thấy anh ta cầm bó hoa trên tay, trái tim cũng treo đến cổ họng, tại sao anh ta phải đón hoa? Không lẽ là có bạn gái rồi?

Thẩm Quyến bước tới, cầm bó hoa trong tay đưa cho cô, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng, da mặt Tô Dạng Nhiên nóng lên, nhưng ánh mắt của anh lấp lánh đến lạ, giống như ánh sao vậy.

Khi Tô Dạng Nhiên đưa tay nhận lấy bó hoa, hiện trường phát ra một trận thét chói tai. Thì ra là hoa đã có chủ! Thành cặp với nam thanh là nữ tú đó! Thật khiến người ta hâm mộ muốn chết!

Khoảng mười một giờ tối, tiệc cưới mới bắt đầu từ từ tan, dâu phụ như Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm thì phải ở lại đến khi kết thúc, mười hai giờ hơn bọn họ mới làm xong, Tô Dạng Nhiên không yên tâm để Mục Cầm về nhà một mình vì vậy muốn đưa cô ấy về, nhưng Mục Cầm lại từ chối.

"Tần Thiệu sắp tới, tớ về với anh ấy được rồi."

Tô Dạng Nhiên nhìn thời gian, "Vậy tớ chờ cùng cậu, thấy cậu lên xe tớ mới yên tâm."

Trong lòng Mục Cầm ấm áp, cô ấy ôn hòa cười một tiếng. Thừa dịp chờ Tần Thiệu, Tô Dạng Nhiên mới hỏi, "Cậu về đây người nhà có biết không?"

Nụ cười trên môi Mục Cầm nhạt đi, lắc đầu: "Tớ có còn liên lạc với bọn họ nữa đâu."

"Vậy tết năm nay có về nhà ăn tết không?"

"Không biết, để xem đã."

"Lần trước tớ nói thật đó."

"Cái gì?"

"Tớ nói cậu qua ăn tết chung với tớ."

"Vậy còn người nhà cậu?"

"Chỉ cần tối về ăn một bữa cơm là được thôi mà."

"Được rồi, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, tự tớ biết xử lý mà."

"Không bị khi dễ là được."

Mục Cầm bật cười, "Cậu tưởng tớ là con nít à?"

Tô Dạng Nhiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô ấy, trong lòng phức tạp, "Tớ biết rồi, cậu chỉ cần biết cậu còn có tớ và Mạnh Điềm là được rồi, bọn tớ nhất định luôn bên cậu."

Trong mắt Mục Cầm dường như có gì đó lay động, cô ấy gật đầu, đột nhiên điện thoại trong lòng bàn tay khẽ rung, là tin nhắn của Tần Thiệu, "Dạng Nhiên, Tần Thiệu tới rồi, tớ đi trước đây."

Tô Dạng Nhiên thấy một chiếc xe hơi dừng trước cửa khách sạn, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, quả nhiên là Tần Thiệu, cô gật đầu, "Ừ, được."

Thẩm Quyến thấy Mục Cầm đi xong mới bước tới cạnh Tô Dạng Nhiên, anh đưa tay chạm vào vai cô, "Chúng ta cũng về thôi."

"Ừ."

Lúc bước ra khỏi khách sạn, Thẩm Quyến cởi áo khoác ra choàng lên người Tô Dạng Nhiên, cô ngửa đầu nhìn anh, "Em không lạnh."

"Bên ngoài gió lớn, ra ngoài là lạnh đó."

Tô Dạng Nhiên nhìn, sau khi cởi áo khoác trên người anh chỉ còn lại lớp áo sơ mi mỏng, cô đưa tay kéo áo khoác xuống, "Anh đừng chỉ lo lắng cho em, anh cũng sẽ lạnh mà!"

Tay cô bị cầm chặt, Thẩm Quyến cười nói: "Ngoan, hai chúng ta không giống nhau."

"Không giống nhau chỗ nào?"

"Anh là đàn ông."
Bình Luận (0)
Comment