Ôn Thôn Nương Tử

Chương 36

Bầu trời bao la xanh thẳm bay đầy cánh hoa, mây trắng như kẹo bông gòn, ánh mặt trời xuyên qua đám mây, rọi xuống, tia vàng óng ánh nhàn nhạt như thủy tinh trong suốt.

Nhan phủ.

Trên xà nhà treo đèn lồng đỏ thẫm, cánh cửa sơn son đỏ mở rộng dán chữ hỷ thật to, cả tòa viện đổi mới hoàn toàn, tràn đầy không khí vui mừng.

Trước cửa lớn, đầy những cỗ kiệu hoa lệ, các tân khách nối tiếp nhau không dứt, từng rương lễ vật do bọn sai vặt mang vào trong phủ, tiên sinh lo sổ sách ghi chép lễ vật đã mệt muốn chết đến nơi.

Tổng quản Nhan phủ nở nụ cười trên mặt, đón các vị tân khách vào phủ.

Hôm nay, chính là ngày vui của con trai độc nhất của Nhan viên ngoại – Nhan Nhược Thần cùng với thiên kim bảo bối của Huyện lệnh Dương Đông Lan – Dương Uyển Nhi, người quen của Huyện lệnh từ nông dân cho đến quý tộc tất cả đều tham dự, bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, tuyệt không buông tha cơ hội lấy lòng Huyện lệnh và Nhan viên ngoại.

Đan Ty Tuấn và Tô Tích Nhân đợi mọi người trong tiêu cục đem hành lý quay về khách sạn, sau đó bọn họ cùng Phỉ Thúy, Vu Phong bốn người đi thẳng tới quý phủ của Nhan Nhược Thần.

Đến trước Nhan phủ, lượng lớn khách quan cùng với chữ Hỷ màu đỏ trên tường khiến cho bọn họ rất giật mình, rốt cuộc là ai trong Nhan phủ thành thân vậy?

“Thiếu chủ, Nhan phủ có chuyện vui sao?” Vu Phong nhìn cảnh tượng náo nhiệt, khẽ cười hỏi.

“Không biết là ai thành thân vậy?” Phỉ Thúy tò mò nhìn quanh, tiếp lời nói.

“Là Nhan đại ca sao?” Vẻ mặt Tô Tích Nhân có chút vui mừng, trước khi đi không phải là từng nghe Nhan đại ca nói đã có người yêu sao?

Đan Ty Tuấn nghe thấy Tô Tích Nhân nói, khẽ nhíu mày, Nhan Nhược Thần sao? Y sẽ thành hôn ư? Chẳng lẽ y đã quên được tình cảm đối với Tích Nhân rồi? Nghĩ tới đây, tầm mắt lại nhìn về nữ nhân yêu mến bên cạnh, thấy bộ dạng nàng rất vui mừng, không khỏi lại đồng tình với Nhan Nhược Thần, nếu như y thành thân cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.

“Tuấn, chúng ta có nên đi vào gặp Nhan đại ca không?” Tô Tích Nhân hỏi, tình hình này có thích hợp không?

“Đúng đó, công tử?” Phỉ Thúy cùng Vu Phong đồng thời nghi ngờ hỏi.

“Đi.” Đan Ty Tuấn cười, “Nếu quả thật là Nhan huynh thành thân, chúng ta đâu thể không đi chúc mừng?”

“Nhưng mà?” Lời của Đan Ty Tuấn cũng đúng, nhưng… Tầm mắt quét qua bọn sai vặt đang khiêng hết rương nhỏ đến rương lớn, nhìn lại bốn người cả hai tay đều trống trơn, chẳng lẽ cứ như vậy mà đi vào sao?

Đan Ty Tuấn liếc mắt, cười cười, tiến về phía Vu Phong, giao ngọc bội bên hông cho hắn, rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.

Vu Phong gật đầu, rồi đi vào bên trong Nhan phủ dưới ánh mắt nghi hoặc của Tô Tích Nhân và Phỉ Thúy.

“Vu đại ca, làm cái gì vậy?”

Tô Tích Nhân nhìn theo, nghi ngờ hỏi Đan Ty Tuấn. Phỉ Thúy cũng giương cặp mắt tò mò nhìn hắn, cái ngọc bội kia là vật gì?

“Lập tức sẽ biết thôi.” Đan Ty Tuấn không trả lời, chỉ cười cười thần bí, nhưng càng làm cho hai nữ tử tò mò, hai cặp mắt tò mò nhìn vào Nhan phủ.

Chỉ thấy Vu Phong đưa ngọc bội cho tổng quản Nhan phủ nhìn, sau đó không biết nói mấy câu gì, tổng quản Nhan phủ vội vã đi vào trong phủ.

Một lát sau, một đoàn người từ trong phủ đi ra.

Có Nhan lão gia và Nhan phu nhân, có Huyện lệnh lão gia cùng Huyện lệnh phu nhân, nhưng hơn hết là Nhan Nhược Thần một thân áo đỏ.

