Ôn Nhu Như Hạ

Chương 7


Mùa hè năm 13 tuổi, Hạ Thanh Khê được mẹ đăng ký cho những khóa học tiếng Anh, học đàn dương cầm, còn có cả học võ.

Những lúc rảnh rỗi cô cũng thường theo anh chị em họ bên nhà ngoại đi chơi bóng rổ hoặc chạy xe đạp.

Nghỉ hè khoảng 3 tháng, Hạ Thanh Khê lại rất bận rộn, dù vậy cô cảm thấy vô cùng thích thú vì tất cả những thứ này đều là sở thích của Hạ Thanh Khê.
Mẹ cô rất chiều chuộng và tôn trọng con cái, bà đăng ký khóa học vì biết Hạ Thanh Khê rất thích học tiếng Anh, cũng rất yêu thích âm nhạc, hơn hết bà biết con gái mình là người nhạy cảm vì chuyện ly hôn của ba mẹ và chuyển trường hẳn là để lại một bóng ma tâm lý cho Hạ Thanh Khê dù ngoài mặt cô vẫn biểu hiện như không có gì.
Qua ba tháng hè, Hạ Thanh Khê vì vận động nên đã cao lên không ít, càng ốm hơn trước.

Giữa tháng 8 là mùa tựu trường, sơ nhị vẫn giữ nguyên lớp như cũ, tức là năm nay Hạ Thanh Khê vẫn học chung với 42 gương mặt cũ.

Bản thân Hạ Thanh Khê là người rất dễ thích nghi nên dù bị đổi lớp hay không cô cũng không có ý kiến nhưng mẹ cô nhìn thấy bảng danh sách liền nhẹ nhõm, Hạ Thanh Khê vừa chuyển trường, nếu liên tục thay đổi bạn học sợ cô sẽ không quen, giữ lớp như cũ khiến bà cảm thấy an tâm.

Bà mong rằng sau năm học này Hạ Thanh Khê sẽ kết thêm được bạn mới mà bỏ đi vết thương trong lòng.
Ngày đầu tiên vào lớp đám bạn học nháo nhào lên vì sau 3 tháng mới được gặp lại.

Bao nhiêu chuyện được lôi ra kể, kẻ thì khoe khoang về chuyến du lịch, kẻ thì khoe về món quà sinh nhật,...!huyên thuyên bát quái đủ chuyện vẫn không đủ thời gian để bọn họ nói.
Hạ Thanh Khê chọn một bàn học trong góc ngồi xuống yên tĩnh mà quan sát.

Cô không thích nói chuyện phím, không thích nói về bản thân càng không muốn nghe kẻ khác khoe khoang về bản thân.
Bóng lưng quen thuộc ngồi ở bàn thứ hai của dãy bàn học ở giữa.

Cố Yên Chi vẫn lặng lẽ như vậy, nàng dường như có một thế giới riêng của mình, dù xung quanh bát nháo như nào cũng không thể chạm tới được không gian riêng tư của nàng.
Cánh cửa lớp học được kéo ra, đám học sinh đang ồn ào liền im phăng phắc chờ đợi người bước qua cánh cửa kia.


Lão sư bước vào, một nữ giáo viên rất trẻ mang kính đen, gương mặt nghiêm khắc đứng tại bục giảng quan sát.

Không cần đợi lão sư lên tiếng, cảnh tượng nháo nhào khi nãy liền chấm dứt, học sinh nhanh chóng yên vị vào bàn học, Hạ Thanh Khê quan sát nét mặt bọn họ, ai cũng căng thẳng, một số thì như uất ức.

Không nghĩ cũng đoán được vị lão sư trên kia hẳn rất lợi hại.
_ Tôi là Chân Chân, giáo viên môn văn, năm nay tôi chính là lão sư chủ nhiệm của các em.
Vừa nghe lão sư Chân giới thiệu xong, gương mặt những học sinh liền càng thêm bi ai, bọn họ vẫn luôn cầu mong trong lòng rằng Chân lão sư đi nhầm lớp.

Nhưng giờ xác nhận rằng cả năm sơ nhị này bọn họ sẽ chịu quản lý của Chân lão sư thì như bước vào địa ngục.
Ngoại trừ Hạ Thanh Khê, học sinh ở đây ai cũng biết danh tiếng Chân lão sư, là giáo viên trẻ tuổi nhất Nam Hoa nhưng lại là người nghiêm khắc bậc nhất ở đây.

Xem ra năm học này của lớp 2-4 càng thêm khó thở.
_ Tôi đã xem sơ qua bảng điểm của các em, bây giờ tôi sẽ phân bổ ban cán sự lớp.

Các em năm ngoái là lớp 1-4 năm nay vẫn giữ nguyên không có sáo trộn thành viên, vì vậy những chức vụ khác đều giữ nguyên.

