Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 71

Editor: Wioo

Tô Dạng Nhiên lấy valy hành lý ở cổng bảo vệ, hai người lên xe taxi, "Sao anh không hỏi em tới làm gì?"

"Không phải vì nhớ anh à?" Thẩm Quyến hỏi ngược lại.

"Chỉ là một trong mấy cái nguyên nhân thôi."

Thẩm Quyến nhíu mày, "Vậy lí do nhớ anh chiếm bao nhiêu phần trăm trong mấy cái nguyên nhân đó?"

Tô Dạng Nhiên: "..."

Cô vốn không định trả lời nhưng thấy anh nghiêm túc quá nên thôi, "Khoảng năm mươi phần trăm."

"Chỉ có năm mươi thôi? Vậy năm mươi phần trăm còn lại đâu?"

"Anh đoán thử xem." Tô Dạng Nhiên ném ra một câu hỏi.

Thẩm Quyến: "???" Đoán gì giờ?

Nhìn cô không giống nói giỡn nên anh cũng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, "Anh không biết thật."

Tô Dạng Nhiên nhìn anh, cố ý chọc, "Trong phòng hội thảo cũng có nhiều bác sĩ nữ xinh đẹp quá anh nhỉ?"

Thẩm Quyến nhìn qua cô, "Đâu có liên quan tới anh."

Tô Dạng Nhiên: "..." Câu trả lời không nằm trong dự định, khó nói tiếp quá.

"Em nghe nói có một nữ bác sĩ xinh đẹp có ý với anh đó."

"Vẫn như câu trước, có đẹp hay không thì vẫn không liên quan tới anh."

Tô Dạng Nhiên: "..."

"Trừ em ra anh không quan tâm tới người khác." Thẩm Quyến đột nhiên nghiêm túc nói một câu.

Tô Dạng Nhiên sững sốt, "Gì vậy... Em chọc anh thôi."

Cô cực kỳ tin tưởng Thẩm Quyến, nãy giờ chỉ ghẹo anh xíu thôi.

"Em chỉ cần nhớ vậy là được rồi."

Tô Dạng Nhiên cong môi, nhìn anh gật đầu, "Được, em nhớ rồi, sẽ khắc sâu trong lòng luôn."

Thẩm Quyến ôm cô vào lòng, "Em tới đây anh rất vui."

Nghe anh nói, Tô Dạng Nhiên bỗng có cảm giác chua xót, anh thật dễ thỏa mãn, cũng dễ dỗ, Tô Dạng Nhiên dựa vào, "Em cũng rất vui."

Được gặp người mình muốn gặp là chuyện hạnh phúc nhất. Đến cửa khách sạn, xuống xe, Thẩm Quyến một tay ôm eo cô một tay cầm valy hành lý, hai người vào cửa, Tô Dạng Nhiên đột nhiên dừng bước, nói: "Khoan đã."

Thẩm Quyến nghiêng đầu nhìn cô, nghi ngờ hỏi: "Sao khoan?"

"Hình như chúng ta quên mất gì đó."

Thẩm Quyến suy nghĩ, nói: "Quên cái gì?"

Tô Dạng Nhiên đột nhiên nhớ lại, cô nói: "Chúng ta quên mất Chu Dương rồi."

Thẩm Quyến khẽ cười, "Ừm." Đồ phản tặc.

"Sao anh "ừm" thôi vậy? Chúng ta bỏ quên cậu ấy rồi."

"Cũng đâu phải cậu ta không biết đường." Đồ mách lẻo.

Tô Dạng Nhiên: "..." Hình như đúng thật.

"Em nghĩ cậu ta không biết xấu hổ, đi theo chúng ta sao?" Thẩm Quyến tiếp tục bổ sung.

Tô Dạng Nhiên: "..." Không có cách nào phản bác.

"Được rồi, cậu ta không phải trẻ con đâu, biết đường về mà, đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."

Tô Dạng Nhiên áy náy nhưng vẫn đi theo Thẩm Quyến vào thang máy, lát nữa phải lên WeChat an ủi cậu ấy mới được.

Đừng nói được nhắn tin, ngay cả giày cô cũng cởi không kịp, đang cởi thì bị người phía sau ôm lên đi vào phòng ngủ, Tô Dạng Nhiên ôm cổ anh, biết rõ ý đồ, "Sao anh gấp thế?"

"Muốn em."

