Ơn Sâu Nghĩa Nặng, Chàng Tự Mà Trả

Chương 9

Mọi người xung quanh đều lộ vẻ chán ghét, khinh bỉ, xì xào bàn tán.

Ta nhướng mày: “Muốn khiến ta thân bại danh liệt? Dựa vào cái thân thể dơ bẩn không kiểm soát được kia của ngươi sao? Đúng là ghê tởm!”

Ta chỉ trả lại nguyên vẹn lời hắn dùng để mắng ta, vậy mà hắn lại hoàn toàn sụp đổ.

“AAAAA! Đều là ngươi hại ta! Đồ độc phụ! Ta muốn hưu ngươi! Ta muốn giết ngươi!”

Tiếng gào thét bất lực của kẻ sắp chết, ta không thèm để tâm.

Hắn thấy chửi mắng không hiệu quả, lại lôi Chiêu Ninh ra kéo vào chuyện.

“Chiêu Ninh! Ngươi ra đây! Ta thảm hại đến mức này là vì cứu ngươi! Ngươi không ra xem sao?

“Ta hy sinh chính mình để đổi lấy an toàn cho ngươi, ngươi lại là kẻ vô ơn đến thế ư?”

Chiêu Ninh tức giận, lập tức hắt bát cháo nóng vào người hắn: “Ngươi còn mặt mũi nói?

“Khi ngươi bị bắt ở Bình Khê, là ta liều mạng cứu ngươi. Vậy mà ngươi lại tự ý khởi binh gây chiến, phá vỡ hòa bình do ta hòa thân mà có, khiến Hỏa Bạt bắt ta trút giận. Khổ sở của ta hơn phân nửa là do ngươi mà ra, ngươi còn dám tự nhận là ân nhân của ta? Hơn nữa ngươi lòng lang dạ sói, mưu toan lật đổ giang sơn Đại Cẩm, nay không chém thành trăm mảnh chỉ vì muốn đưa về kinh cho phụ hoàng xử lý. Nếu ngươi còn dám nói thêm, ngươi có tin ta lập tức lột da ngươi ngay tại chỗ!”

Từ đó, Phó Chinh Diễn cuối cùng cũng ngậm miệng.

Đoạn đường còn lại thuận buồm xuôi gió, khi đến được kinh thành, Vậy mà Hoàng thượng đích thân ra cổng thành nghênh tiếp.

Ngài ôm lấy ta và Chiêu Ninh, nước mắt rơi lã chã: “Các con vất vả rồi, không sao đâu, giờ về nhà rồi, không cần sợ nữa.”

Cảm giác từ người ngài, hoàng đế thật giống một người phụ thân.

Ta buông lỏng trong khoảnh khắc ấy, để bản thân cùng Chiêu Ninh đắm chìm trong hơi ấm này.

Nhưng ngay sau đó, ta rút khỏi vòng tay Hoàng thượng, kéo Phó Chinh Diễn lên.

Hoàng thượng sớm đã biết tội hắn gây ra, lập tức hạ chỉ tước bỏ tước vị, giam vào Thiên Lao cùng đám đồng đảng, chờ ngày xử trảm.

Lời thề của hắn cuối cùng cũng ứng nghiệm, chịu đủ nhục nhã, chết không toàn thây.

Thế nhưng rõ ràng đã báo được thâm thù, vì sao trong lòng ta vẫn có chút trống vắng?

Lòng như bị khoét mất một mảng.

Chiêu Ninh vỗ nhẹ vai ta: “Không sao đâu, cái cũ đi rồi, cái mới mới đến.”

Hoàng thượng vuốt râu gật đầu: “Trẫm nhất định sẽ chọn cho Đạm Đạm một đức lang quân tốt hơn.”

Ta: “…”

Giờ chạy còn kịp không?

【Hậu ký】

Ta không chạy được.

Hoàng thượng nói người đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, muốn ta ở lại bên cạnh lâu hơn.

Kết quả, người lén hỏi ta ý kiến về việc lập thái tử.

Người kể ra hết hai vị hoàng tử cùng vài vị phò mã, vẫn không thể đưa ra quyết định.

Thấy vậy, ta thẳng thừng cắt lời: “Sao không chọn Chiêu Ninh?

“Nàng là con ruột của người, lại có lòng nhân hậu, yêu dân như con, là người thích hợp nhất.”

Hoàng thượng theo phản xạ nhíu mày phản đối: “Nhưng nó là nữ nhi, xưa nay chưa từng có nữ tử làm hoàng đế.”

“Vậy thì” Chân mày hoàng đế hơi nhúc nhích, trầm ngâm.

Ba ngày sau, Chiêu Ninh được phong làm Hoàng thái nữ.

Tưởng rằng từ đó ta có thể thành công quay về biên ải, ai ngờ Chiêu Ninh lại kéo ta không cho rời đi.

Nàng nói lễ sắc phong quá long trọng, sợ mình hồi hộp, nhất định phải có ta bên cạnh.

Cứ thế, ta ở lại kinh thành hơn nửa năm.

Trong thời gian ấy, tin thắng trận nơi biên cương liên tiếp truyền về.

Chương quân sư mang quân Lương gia đánh một mạch đến tận hoàng thành Đại Đột, thâu tóm toàn bộ lãnh thổ của chúng về tay Đại Cẩm.

Ta hơi kinh ngạc: “Hắn mạnh vậy sao?”

Chiêu Ninh khoác vai ta, cười tủm tỉm: “Ta lấy đại tướng quân ra làm con tin, hắn muốn sớm gặp ngươi để đòi danh phận, dám không liều mạng sao?”

Thì ra đây mới là lý do thật sự khiến nàng giữ ta lại kinh thành?

Người trả lời câu hỏi của ta, lại là Chương Kỳ Huyền.

Y mặc giáp bạc, đẩy cửa đại điện, ngược sáng từng bước tiến về phía ta.

“Họ không cho nàng về, ta đành cố gắng… tự mình đến lấy câu trả lời.”

Thấy ta hơi sững người, y cúi mắt, che đi nỗi thất vọng trong đáy mắt, nhàn nhạt nói: “Nàng có cho ta danh phận không?

“Nếu hôm nay không cho, mai ta lại tới."

“Nếu mai cũng không cho, vậy thì mốt.”

Ta suýt bị mấy lời vô sỉ của y chọc cười, liền hậm hực đáp: “Cho cho cho, chưa từng thấy ai nằng nặc đòi gả vào nhà người khác như chàng.”

Chương Kỳ Huyền mỉm cười rạng rỡ, từ từ nắm lấy tay ta, mười ngón đan chặt.

“Ta được Lương lão tướng quân cứu, mạng này vốn là của Lương gia. Nhưng từ nay về sau, ta chỉ thuộc về nàng.”

Trong lòng ta như có pháo hoa đang nở rộ.

Trái tim trống rỗng ấy, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.

(Toàn văn hoàn) 

Bình Luận (0)
Comment