Ôn Nhu Như Hạ

Chương 139


Tháng 7, Hạ Thanh Khê nhân những ngày nghỉ cùng Cố Yên Chi quay về thành phố T, hai nàng trở về vào buổi trưa, Hạ Thanh Khê nói muốn Cố Yên Chi đến nhà mình vì Hạ Thiên San muốn gặp nàng đến nháo nhào lên.

Chiếc xe hơi chạy vào trong sân nhà của cô, Hạ Thiên San đã đứng sẵn ở đó đón hai nàng, sau nửa năm không gặp, cô bé đã cao hơn trước, tay chân cũng thon thả hơn, cơ thể đã bắt đầu trổ mã.
Nhìn thấy Cố Yên Chi, Hạ Thiên San mừng rỡ chạy đến giúp nàng cầm lấy mấy hộp quà, cô bé trông giống một con cún nhỏ vẫy đuôi chạy quanh hai nàng.

Từ khi ở trên xe, Hạ Thanh Khê đã luôn cười không ngừng, ngày trước mỗi lần Hạ Thiên San bát nháo, cô liền sẽ trừng mắt với cô bé, lần này Hạ Thanh Khê lại khoan dung không nói gì.

Cố Yên Chi cảm thấy hai chị em bọn họ hôm nay đều đặc biệt vui vẻ hơn thường ngày.
Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi đi vào nhà, Hạ Thiên San lon ton chạy ở phía trước mở cửa cho hai nàng.

Ôn Noãn Noãn đang loay hoay ở trong bếp nấu bữa trưa, hai người bước đến cửa phòng bếp, Hạ Thanh Khê nắm lấy bàn tay Cố Yên Chi, nàng hoảng hốt sợ bị nhìn thấy liền rút tay lại.

Hạ Thanh Khê không buông tha cứ khăng khăng nắm chặt tay nàng, Ôn Noãn Noãn và Hạ Thiên San đồng loạt quay mặt lại nhìn.

Cố Yên Chi bối rối đến mức lắp bắp trong miệng.
_ Dì...
_ Hai đứa về rồi, đi đường có mệt không? – Ôn Noãn Noãn bình thản hỏi.
_ Không mệt.


- Hạ Thanh Khê nhìn Cố Yên Chi rồi cười cười.
Nàng nhíu chặt mày muốn rút tay khỏi tay Hạ Thanh Khê, hai người đứng giằng co qua lại, Ôn Noãn Noãn và Hạ Thiên San đều nhìn thấy.

Cô bé bất ngờ hỏi.
_ Chị, chị dâu, hai người muốn uống gì? - Hạ Thiên San nói xong lại phát hiện ra mình lỡ miệng, cô bé liền lấy tay che miệng lại.
Từ khi biết hai nàng đang yêu đương, mỗi khi Ôn Noãn Noãn gọi đến Hạ Thiên San đều quen miệng gọi Cố Yên Chi là chị dâu, Hạ Thanh Khê nghe thấy cũng rất hài lòng mà không cấm cản cô bé nên Hạ Thiên San không ngại nữa.
Cố Yên Chi trợn tròn mắt nhìn Hạ Thiên San, rồi hoảng loạn nhìn sang Ôn Noãn Noãn, bà ấy vẫn bình thản, ung dung mà nấu ăn.

Hạ Thanh Khê nhìn thấy biểu hiện của nàng mà bật cười thành tiếng.
_ Hôm nay tôi đưa cậu về ra mắt, nếu cậu còn cư xử bất thường như vậy sẽ bị trừ điểm trước mặt mẹ tôi.
Hạ Thanh Khê nói rất tự nhiên, Cố Yên Chi trợn mắt há mồm.

Hạ Thiên San đứng một bên che miệng cười, Ôn Noãn Noãn cùng lúc bưng mấy đ ĩa thức ăn ra bàn nói.
_ Hai đứa mau rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm.
Mọi người đều rất bình thường, chỉ có một mình Cố Yên Chi là không biết chuyện gì đang diễn ra, nàng quay sang nhìn Hạ Thanh Khê rồi cau mày nói nhỏ.
_ Chuyện này là sao?
Hạ Thanh Khê ghé sát vào tai nàng nói.
_ Mẹ tôi đã biết rồi, đừng có lo lắng.
Chân mày Cố Yên Chi càng nhíu chặt hơn, nàng thất thần vài giây rồi mới nói.
_ Sao cậu không nói với tôi?
_ Nói với cậu làm gì? Để cậu đi mua quà lung tung đem đến sao, tôi không nói mà cậu còn mua một đống quà, tôi nói rồi cậu sẽ mang cả cửa hàng đến cho mẹ tôi à? - Hạ Thanh Khê vỗ vào trán của nàng rồi cười cười đi đến bồn rửa tay, Cố Yên Chi vội vàng đi theo sau cô.
Hai nàng ngồi vào bàn cùng Ôn Noãn Noãn và Hạ Thiên San dùng cơm trưa, bà ấy vẫn rất bình thường như trước đây hỏi han hai nàng về việc học tập và công việc của hai nàng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Hạ Thanh Khê cùng Cố Yên Chi đi bộ về nhà nàng, Ôn Noãn Noãn tiễn nàng ra cổng, bà ấy nhìn theo bóng lưng hai nàng đi ở phía xa, Hạ Thanh Khê thân mật nắm lấy tay Cố Yên Chi, vừa đi vừa nói chuyện.

