Ôn Nhu Như Hạ

Chương 21


Nhìn thấy Cố Yên Chi trầm mặt Hạ Thanh Khê không đành lòng.
_ Về nhà cậu đi!
_ ...? - Cố Yên Chi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Hạ Thanh Khê.
_ Ý tôi là về nhà cậu chơi, ở đây không có gì thú vị cả.
Nói xong Hạ Thanh Khê lập tức đứng dậy rời đi, Cố Yên Chi mỉm cười chạy bước nhỏ đuổi theo.
Hai nàng về đến cổng nhà Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê nhìn thấy cổng không khóa, Cố Yên Chi đẩy cổng ra cho Hạ Thanh Khê dẫn xe đạp vào.
_ Hôm nay ba mẹ cậu ở nhà sao?
_ Ừm!
Hạ Thanh Khê theo Cố Yên Chi vào trong nhà, trong phòng bếp vang lên tiếng xào nấu, Cố Yên Chi đi vào phòng bếp Hạ Thanh Khê cũng đi theo sau nàng.
_ Mẹ! Bạn con đến chơi.
_ Ừm!
Một người phụ nữ gần 40 tuổi đang đứng cạnh bếp gas xào nấu, nghe Cố Yên Chi nói bà quay sang nhìn, rồi gật đầu.

Mẹ Cố Yên Chi có vóc dáng nhỏ nhắn, hơi ốm yếu, Cố Yên Chi vóc dáng có lẽ giống mẹ nên trông nàng nhỏ bé hơn các bạn cùng lứa.

Hạ Thanh Khê nhanh chóng cúi đầu chào.
_ Xin chào dì, con là Hạ Thanh Khê, bạn học cùng lớp của Yên Chi!
_ Ừm, hai đứa lên phòng chơi đi, Yên Chi mau lấy bánh nước mời bạn.
Trương Tĩnh Nhàn nhìn Hạ Thanh Khê cười cười, rồi quay sang nói với Cố Yên Chi.

Nàng đi vào bếp lấy nước trái cây và bánh rồi cùng Hạ Thanh Khê đi lên phòng của mình.

Đến hành lang tầng trên, một cô bé 7 tuổi từ trong phòng đi ra, gương mặt cô bé có nửa phần giống Cố Yên Chi.

Nó đưa mắt nhìn Cố Yên Chi, rồi lại nhìn Hạ Thanh Khê, Cố Yên Chi nhìn nó nhưng không nói gì rồi mở cửa phòng mình đi vào.
Hạ Thanh Khê cảm thấy bầu không khí gia đình nàng có chút gì đó lạ lạ.

Cố Yên Chi từ lúc về nhà liền trầm mặt lạnh lùng hơn cả khi nàng ở trường.

Hạ Thanh Khê ngồi trên ghế cạnh bàn học nghĩ ngợi, Cố Yên Chi thay đồ, từ bên ngoài lại đi vào leo lên giường ngồi.
_ Đứa nhỏ lúc nãy là em gái cậu?
_ Ừm, Cố Yên Hoa, 7 tuổi.


- Cố Yên Chi lạnh nhạt trả lời.
_ Bằng tuổi với em gái tôi!
_ Cậu cũng có em gái sao? - Cố Yên Chi lười biếng nằm dài trên giường.
_ Ừm, nhưng nó rất quậy phá tôi thường không thích chơi cùng nó.

- Hạ Thanh Khê nghĩ đến biểu hiện lạnh lùng lúc nãy Cố Yên Chi dành cho em gái, cô không nghĩ Cố Yên Chi sẽ làm mặt lạnh với ai đó nên đánh đồng có lẽ đứa nhỏ kia cũng nghịch ngợm giống em gái của cô.
_ Vậy sao! - Cố Yên Chi trả lời như không, nàng có lẽ không thích đề tài này.
_ Ba của cậu hôm nay cũng đi làm sao? - Hạ Thanh Khê lại hỏi.
Cố Yên Chi im lặng nhìn trần nhà, một lát sau nàng mới nghiêng đầu, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Khê, gương mặt không chút biểu cảm.
_ Mất rồi!
Hạ Thanh Khê trợn to mắt, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.

Cố Yên Chi lại quay mặt đi nhìn thẳng lên trần nhà.
_ Lúc tôi 7 tuổi, mất vì tai nạn lao động.
Lời nói của Cố Yên Chi không có một chút cảm xúc, nàng nói với một thái độ rất bình thản.

Hạ Thanh Khê không biết nói gì, cô im lặng.

Ba mẹ Hạ Thanh Khê ly dị với nhau, từ khi còn nhỏ cô đã thường xuyên chứng kiến ba mẹ cãi nhau thậm chí động tay động chân với nhau.