Thẩm Quyến dùng đầu gối đẩy cánh cửa khép hờ, ngay lúc anh định ôm cô tới giường thì Tô Dạng Nhiên đột nhiên kêu lên, "Không được, em chưa tắm."

Cô ngồi xe ngồi máy bay, còn bị ướt mưa nữa, không tắm khó chịu lắm. Anh dừng bước, sau đó quay đầu đi qua phòng tắm, "Vậy thì đi tắm trước."

Cuối cùng không phải Tô Dạng Nhiên tắm một mình mà là tắm cùng anh, dù sao cô cũng quen rồi, lúc đầu còn la hét nhưng có la cũng vô ích, sau này không thèm chống đối nữa. Thẩm Quyến mở đèn sưởi trong phòng tắm, ánh đèn màu vàng cam ấm áp, không bao lâu nhiệt độ trong phòng tắm đã nóng lên.

Anh xả nước, thử độ ấm, hơi nóng dưới ánh đèn làm không nhìn rõ mặt mũi, cách hơi nóng Thẩm quyến quay đầu nhìn Tô Dạng Nhiên, nói: "Sao em còn chưa lại đây?"

Tô Dạng Nhiên đi tới, vừa đi được vài bước cổ tay đã bị nắm lại, giây tiếp theo đã bị kéo đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm xối lên đỉnh đầu, lên người, nước chảy cả vào mắt, "Em còn chưa cởi quần áo mà."

Cô vừa nói xong đã cảm giác được một bàn tay nắm lấy vạt áo mình, vành tai bị cắn, "Vậy thì giờ cởi."

Độ ấm từ ánh đèn, nước tắm, nhiệt độ cơ thể anh nên cô không lạnh, bàn tay Thẩm quyến len vào mái tóc đen của cô, giọt nước chảy xuống gương mặt trắng nõn, Tô Dạng Nhiên nhắm chặt hai mắt, lông mi dài và dày, yết hầu của anh cứ lăn lên trượt xuống, cuối cùng môi mỏng in lên, bàn tay dần dần chạy xuống dưới.

......

Sau một hồi dày vò, Tô Dạng Nhiên bị bọc trong khăn tắm được Thẩm Quyến ôm lên giường, trong phòng mở một ngọn đèn ngủ mờ mờ, mưa lại đổ xuống, tí tách tí tách đánh vào cửa sổ thủy tinh.

Tô Dạng Nhiên áp gò má vào bả vai anh, thở nhè nhẹ, cảm thấy tất cả sức lực trong cơ thể bay mất hết, mí mắt đánh nhau đòi khép lại.

Thẩm Quyến vuốt ve đầu cô, "Em muốn ngủ hả?"

Tô Dạng Nhiên thở nhẹ ra, "Anh không mệt hả?"

"Khá tốt."

Tô Dạng Nhiên dùng sức mở mắt ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Quyến cũng nhìn xuống, lông mi dài, ánh mắt đen nhánh, cô đưa tay sờ thử, nhìn anh bị giật mình nhắm mắt lại là thấy buồn cười, cơn buồn ngủ cũng bay đi bớt, "Thẩm Quyến, anh thật là đẹp trai."

Trầm Quyến giam đôi tay nhỏ bé lại, "Câu này em nói rất nhiều lần rồi."

"Phải không?" Tô Dạng Nhiên cười lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Đúng rồi!"

"Sao thế?"

Tô Dạng Nhiên nhổm người, ánh mắt ranh mãnh, "Anh chờ em một chút." Vừa nói vừa vén chăn xuống giường.

"Mang giày vào." Thẩm Quyến nhắc nhở.

Tô Dạng Nhiên lập tức xoay người mang dép, "Em biết rồi."

Anh cười nhìn cô đi tới cạnh valy hành lý, lục lọi gì đó bên trong, Tô Dạng Nhiên nửa ngồi nửa đứng, đường cong của eo và mông hiện lên hết sức sexy, trên bắp chân trắng nõn còn có mấy chấm đỏ đỏ, Thẩm Quyến nhớ lại cảnh trong phòng tắm, đôi mắt lại sâu thêm mấy phần.

Qua một hồi cái túi bị mở rộng ra, hình như Thẩm Quyến thấy cô nhét gì đó vào miệng, Tô Dạng Nhiên kéo khóa túi lại sau đó đứng dậy cười đi về phía anh, trong miệng cô rõ ràng có gì đó.

