Chương 1010
Kỳ Nghỉ
Lấy ra một tấm thẻ phòng ném cho hai cô gái, sau đó hai cô gái Thái Lan nhận tiền rồi hi hi ha ha đứng dậy cầm lấy thẻ phòng rời đi.
Được rồi, còn có ánh mắt lưu luyến của SOS.
Sau khi thu hồi ánh mắt, mới bất mãn trừng mắt nhìn Trần Nặc: "Gia hỏa ngươi này sao lại xuất hiện ở đây?”
"Ta đến làm chút việc nhỏ." Trần Nặc cười nói: "Còn ngươi thì sao?”
"Mẹ kiếp ta đang đi nghỉ!" Câu trả lời đầy khó chịu của Thái Dương Chi Tử.
"Mặt ngươi…" Trần Nặc giơ tay ra hiệu một chút.
"Sau Brazil, ta không tiện xuất hiện. Chỉ có thể thay đổi dung mạo." Lão đầu tử… Đúng vậy, hiện tại cũng không thể gọi là lão già nữa.
Trần Nặc gật gật đầu, giây hiểu.
Sau khi nhiệm vụ ở Brazil hoàn thành, Varnell phải trở lại để tiếp tục nằm vùng, ở bên ngoài nói rằng Thái Dương Chi Tử cũng đã chết ở Brazil, sau đó lão già tự nhiên không thể xuất hiện, nếu không chắc chắn sẽ gây ra sự hoài nghi của Bạch Tuộc.
Về phần thay đổi tướng mạo, đối với đại gia Chưởng Khống Giả mà nói cũng không phải là việc khó —— lúc ấy Trần Nặc không phải cũng thay đổi tướng mạo ngụy trang thành Harvey sao.
"Xem ra kỳ nghỉ này của ngươi, ngược lại rất happy a." Trần Nặc cười nói.
"Đừng nói nhảm với ta, tiểu tử." Lão đầu tử khó chịu nhìn Trần Nặc, chỉ vào hắn nói: "Ta không thích ngươi.”
"Tại sao? Lần trước chúng ta không phải hợp tác rất vui vẻ sao, sóng vai tác chiến a.”
"Đúng vậy, phương thức chiến đấu sóng vai của ngươi chính là không ngừng lừa đồng đội."
Trần Nặc vẫn cười hì hì như cũ: "Đừng như vậy, lão gia hỏa, chúng ta chính là một đội. Ta cũng đang giúp NOAH của ngươi, đúng chứ?”
Thái Dương Chi Tử nhíu mày, đột nhiên nói: "Làm thế nào mà ngươi nhận ra ta?"
Trần Nặc cười nhưng không trả lời.
Kỳ thật là tinh thần lực.
Sau khi đạt được năng lực tự động "rình mò", Trần Nặc chiếm được loại năng lực có thể không cần truy xuất tinh thần lực, vẫn có thể tự động cảm giác được tinh thần lực của người xung quanh, hơn nữa còn sẽ không khiến cho người khác phát hiện.
Lão đầu tử tuy rằng ngụy trang vẻ ngoài, nhưng tinh thần lực lại không có biện pháp ngụy trang.
"Được rồi, ngươi là tinh thần hệ, quỷ biết mấy tên tinh thần hệ các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mánh khóe không thể nhìn thấy."
Thái Dương Chi Tử lấy ra một điếu thuốc rồi đốt cháy.
Hiển nhiên là hắn thật sự không thích Trần Nặc, hút thuốc cũng không đưa cho Trần Nặc một điếu.
Trần Nặc ngoan độc quen thuộc với lão gia hỏa này, cười tủm tỉm chủ động đưa tay lấy hộp thuốc lá của Thái Dương Chi Tử, lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Hít một hơi: "Emmm, hãng Camel này, khá nặng."
"Hừ." Giọng điệu của Thái Dương Chi Tử khinh miệt.
"Nói đi cũng phải nói lại, lão đầu tử, ngươi cũng không thể cứ như vậy vĩnh viễn trốn tránh chứ?
Ngươi chính là Thái Dương Chi Tử a, chẳng lẽ vĩnh viễn lui ẩn?”
"Đương nhiên là không có khả năng." lão đầu tử lắc đầu nói: "Varnell hiện tại có nhiệm vụ trọng điểm, qua một thời gian ngắn, chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, thân phận của hắn khẳng định cũng không giấu được, đến lúc đó hắn sẽ rời khỏi Bạch Tuộc Quái Vật, sau đó ta có thể một lần nữa lộ diện. Ta hiện tại khiêm tốn trốn tránh, chỉ là vì phối hợp với nhiệm vụ của hắn không bị bại lộ.”
"Vậy, sau khi Varnell rời khỏi, ngươi lại lộ diện, Bạch Tuộc Quái Vật chẳng lẽ sẽ không tìm ngươi gây phiền toái?"
"Mẹ kiếp ta thế nhưng là Thái Dương Chi Tử! Nhóc con, ngươi biết cái rắm.
Chưởng Khống Giả uy tín lâu năm! Cho dù là đối địch với Bạch Tuộc Quái Vật, bọn họ có thể làm gì ta? Huy động mấy tên Chưởng Khống Giả đến bao vây truy sát ta sao? Đừng đùa nữa.