Chỉ có một việc này, năm ngoái bạn học Ngụy Thùy là lớp trưởng, bạn học Cố Yên Chi là lớp phó học tập.

Năm nay tôi muốn đổi vị trí một chút, Cố Yên Chi em hãy làm lớp trưởng, lớp phó học tập do Ngụy Thùy đảm nhận.

Các em có ý kiến gì không, cả lớp?
Cả lớp học khó xử im phăng phắc không ai có ý kiến gì cả.

Một là bọn họ cảm thấy chức vụ năm ngoái của Cố Yên Chi hay Ngụy Thùy đều ổn, không có ý kiến gì.


Hai là bọn họ sợ, nếu bọn họ ủng hộ Cố Yên Chi chắc chắn Ngụy Thùy sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cố Yên Chi là học bá được các lão sư thiên vị, Ngụy Thùy cơ bản không làm gì được nàng nhưng bọn họ thì khác.
Thấy cả lớp đều mặt nhăn mày nhó mà nhìn qua nhìn lại xác nhận với nhau mà không ai có ý kiến gì, Chân lão sư bèn hỏi người trong cuộc.
_ Ngụy Thùy, Cố Yên Chi, hai em có ý kiến gì không?
Ngụy Thùy nghe thấy lão sư gọi mình liền nhanh chóng đứng dậy.

Cô ta lắc đầu khẳng định.
_ Chân lão sư, thành tích em không tốt bằng Cố đồng học, để cậu ấy làm lớp trưởng cũng tốt, em không có ý kiến.

Chỉ là em cảm thấy em không phù hợp với chức vụ lớp phó học tập, em có thể xin không nhận được không ạ?
Ngụy Thùy không có ý muốn khen Cố Yên Chi, nói ra mấy lời vừa rồi, khen kẻ thù không đội trời chung của mình làm cô ta cảm thấy vô cùng ngượng miệng.

Nhưng cô ta thừa biết vừa mới nhận lớp Chân lão sư liền muốn thiết lập “chính quyền” mới chính là đứng trước mọi người tuyên bố thiên vị Cố Yên Chi.
Nếu cô ta từ chối, khăng khăng muốn giữ chức lớp trưởng sẽ là chống đối lão sư chủ nhiệm, nhưng cô ta cũng không dễ dàng bỏ cuộc, nếu không làm được lớp trưởng cô ta sẽ không làm gì cả, không thế để cho chân lão sư và Cố Yên Chi được lợi.

Cô ta cũng thừa biết dù Cố Yên Chi có làm lớp trưởng cũng không có khả năng làm gì cô ta, mọi quyền hành trong lớp này đều thuộc về tay Ngụy Thùy.
Ngụy Thùy không sợ, Chân lão sư không nhường, người sợ chính là “dân đen” của lớp 2-4 này.

Bọn họ nhìn cuộc đấu trí giữa lão sư và Ngụy Thùy mà đổ mồ hôi hột.

Không đứng về phe Ngụy Thùy chắc chắn sẽ không yên với cô ta.


Đứng về phe Ngụy Thùy chính là đối đầu Chân lão sư, ai chẳng biết Cố Yên Chi là thần đồng môn văn, Chân lão sư dạy văn, vừa nhận lớp liền ra mặt thiên vị Cố Yên Chi chẳng phải là dằn mặt bọn họ sao? Cả lớp chỉ dám ngồi yên mà xem không ai dám hó hé, họ chỉ cầu mong có ai đó cứu vớt cuộc sống sơ nhị năm nay của bọn họ.
Hạ Thanh Khê cảm thấy tình huống này khá ấu trĩ, nhưng thật là rất thú vị, cô không quan tâm Ngụy Thùy có làm được lớp trưởng hay không, cũng không quan tâm Chân lão sư thiên vị Cố Yên Chi, thứ làm cô cảm thấy hứng thú chính là biểu hiện của Cố Yên Chi.

Nàng sẽ làm gì, Chân lão sư đưa cho nàng một bậc thang liệu nàng có leo lên để đối đầu với Ngụy Thùy không?
Tình hình vô cùng căng thẳng lúc này, Ngụy Thùy là kẻ không biết sợ trời đất, đối mặt với lão sư chủ nhiệm vẫn giữ thái độ dương dương tự đắc.

Chân lão sư không chấp nhất với kẻ miệng còn hôi sữa, chỉ cười cười im lặng mà quan sát.

Lúc này Cố Yên Chi cũng đứng lên, thái độ hòa nhã, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng cứu vớt tình hình.
_ Lão sư, nếu như cô tin tưởng xin hãy giao cho em chức vụ lớp phó học tập!
Cả lớp như vỡ òa, Cố Yên Chi thật sự là thánh nhân trong lòng bọn họ, năm ngoái các lão sư ra đề khó hoặc hỏi khó, bọn họ luôn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Cố Yên Chi để cầu cứu, chỉ cần nàng trả lời được, bọn họ sẽ không bị lão sư trách phạt.