Tô Dạng Nhiên nhanh chóng bò lên giường, Thẩm Quyến mở rộng chăn bọc cô vào, anh nhìn chằm chằm đôi môi đang ngặm chặt, hỏi: "Em ăn gì đó?"

Tô Dạng Nhiên hé miệng cười, kiên quyết không nói chữ nào, cô gượng dậy hôn lên yết hầu, cằm, mắt Thẩm Quyến...

Anh bị một loạt các hành động của cô làm bối rối, những suy nghĩ vừa nãy ép xuống lại lần nữa nảy ra, ngọn lửa lòng lập tức dâng lên, một tay anh ôm eo một tay đè cô dưới người.

Bộ ngực đầy đặn trắng nõn trên dưới phập phòng, hai chấm nhỏ nhô lên, đôi mắt đen nhánh cháy lên tia lửa, bàn tay anh choàng lên cổ cô, môi mỏng lập tức ngoạm xuống, mặc kệ anh liếm láp va chạm thế nào cô cũng sống chết không chịu há mồm ra.

Thẩm Quyến biết trong miệng cô có gì đó, Tô Dạng Nhiên càng không phối hợp anh càng cương quyết, đầu lưỡi dùng hết lực công phá cửa thành, đột nhiên một mùi hương vô cùng kỳ quái xông thẳng vào não anh, Thẩm Quyến trợn to hai mắt.

Sầu... Sầu riêng?

Tô Dạng Nhiên thấy anh mở to hai mắt thì khóe môi lập tức cong lên, cô cảm giác được đầu lưỡi anh đang lùi lại, né tránh, Tô Dạng Nhiên phát động tấn công quyết không để anh chạy thoát, cô còn dùng tay đè ót Thẩm Quyến lại, hai cái lưỡi quấn quít nhau, thậm chí còn đẩy viên kẹo sầu riêng sâu vào khoang họng anh, cả người Thẩm Quyến chấn động đẩy viên kẹo trở lại, viên kẹo bị hai người đẩy tới đẩy lui.

Cổ họng anh tràn đầy mùi sầu riêng, lúc đầu còn kháng cự, càng về sau càng chết lặng, viên kẹo tan sạch Tô Dạng Nhiên mới bỏ qua cho anh, cô hài lòng tách môi ra, cười nhìn Thẩm Quyến, hỏi: "Ngọt không?"

Thẩm Quyến không biết làm sao, đời này anh ghét nhất là sầu riêng, từ lúc đẻ ra cho đến giờ không hề đụng tới một miếng nào, nhưng chỉ một phút trước, viên kẹo sầu riêng bị anh ăn hơn phân nửa, vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Tô Dạng Nhiên thấy anh tủi thân thì càng vui vẻ hơn, "Hồi nãy em mua ở sân bay đó, em mua một bịch lận, em cho anh thêm viên nữa nhé?"

Sự tinh nghịch trong mắt cô quá rõ ràng, Thẩm Quyến tức giận lấy tay nhéo mũi cô, "Em giữ lại ăn mình đi."

Mùi sầu riêng trong miệng làm sao cũng không tan được, anh suy nghĩ, lập tức xoay mình ngồi dậy, Thẩm Quyến nhìn Tô Dạng Nhiên vẫn nằm đó, thuận tay kéo lên luôn, "Đi đánh răng với anh." Nếu không đánh răng tối nay không cần ngủ nữa.

Tô Dạng Nhiên ngoẹo đầu nhìn anh, không nói có đi hay không.

"Không đánh răng không được ngủ." Anh uy hiếp.

Tô Dạng Nhiên gãi gãi chân mày, trong mắt là sự khiêu khích rõ ràng, anh lập tức đưa tay bóp má cô, "Có đi hay không?"

"A... Đau mà..." Tô Dạng Nhiên nhíu mày, rù rì nói.

Thẩm Quyến nghe cô kêu đau thì lập tức lấy tay ra, nhưng lại thấy cô cười tí tởn, anh có dùng sức đâu, đau gì mà đau?

Anh không biết làm sao, "Anh đi nặn kem đánh răng cho em đó, em nhanh lên."

Thẩm Quyến xuống giường, mang dép chuẩn bị đi tới phòng tắm.

Tô Dạng Nhiên lười biếng tựa người vào tủ đầu giường, nhìn bóng lưng anh dài thật dài, đột nhiên cười hỏi: "Mùi sầu riêng hôm nay với mùi năm đó thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment