4
Ta và Phó Chinh Diễn là do thánh thượng ban hôn.
Ta xuất thân từ phủ Trấn Quốc Công, là nữ nhi duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã theo tổ phụ và phụ thân chinh chiến nơi biên ải.
Năm năm trước, Đại Đột liên minh với Nam Man, Bắc Hoang bất ngờ phát động chiến tranh.
Tổ phụ, phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng của ta đều chiến tử sa trường, vì nước mà hy sinh.
Tổ Mẫu vì quá đau buồn mà đổ bệnh không qua khỏi, cũng đi theo họ.
Phủ Trấn Quốc Công rộng lớn, chỉ còn lại một mình ta.
Khi ấy ta muốn ra trận, quyết sống chết với kẻ thù để báo thù cho gia tộc.
Nhưng thánh thượng lại phái người triệu ta hồi kinh, không cho phép ta ra chiến trường nữa.
Ngài nói nhiệm vụ quan trọng nhất của ta bây giờ, là phải giữ lại huyết mạch cuối cùng của nhà họ Lương.
Thậm chí thánh thượng còn hứa, con cháu quý tộc trong kinh thành muốn chọn ai cũng được, chỉ cần ta chịu sinh con, thì sau này muốn ở lại kinh thành nuôi dạy hay trở lại chiến trường, đều do ta quyết định.
Nhưng lúc đó trong lòng ta chỉ toàn là thù hận, đầu óc chỉ nghĩ đến việc giết sạch quân địch, căn bản không màng gì khác.
Thánh thượng không cho ta rời kinh, ta liền chuyển mục tiêu sang đám gián điệp ẩn náu trong thành.
Ta lợi dụng chúng truyền tin giả, khiến nội bộ hoàng thất Đại Đột rối loạn, từ đó tạm thời giải trừ nguy cơ binh lính áp sát biên cương, tranh thủ thời gian để Đại Cẩm nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ta bận rộn ngày đêm, không có thời gian lo cho bản thân, cuối cùng đổ bệnh.
Thánh thượng đích thân đến thăm, nắm tay ta, trên mặt đầy vẻ hổ thẹn: “Đạm Đạm, nghỉ ngơi một chút được không? Trẫm đã mất Lương thúc và huynh trưởng Thành An của con, ngay cả ca ca con cũng không còn, trẫm không thể mất thêm con nữa… không thể để nhà họ Lương tuyệt hậu."
Ta cuối cùng cũng mềm lòng.
Sau khi ta khỏi bệnh, thánh thượng lập tức tổ chức một buổi yến hội thưởng hoa để chọn phu quân cho ta.
Khi người được phái tới báo tin, ta đang thẩm vấn một tên gián điệp mới bắt được, trên mặt và người vẫn còn vết máu.
Ta không thay đồ, trực tiếp đến thẳng nơi tổ chức yến tiệc.
Mọi người tránh xa ta như tránh tà, chỉ có Phó Chinh Diễn nhíu mày bước tới, dùng khăn tay chậm rãi lau sạch máu trên mặt ta.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: “Ngươi không sợ ta sao?”
Hắn sững người, rồi bất chợt bật cười: “Chẳng phải vẫn là một cô nương xinh đẹp sao? Ta sợ gì chứ?”
Ta đã quen với việc gánh vác mọi trách nhiệm, quên mất bản thân cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi.
Khoảnh khắc đó, như có muôn vàn pháo hoa nở rộ trong mắt hắn.
Ta có chút động lòng, nhưng cũng thấy gượng gạo: “Đây là máu người.”
Hắn cẩn thận gấp lại khăn tay, cất vào ngực, ngước mắt liếc ta một cái, khẽ cười: “Người không phân sang hèn, chỉ phân thiện ác. Ánh mắt nàng trong trẻo, hẳn là tâm địa lương thiện. Vậy máu dính trên người nàng, chắc chắn là máu của kẻ xấu. Đã là máu kẻ ác, ta nên vỗ tay khen ngợi, sao lại phải sợ?”
Đó là lần đầu tiên ta gặp Phó Chinh Diễn, hắn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta.
Sau khi về phủ, ta cho người điều tra hắn một lượt.
Hắn là thứ tử của phủ An Quốc Hầu, không phải gánh vác gia nghiệp, lại văn võ song toàn, nhìn thế nào cũng là lựa chọn tốt nhất.
Thế nên ta bẩm báo với thánh thượng.
Thánh chỉ ban hôn vừa ban xuống, mọi người đều cười nhạo hắn.
Bởi vì trong thánh chỉ viết rõ, sau khi thành thân, hắn sẽ kế thừa tước vị của phủ Trấn Quốc Công, con sinh ra cũng mang họ ta, chẳng khác nào là ở rễ, thậm chí còn quá mức hơn cả "ở rể".
Ta từng hỏi hắn có để tâm không, nếu có, ta sẽ xin thánh thượng thu hồi thánh chỉ.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, rồi cúi đầu khẽ cười: “Vừa được tước vị, lại được mỹ nhân, ta đã chiếm được món lễ vật quá lớn rồi, sao lại phải bận tâm lời thiên hạ? Chẳng lẽ trên đời này mọi chuyện tốt đều để một mình ta hưởng hết sao?”
Nghe vậy, ta đã yên lòng.
Nhưng lại bỏ qua tia sắc lạnh lóe lên trong mắt hắn.
Dù sao hắn cũng là một nam tử bình thường, bị cả kinh thành chế giễu là ăn bám thê tử, sao có thể thật sự không để tâm?
Chỉ là nén hết vào lòng, giả vờ như không sao mà thôi.
Sau khi thành thân, chúng ta sống rất hòa thuận, hắn luôn chu đáo quan tâm ta, chuyện gì cũng nghe theo.
Chỉ là mãi vẫn không mang thai.
Ta từng gọi thái y đến xem bệnh, thái y nói thân thể ta khỏe mạnh, muốn có con không phải chuyện khó.
Rõ ràng dụ.c vọ.ng của Phó Chinh Diễn rất mạnh mẽ, đêm nào cũng ân ái, sao lại lần nào cũng thất bại?
Nghĩ lại, chắc chắn là do hắn động tay động chân.
Bởi vì nếu ta thật sự sinh được một đứa con mang họ Lương, đối với hắn, không chỉ là nỗi nhục, mà còn mãi mãi không thể chạm đến binh quyền trong tay ta.
Nhưng khi đó ta không hiểu, chỉ càng ngày càng lo lắng.
Phó Chinh Diễn liền lấy danh nghĩa vì ta, xin thánh chỉ được cùng ta trở lại biên cương.
Nói là để giải sầu cho ta, nhưng thực ra… chắc là để tìm cách kiểm soát binh quyền.
Lưng ta lạnh toát, không muốn tin người đầu ấp tay gối suốt hai năm trời, lại là kẻ bụng dạ thâm sâu, đầy tham vọng như thế.
Lại càng không muốn tin, hắn không hề có chút tình cảm nào với ta.
Nhưng việc hắn làm ngày hôm nay, khiến ta không thể không tin.
Ngồi suốt một đêm, đến tận bình minh, cuối cùng ta đã buông bỏ.
Chuyện của ngày hôm qua, coi như đã chết từ hôm qua.
Không quan tâm quá khứ thế nào, Phó Chinh Diễn hôm nay, chính là kẻ muốn lấy mạng ta.
Đã vậy, ta cũng không cần nương tay nữa.