Nhìn thấy hai nàng vui vẻ như vậy Ôn Noãn Noãn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy tháng trước, bà ấy gọi đến cho Hạ Thanh Khê, cô đã thẳng thừng thừa nhận với Ôn Noãn Noãn về chuyện của mình và Cố Yên Chi.

Bà ấy vừa mừng vừa lo lắng, mừng vì Cố Yên Chi đã đồng ý với Hạ Thanh Khê, lo lắng vì tương lai khó khăn của cả hai nàng.

Tuy bà ấy vẫn còn một chút khó chịu ở trong lòng, làm sao có thể hoàn toàn chấp nhận được chuyện tính hướng của Hạ Thanh Khê nhưng ván đã đóng thuyền, Cố Yên Chi là người mà con gái của bà yêu, nàng còn chấp nhận được thì một người mẹ như Ôn Noãn Noãn làm sao từ chối đứa con mà mình sinh ra? Chỉ cần Hạ Thanh Khê hạnh phúc là được, đây chẳng phải là điều mà tất cả mọi bậc phụ huynh đều muốn sao?
Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi tay trong tay đi trên đường, nàng lo lắng hỏi Hạ Thanh Khê.
_ Dì Ôn không có phản đối sao?
_ Thật ra mẹ tôi đã biết từ lâu rồi.


- Hạ Thanh Khê nhìn nàng cười.
_ Từ lâu? - chẳng phải hai nàng chỉ vừa mới hẹn hò yêu đương sao? Cố Yên Chi mờ mịt nhìn Hạ Thanh Khê.
_ Sau khi trở về nhà của chúng ta, tôi sẽ nói cho cậu biết.

- Hạ Thanh Khê lắc lắc tay trấn an nàng.
_ Vậy còn ba của cậu? - Cố Yên Chi mím môi suy nghĩ, Ôn Noãn Noãn đã biết, vậy còn Hạ Chính Tùng?
_ Tôi vẫn chưa nói với những người khác, Yên Chi, xin lỗi, hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

- Hạ Thanh Khê buồn bã nói với nàng.
Cố Yên Chi lắc đầu, nàng đưa bàn tay còn lại đặt lên mu bàn tay của Hạ Thanh Khê xoa xoa.

Nàng biết chuyện này không phải chuyện có thể bình thản mà nói ra, ngay cả nàng cũng không dám chắc mình có thể đứng trước mặt Trương Tĩnh Nhàn mà tuyên bố là đang yêu đương với Hạ Thanh Khê.

Huống hồ, Hạ Thanh Khê đã nói chuyện này với Ôn Noãn Noãn, được sự chấp thuận của bà ấy, đây chính là một ân điển dành cho nàng.

Cố Yên Chi cảm động còn không kịp, làm sao lại dám trách Hạ Thanh Khê?
Rất nhanh liền đã đi đến trước cổng nhà Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê không nỡ buông tay nàng ra, hai ngày tới cô và Cố Yên Chi sẽ không thể ở cùng nhau, Hạ Thanh Khê luyến tiếc cứ đứng mãi ở cổng nhà nàng.

Cố Yên Chi bật cười.
_ Cậu còn không chịu quay về, định sẽ cắm rễ ở đây sao?
_ Đúng, nếu cậu muốn, tôi liền trồng cây si trước cổng nhà cậu.

- Hạ Thanh Khê lắc tay của nàng.

_ Đây là vỉa hè a, cậu dám lấn chiếm như vậy sẽ bị mang lên sở cảnh sát nộp phạt.

- Cố Yên Chi cười càng sâu hơn.
_ Nhưng tôi không gặp cậu sẽ rất nhớ.

- Hạ Thanh Khê lại dở cái giọng làm nũng với nàng.
_ Từ lúc nào cậu lại bám người như vậy? - Cố Yên Chi trừng mắt với Hạ Thanh Khê.
_ Tôi từ lâu đã bám theo cậu, chẳng phải bạn gái họ Cố của tôi vô tâm quá sao?
Cố Yên Chi thật sự hết cách với Hạ Thanh Khê, càng ngày cái miệng của Hạ Thanh Khê càng lợi hại, ngay cả một sinh viên văn hay chữ tốt như nàng cũng nói không lại cô.
_ Được rồi, đừng đùa nữa, cậu mau về nhà đi! - Cố Yên Chi nói.
_ Cậu muốn đuổi tôi sao? - Hạ Thanh Khê vẫn không chịu nghiêm túc.
_ Thanh Khê! - Cố Yên Chi nhíu mày không muốn đùa nữa.
Hạ Thanh Khê biến mình đùa đã đủ, cô cười cười rồi kéo nàng đến hôn lên môi nàng một cái thật kêu.
_ Sau khi trở về nhà, cậu phải bù đắp mất mát cho tôi.
Không đợi Cố Yên Chi kịp tức giận, Hạ Thanh Khê nhanh chóng quay lưng bước đi thật nhanh, Cố Yên Chi chỉ biết nhìn theo bóng lưng của cô rồi lắc đầu.

Nhìn Hạ Thanh Khê lúc này, ai nghĩ được là cái kẻ mặt lạnh như băng lúc nào cũng muốn hù dọa người khác chứ?
Cố Yên Chi mang mấy hộp quà mà Hạ Thanh Khê đã mua vào nhà, Trương Tĩnh Nhàn nghe tiếng mở cửa liền biết nàng về mà niềm nở chạy ra đón..

Bình Luận (0)
Comment