Nhưng ba mẹ Hạ Thanh Khê luôn rất yêu thương và chiều chuộng hai chị em cô.
Dù chưa nhận biết được việc làm của ba mình xấu như thế nào khiến một nhà bốn người bọn họ phải tan rã nhưng cô vẫn rất tôn trọng ông ấy.

Ít nhất thì so với Cố Yên Chi, ông ấy vẫn ở thế giới này, vẫn yêu thương cô, lo lắng cho cô và Hạ Thanh Khê vẫn có thể thường xuyên gặp ông ấy.
Căn phòng lúc này im ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng kim giây của chiếc đồng hồ con con đặt trên bàn học của Cố Yên Chi, đôi khi còn nghe thấy tiếng nồi chảo va chạm ở phía dưới bếp vọng lên.
_ Có muốn đọc sách không?
Cố Yên Chi ngồi dậy, giọng nói của nàng cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Thanh Khê.
_ Truyện tranh? - Hạ Thanh Khê hỏi lại.
_ Truyện chữ!
Hạ Thanh Khê cau mày, người này đi ngược lại với số đông sao? Làm chuyện gì cũng không giống người bình thường.
Cố Yên Chi lấy một cuốn sách đưa đến trước mặt Hạ Thanh Khê.

Cô lấy tay đẩy ra.

_ Không thích.
_ Truyện này hay lắm, đọc thử đi!
Hạ Thanh Khê bất lực cầm lấy quyển sách mà Cố Yên Chi đưa, cô cúi đầu đọc tên quyển sách “Hoàng tử bé”.

Hạ Thanh Khê không mở sách ra đọc, nhìn bìa sách và tên sách có lẽ thú vị.

Hạ Thanh Khê mượn Cố Yên Chi quyển sách, nói về nhà lúc rảnh sẽ đọc.

Cố Yên Chi liền gật đầu đồng ý.
Hạ Thanh Khê ngồi nói chuyện phím cùng nàng một chút liền thấy chán đòi về.

Trương Tĩnh Nhàn gọi cô ở lại dùng bữa xế, Hạ Thanh Khê nhất quyết từ chối rồi lấy xe đạp mang theo cuốn sách đi về.
...
Ngày đầu tiên của năm mới theo lịch Dương, sáng sớm đã có người nhấn chuông cửa.

Cố Yên Chi vội vàng chạy ra mở cửa.
_ Chúc mừng năm mới, Cố Yên Chi.
Hạ Thanh Khê thật sớm đã đứng trước cổng để nói chúc mừng năm mới với nàng.

Những cơn gió mang theo khí lạnh lùa vào trong mái tóc nàng, tia nắng mặt trời đầu ngày dịu nhẹ len lỏi qua tầng tầng lớp lớp mây rải đều trên người Cố Yên Chi.

Làn da trắng nõn như bắt sáng, đôi mắt long lanh như mặt hồ, hai má phúng phính phồng lên theo ý cười trên môi nàng.

Cố Yên Chi nhìn Hạ Thanh Khê cười đến xán lạn.
_ Năm mới vui vẻ, Thanh Khê!
Hạ Thanh Khê cũng mỉm cười nhìn nàng.

Tối qua cô cùng em gái chạy lên tầng thượng của nhà mình xem pháo hoa.

Bất giác lại nghĩ đến nếu như có thể cùng Cố Yên Chi xem pháo hoa hẳn rất vui, nhưng pháo hoa bắn vào lúc giữa khuya, mẹ cô đương nhiên không cho phép ra ngoài khi trời tối.


Hạ Thanh Khê hận tại sao mình lại lớn quá chậm như vậy, nếu sớm có thể trưởng thành thì tốt biết mấy.
Nhưng ngay lập tức Hạ Thanh Khê lại giật mình, sao lại muốn cùng Cố Yên Chi ngắm pháo hoa? Sao bỗng nhiên lại muốn nhanh chóng trưởng thành? Hạ Thanh Khê cảm thấy Cố Yên Chi càng ngày càng lấn chiếm suy nghĩ của mình, tính tình của Hạ Thanh Khê lại bạo phát, bỏ xuống phòng ngủ không thèm xem pháo hoa nữa.

Khó khăn lắm mới tìm được cơn buồn ngủ vậy mà trong mơ Hạ Thanh Khê lại nhìn thấy Cố Yên Chi, nụ cười của nàng, từng ánh mắt ôn nhu của nàng đến cả gương mặt lạnh lùng của nàng đối với người nhà ngày hôm đó.
Sáng sớm thức dậy Hạ Thanh Khê cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Dùng xong bữa sáng liền chạy ra ngoài, cô muốn đi gặp Cố Yên Chi.

Nhưng đến khi nhấn chuông cửa nhà nàng Hạ Thanh Khê mới phát giác, mình tìm nàng làm gì? Chưa kịp để Hạ Thanh Khê nghĩ ra đáp án, thân ảnh quen thuộc của Cố Yên Chi liền xuất hiện trước mắt cô.