Hiện tại Chưởng Khống Giả trên thế giới, trong đó có hơn phân nửa đều cùng ta có giao tình, còn lại giao tình không sâu, năm xưa cũng ít nhiều cùng ta có chút liên quan, hoặc là chịu một chút ân huệ của ta, luôn có vài phần tình cảm.
Bạch Tuộc Quái Vật muốn đối phó với ta trừ khi muốn xé rách chuyện.
Nhưng mà, Bạch Tuộc Quái Vật dốc hết toàn lực vây giết một tên Chưởng Khống Giả vô cùng có uy tín trong thế giới ngầm?
Bọn họ lập tức sẽ trở thành công địch của mọi người!
Không có một tên Chưởng Khống giả tự do nào, sẵn sàng nhìn thấy có một thế lực mạnh mẽ đến mức sẽ hình thành uy hiếp đối với Chưởng Khống Giả tự do, đồng thời thế lực này cũng không thân thiện xuất hiện!”
Trần Nặc suy nghĩ một chút.
Có một chút hợp lý.
Bạch Tuộc Quái Vật không thể gióng trống khua chiêng đối phó với Thái Dương Chi Tử, chỉ có thể âm thầm động thủ.
Nhưng âm thầm động thủ mà nói, muốn giết lão đầu tử có thực lực ở đỉnh cấp này, chỉ sợ cũng rất khó.
“Thời gian ngươi trở thành chưởng khống giả hẳn là quá ngắn, không ai mang ngươi ra mắt, không ai dạy ngươi những thứ này sao?” Thái Dương Chi Tử có một chút bất ngờ, sau đó như đang suy nghĩ cái gì đó, "Lão bà Chưởng Khống Giả nhà ngươi, không dạy cho ngươi bất cứ điều gì sao?
Ừm, cũng đúng…
Lão bà nhà ngươi, người phụ nữ kia, bản thân cũng là một tên không thích tuân thủ quy tắc thế giới ngầm, độc lai độc vãng, cùng ai cũng không kết giao bằng hữu.”
Nói tới đây, Thái Dương Chi Tử bỗng nhiên có hứng thú, ánh mắt nhìn Trần Nặc cũng có thêm một tia thân thiện.
"Bằng không tiểu tử, ta làm cha đỡ đầu của ngươi thế nào?
Thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng hiểu biết của ngươi về thế giới ngầm này là quá nông cạn, cần một người nào đó như là cố vấn cho ngươi, dạy cho ngươi kinh nghiệm!”
Trần Nặc trực tiếp trợn trắng mắt đi qua, sau đó đưa cho đối phương một ngón giữa: "F#ck you!”
Ta có tâm cùng ngươi kết giao, ngươi thì lại mang tâm tư làm bố của ta?
"Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi khách khí với ta một chút a! Ta mẹ nó là Thái Dương Chi Tử! ”
"Đúng vậy, Thái Dương Chi Tử, Chưởng Khống Giả kỳ cựu nhất.
Có lẽ cũng là Chưởng Khống Giả có thực lực yếu nhất.”
Trần Nặc không khách khí trả lời.
Những lời cuối cùng này làm cho sắc mặt của lão đầu tử một lần nữa sụp đổ.
Bởi vì tính cách giảo hoạt, cho tới bây giờ đều thích chơi bài an toàn.
Lão đầu tử đời này rất ít khi cùng Chưởng Khống Giả cùng cấp bậc phát sinh quyết chiến kinh thiên động địa gì.
Cho nên, về chiến tích, kỳ thật là một khuyết điểm lớn nhất trong danh tiếng của hắn.
Trong thế giới ngầm cũng mơ hồ lưu truyền tin đồn "Chưởng Khống Giả có thực lực yếu nhất".
"Ta… Tính khí của ta tốt, đối xử tốt với mọi người! Không thích chiến đấu! Sẽ bị những tên khốn ghen tị ta ở sau lưng vu khống ta." Lão đầu tử khó chịu trừng mắt nhìn Trần Nặc.
"Tính tình tốt? Một lão gia hỏa miệng đầy ‘F#ck’, sẽ có tính tình tốt sao?” Trần Nặc cười.
"Tất nhiên! Nếu như không phải tính tình của ta tốt, chỉ bằng thái độ hôm nay ngươi cùng ta nói chuyện, còn có đối với ta dựng thẳng ngón giữa, đổi lại là Chưởng Khống Giả khác, sẽ cùng ngươi máu bắn tung tóe tại chỗ! ”
“Dựng thẳng ngón giữa là bởi vì ngươi mẹ nó muốn ta gọi ngươi là ba!”
"Godfather! lLà Cha đỡ đầu!”
"Ta là người Hoa Hạ, không tin vào thượng đế của các ngươi. Hơn nữa, ngươi dám nói với những Chưởng Khống Giả khác muốn làm cha đỡ đầu của người ta sao? Là ngươi không tôn trọng ta trước.”
Lão già không cam lòng yếu thế: "Ngươi biết có bao nhiêu người khóc lóc muốn ta làm cha đỡ đầu không?"
Trần Nặc cười lạnh, vẻ mặt khinh thường, sau đó nhẹ nhàng ném ra đòn sát thủ.
"Hai cô gái vừa rồi chỗ ngời, cô bên trái cao lớn kia, ngực là giả."
“…………………!!! F#ck.”
-----