… Quả nhiên là y thành thân.

Nhan Nhược Thần nghe tổng quản nói phía ngoài có hai nam hai nữ tới tìm mình, vốn có chút nghi ngờ, nhưng vừa thấy lão trình ngọc bội lên liền hiểu rõ.

Ngọc bội kia chính là vật sở hữu của Đoan vương phủ, mà trong số những người y quen biết thì chỉ có Đan Ty Tuấn là có liên hệ với Đoan vương phủ.

Dương tri huyện vừa thấy vật của Đoan vương phủ, cũng vội vàng dẫn Nhan lão gia, Nhan phu nhân cùng phu nhân của mình và Nhan Nhược Thần ra ngoài phủ đón khách.

Xa xa nhìn thấy đoàn người Đan Ty Tuấn, bước chân của Nhan Nhược Thần có chút chần chờ. Y thành thân, cách đây không lâu, y suýt chút nữa còn tỏ tình với Tô Tích Nhân, suýt chút nữa vì Tô Tích Nhân mà trở mặt với Đan Ty Tuấn.

“Chúc mừng Nhan huynh.”

“Chúc mừng Nhan đại ca.”

“Chúc mừng Nhan công tử.”



Nhìn thấy Nhan Nhược Thần một thân áo đỏ, nhóm người Tô Tích Nhân đã sáng tỏ, mang theo ý cười đầy mặt, bọn họ tiến lên thật lòng nói lời chúc phúc.

“Cám ơn.” Nhan Nhược Thần nhẹ nhàng trả lời, trong lời nói cất giấu mâu thuẫn không dễ dàng phát giác. Ánh mắt thâm thúy nhẹ nhàng quét qua Tô Tích Nhân, tim vẫn đau, đó là tiếc nuối, cũng là bất đắc dĩ. Thành thân, cả đời không còn có thể để ý đến nàng được nữa…

“Vị công tử này?”

Vợ chồng Nhan thị, vợ chồng Tri huyện nhìn nhóm người Đan Ty Tuấn khí chất bất phàm, có chút nghi ngờ, chẳng lẽ hắn chính là Đoan vương gia?

“Cha, mẹ, nhạc phụ, nhạc mẫu, vị này là Đan công tử, vị này là Tô cô nương, còn đây là Vu công tử và Phỉ Thúy cô nương, bọn họ đều là bằng hữu của ta.” Nhan Nhược Thần giới thiệu từng người một.

“Nhan lão gia, Nhan phu nhân, Dương lão gia, Dương phu nhân, chào các vị.”

Nhóm người Đan Ty Tuấn mỉm cười, vấn an từng người bọn họ.

“Chào các vị công tử, tiểu thư.” Hai đôi vợ chồng cười nói với các vãn bối.

“Công tử, xin hỏi ngọc bội của ngài là…?” Dương Đông Lan không hổ là Tri huyện, bây giờ vẫn còn băn khoăn chuyện ngọc bội.

“Đây là Đoan vương gia ban thưởng cho ta.” Đan Ty Tuấn đánh giá Dương Đông Lan, Huyện lệnh này mặc dù vóc người mập mạp, nhưng đôi mắt rất sáng, xem ra là một vị quan thanh liêm.

“Ngài cùng Vương gia quan hệ thế nào?” Dương Đông Lan hỏi.

“Công tử nhà ta cùng Đoan vương gia, Nạp Lan thiếu gia, Thương thiếu gia là bạn tốt, được gọi là Tứ Ưu Công Tử trong kinh thành.” Lần này không đợi Đan Ty Tuấn trả lời, Vu Phong đã đoạt trước.

“Thì ra Đan công tử chính là Thiếu chủ tiêu cục đệ nhất kinh thành?” Hai đôi vợ chồng giật mình không dứt, những người trong Tứ Ưu Công Tử đều không phải nhân vật bình thường, chẳng qua là không ngờ người trước mặt đúng là Thiếu chủ đại tiêu cục đệ nhất.

“Chính là vãn bối.” Đan Ty Tuấn mỉm cười gật đầu.

“Hóa ra đó là Thiếu chủ Dương Uy phiêu cục?”

Vốn là mấy người xung quanh hiếu kỳ, không biết là người có thân phận thế nào mà vợ chồng Nhan viên ngoại và Tri huyện đại nhân đều ra phủ chào đón, vừa nghe thấy đại tiêu cục đệ nhất kinh thành, tất cả mọi người đều vây quanh.

“Cha, mẹ, nhạc phụ, nhạc mẫu, Đan huynh, Tô cô nương, còn có các vị nữa, vào trong phủ đi.” Nhan Nhược Thần thấy mọi người đều vây bên ngoài phủ, không khỏi lên tiếng.

“Ừ, phải…” Nhan lão gia vội vàng lên tiếng. “Chúng ta cũng chậm trễ.”

Cho nên, một đoàn người nối đuôi nhau tiến vào trong phủ
Bình Luận (0)
Comment