Trong ánh nắng ban mai ngày đầu tiên của năm mới, dưới cơn gió lạnh của mùa đông, Cố Yên Chi trong mắt Hạ Thanh Khê phi thường xinh đẹp.
“Chúc mừng năm mới, Cố Yên Chi!” Hạ Thanh Khê không tính toán trước mà tự nói lên như vậy.

Thì ra chỉ là muốn nhìn thấy nàng, muốn nói chuyện với nàng, muốn gọi tên của nàng.

Hạ Thanh Khê bất giác mà mỉm cười.

Cái này chính là cảm giác thích một người sao?
_ Có muốn vào nhà ăn bánh không?
Cố Yên Chi thấy Hạ Thanh Khê cứ đứng đó nhìn nàng cười, gương mặt trắng bệch, hai má ửng đỏ vì lạnh.

Nàng bước đến, xoa xoa hai tay rồi lấy lòng bàn tay áp vào bên má Hạ Thanh Khê.

Cảm giác mềm mại và ấm áp khiến Hạ Thanh Khê vạn phần hài lòng.
Cô cũng lấy tay mình áp lên đôi má phúng phính của nàng.

Cố Yên Chi rùng mình một cái, hai tay Hạ Thanh Khê lạnh như nước đá.

Nhìn thấy Cố Yên Chi run rẩy cau mày, Hạ Thanh Khê bật cười thành tiếng, để ý lại nàng vẫn còn mặc bộ đồ ngủ tay dài quần dài.

Hạ Thanh Khê liền muốn trêu chọc nàng.
_ Này! Ngày đầu năm cậu ăn mặc như vậy đón khách sao?
Cố Yên Chi thu hai bàn tay lại, cúi người nhìn đồ ngủ đang mặc lại nhíu mày.
_ Ai là người nhấn chuông như muốn phá nhà người khác chứ? Tôi đang ngủ cũng bị cậu đánh thức, tôi còn chưa trách cậu đâu!
Hạ Thanh Khê lại cười haha, sau đó đẩy Cố Yên Chi sang một bên ung dung dẫn xe đạp vào cổng nhà nàng.
_ Được, dù gì cũng là tết Dương lịch nên bỏ qua cho cậu.

Nếu tết Nguyên Đán cậu còn dám mặc như vậy đi gặp tôi, chúng ta liền không làm bạn nữa.


Tôi cảm thấy mình không được tôn trọng!
Hạ Thanh Khê nói đùa, giọng điệu rất vui vẻ.

Cố Yên Chi nhìn ra hôm nay tâm trạng cô rất tốt, nàng cũng không muốn đôi co với Hạ Thanh Khê, chỉ cười cười tỏ vẻ hờ hững đóng cổng rồi đi vào nhà.
Hạ Thanh Khê vào nhà rất tự nhiên mà ngồi ở ghế sofa xem TV.

Cố Yên Chi vào bếp lấy bánh nước ra đặt trước mặt cô.
_ Mẹ cậu không ở nhà?
_ Ừm, đi gặp bạn bè rồi!
_ Em gái cũng đi?
_ Ừm!
Hạ Thanh Khê không rõ mối quan hệ của nàng với người nhà có vẫn đề gì.

Nhưng qua biểu hiện của Cố Yên Chi mỗi khi cô nhắc đến mẹ và em gái nàng, Cố Yên Chi liền lập tức lạnh nhạt không muốn nói.

Hạ Thanh Khê cũng không muốn nhắc đến nữa, im lặng xem TV và ăn bánh.
_ Bánh này mua ở đâu?
_ Tôi tự làm!
_ Thật sao?
Hạ Thanh Khê nghi ngờ nheo mắt nhìn Cố Yên Chi.

Nàng vẫn không có biểu cảm gì chỉ lặng lẽ ngồi xem TV.

Hạ Thanh Khê cầm chiếc bánh quy tròn nhỏ nướng vừa đủ lửa, thơm lừng mùi bơ sữa mà suy ngẫm.

Còn biết làm bánh, Cố Yên Chi thật lợi hại!
Hạ Thanh Khê bỏ chiếc bánh vào miệng, bánh nhỏ liền tan chảy trong khoang miệng.

Gương mặt Hạ Thanh Khê đầy hài lòng nhìn Cố Yên Chi.

Nàng cũng nghiêng đầu nhìn cô.
_ Ngon không?
_ Cũng tốt!
Cố Yên Chi nhíu mày, Hạ Thanh Khê cười cười lại nói.
_ Còn không, lát về tôi lấy một ít?
_ Vẫn còn tôi, một lát tôi gói lại cho cậu..

Bình Luận (0)
Comment