Còn nếu ngay cả Cố Yên Chi cũng không giải được thì xem như đây thật sự là bài tập nan giải.

Chưa từng làm đồng học thất vọng, Cố Yên Chi năm lần bảy lượt cứu vớt bọn họ khỏi tay của các lão sư.
Ngay lúc này nàng lại một lần nữa cứu họ khỏi tên “đầu gấu” Ngụy Thùy, ánh mắt mọi người nhìn về nàng đầy một vẻ ca ngợi, Cố Yên Chi xứng đáng được lập tế đàn.

Người đâu vừa dễ tính dễ nết lại hiểu chuyện và biết cảm thông như vậy, dù là Ngụy Thùy nhiều lần gây chiến với nàng, Cố Yên Chi cũng không vì thù hằn mà khiến mọi người khó xử.

Người như vậy không phải người phàm tục, nàng chính là thần tiên giáng thế.
Thái độ hòa hoãn của Cố Yên Chi không khỏi tầm dự đoán của Chân lão sư.

Hạ Thanh Khê cũng không quá bất ngờ, cô chỉ thầm thán phục sự ôn nhu của Cố Yên Chi nếu là cô, hẳn sẽ lợi dụng lần này đè bẹp Ngụy Thùy.
_ Tại sao? – Chân lão sư tuy trẻ tuổi nhưng vì trẻ tuổi nên càng thấu hiểu sự bốc đồng của bọn trẻ, nhưng lão sư vẫn muốn Cố Yên Chi giải thích trước mặt mọi người.
_ Thưa lão sư, lớp trưởng là một chức vụ nằm ngoài khả năng của em, lớp trưởng là người quản lý và dẫn dắt lớp, em thật sự không có những kỹ năng này.

Năm ngoái em làm lớp phó học tập, đã có kinh nghiệm và làm rất tốt nên em tự tin ứng cử vào vị trí này.


Hơn nữa, em cảm thấy bạn học Ngụy rất phù hợp với vị trí lớp trưởng, cậu ấy luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, nên em muốn đề cử Ngụy Thùy cho vị trí lớp trưởng.
Cố Yên Chi vừa lễ phép vừa ôn hòa giải thích, vừa không làm mất lòng lão sư, vừa hòa hoãn quan hệ giữa lớp học và lão sư chủ nhiệm.

Chân lão sư rất hài lòng với lời lý giải của Cố Yên Chi, nhìn về phía Ngụy Thùy, lão sư cười nhạt một cái, nụ cười khiến cho các đồng học thót tim, Ngụy Thùy cũng bị hù dọa.
_ Nhưng tôi cảm thấy, em làm lớp trưởng cũng rất tốt, từ từ học hỏi sẽ quen thôi.

– Chân lão sư đối mặt với Cố Yên Chi giọng điệu lại dịu dàng hơn hẳn.
_ Lão sư, mọi thứ đều bình đẳng mà, nếu lão sư tin tưởng, em muốn ứng cử vị trí lớp phó học tập, cũng muốn đề cử cho Ngụy Thùy làm lớp trưởng.

Em tin các bạn học cũng đồng tình với ý kiến của em.
Cố Yên Chi cho các đồng học một bậc thang, bọn họ lập tức hùa theo đồng loạt đồng ý với lời nói của Cố Yên Chi.

Trong lòng càng cảm ơn nàng, không chỉ cứu bọn họ thoát khỏi tay Ngụy Thùy, giúp họ hòa hoãn với Chân lão sư, lại cho bọn họ nói một lời công bằng vừa làm Ngụy Thùy hài lòng vừa không phật ý Chân lão sư.
Thấy điệu bộ của nàng, Chân lão sư biết đến đây là đã đủ bèn thu hồi cây đao đang giơ trên cổ của các đồng học lại.

Vẫn giọng điệu nghiêm khắc, gương mặt lạnh lùng tuyên bố.
_ Được, nếu các em đã biểu quyết như vậy, ban cán sự lớp năm nay liền giữ như cũ.
Lúc này cả lớp thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trên lưng họ cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Chân lão sư gật đầu hài lòng.

Hạ Thanh Khê từ đầu vẫn luôn dùng thái độ hời hợt quan sát cũng không có chút dao động, chỉ là cảm thấy màn kịch này kết thúc hơi sớm.
_ Được rồi, bây giờ tôi sẽ cho các em làm kiểm tra đầu năm.

Cố Yên Chi, em đến văn phòng lấy bài kiểm tra về phát cho các bạn..

Bình Luận (0)
Comment