Chương 1014
Chuyện Thú Vị
Satoshi Saijo yên lặng ở trong phòng, xếp bằng ngồi ở giữa phòng khách.
Không có đèn trong phòng, nhưng ánh sáng mờ nhạt bên ngoài vào chiếu vào ban công vào ban đêm.
Trong phòng, bóng dáng Satoshi Saijo ngồi xếp bằng chân, dưới ánh sáng mờ ảo của ban đêm, như ẩn như hiện.
Một lúc xuất hiện, lúc thì biến mất.
Nhưng phảng phất theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, loại trạng thái này khi thì xuất hiện, khi thì biến mất, tiến vào một loại tiết tấu ổn định.
Cuối cùng!
Satoshi Saijo chậm rãi mở mắt ra, thân hình trong nháy mắt rõ ràng.
"Ổn định rồi?"
Cô gái lẩm bẩm, mang theo một tia kinh hỉ, cũng mang theo một tia nghi hoặc.
"Tiến bộ nhanh như vậy sao? Phương pháp tu luyện mà Shuu cho ta, đêm nay bỗng nhiên liền luyện thành?”
Tây Bắc.
Nhà cũ của Quách thị.
Một căn phòng tối được xây dựng bên cạnh núi.
Quách Cường và Tứ tiểu thư, hai người đang ngồi thiền.
Quách Cường bỗng nhiên mở mắt, có chút ngoài ý muốn nhìn tay mình, hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút.
"Làm sao vậy?" Tứ tiểu thư cũng mở mắt ra.
"Giống như… Bỗng nhiên…" Trong ánh mắt Quách Cường toát ra một tia mừng rỡ.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, bàn tay lăng không hướng xa nhẹ nhàng ấn một cái.
Vô thanh vô tức, ngoài hơn mười bước, trên vách tường lập tức xuất hiện một cái chưởng ấn rõ ràng!
Tứ tiểu thư cả kinh: "Ngươi… Đã thành sao?”
“… Chưa đâu.” Quách Cường suy tư một chút: "Nhưng bỗng nhiên cảm giác giống như tiến về phía trước một bước, cái loại cảm giác hư vô mờ ảo này, càng ngày càng rõ ràng, giống như sắp chạm tới trần nhà rồi.”
Tứ tiểu thư vẻ mặt kinh hỉ: "Hình như đêm nay ta cũng cảm ứng khí cơ cũng mạnh hơn một chút, vừa rồi luyện khí, bình thường mấy chỗ trì trệ, bỗng nhiên liền thông suốt!”
Cùng một loại chuyện đồng dạng, còn phát sinh ở Thanh Vân Môn…
Tư Đồ Nhị Nha lao ra khỏi phòng, điên cuồng chạy tới gõ cửa phòng sư phụ sư nương, sau đó nhìn thấy một gian phòng khác, đại sư huynh cũng chạy ra.
"Sau này ngươi cũng đừng hòng khi dễ ta! Ta vừa mới luyện thành…" Nhị Nha cười ha ha, chỉ vào đại sư huynh.
Đại sư huynh hừ một tiếng, thân thể bỗng nhiên nhẹ nhàng phiêu lên, sau đó kiêu ngạo nhìn Nhị Nha.
"Mẹ kiếp! Ngươi?”
"Vừa rồi! Ta cũng đã tiến bộ! Nhị Nha, ngươi sẽ không bao giờ đánh bại được ta!”
Trong phòng khách sạn, con mèo xám nằm sấp dưới chân Trần Nặc, lười biếng xoay người, liếm liếm móng vuốt của mình…
"Thoải mái a…"
Con mèo xám phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ…
Một ngày sau.
Tra Vượng nhìn vào thời gian đồng hồ trên tường và đi vòng quanh phòng.
Lúc thì ngồi xuống, lúc thì đứng dậy.
Cuối cùng, khi kim đồng trôi qua mười hai giờ …
Cửa phòng bị đẩy ra.
Tra Nượng nhất thời nhảy dựng lên, vài bước đi tới kéo cửa phòng ra.
Ngoài cửa, Trần Nặc ôm mèo xám đứng ở cửa, cười tủm tỉm với Tra Vượng.
Tra Vượng nhìn thoáng qua hành lang bên ngoài… Không có một người, cửa sắt xa xa vẫn khóa như cũ.
Tuy rằng rất muốn hỏi đối phương làm sao tiến vào, nhưng… Quên đi, nó không quan trọng.
"Mời vào." Thái độ của Tra Vượng khách khí hơn rất nhiều.
Cẩn thận mời Trần Nặc vào cửa, nhìn Trần Nặc ngồi trên sô pha. Sau đó tra vượng nhanh chóng đi tới phía sau bàn làm việc của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong bì hồ sơ.
"Chuyện ngươi giao phó, ta phái người điều tra, đây là kết quả."
Trần Nặc nhìn phong bì hồ sơ giấy trước mặt, thở dài: "Xem không tìm được người.”
"Người quả thật không tìm được, bất quá… Coi như là tra được một ít manh mối có giá trị." Tra Vượng nhìn biểu tình của Trần Nặc, mắt thấy đối phương không nói lời nào, Tra Vượng sợ Trần Nặc không hài lòng, vội vàng bổ sung một câu: "Ngươi chỉ cho ta thời gian hai ngày, thời gian quá gấp! Có thể tìm được những tin tức này đã rất tốt!”
Hầu hết các thành phố trên thế giới đều tuân theo một quy tắc: Có mặt sáng và mặt tối.
Chuyện này đối với một thành phố du lịch văn minh quốc tế như Bangkok cũng vậy.
Ẩn nấp dưới ánh sáng, những nới mà ánh mặt trời chiếu không được, tự nhiên ẩn nấp đại lượng thành các loại tồn tại hồ xã thử.
Cách để Tra Vượng tìm người rất đơn giản.
Bên trong thế lực ngầm không thể nhìn thấy ánh sáng của thành phố này, có những kẻ lừa gạt, có người chuyên môn ăn vạ lừa gạt khách du lịch, có người trộm cắp, có người mở sân buôn bán da thịt…
Cái gọi là rắn có đường rắn, chuột có con đường chuột.
Nếu tìm một du khách nước ngoài mất tích, Tra Vượng trước tiên là phái người hỏi thăm một chút, gần đây có băng nhóm nào chuyên làm nghề này hay không, đã thực hiện vụ án gì.
Sau đó bước đầu xác định một chuyện: Lữ Thiếu Kiệt mất tích, ít nhất không phải do băng đảng địa phương gây án.
Thế giới ngầm địa phương ở Bangkok, trong đó tự nhiên cũng có những người chuyên dựa vào khách du lịch nước ngoài để tìm đường tài chính.
Nhưng nói như vậy, đơn giản chỉ là làm một số thủ đoạn quen thuộc của thành phố du lịch, buôn bán da thịt, cờ bạc, chém giá, vân vân, hoặc là làm một số trò lừa bịp, hoặc là trộm cắp vặt.
Trực tiếp bắt cóc người, loại chuyện này vẫn rất hiếm thấy.
Dù sao du khách nước ngoài mất tích, cảnh sát địa phương ngại áp lực, vẫn phải nghiêm túc tìm kiếm một chút.
Thái Lan là một quốc gia nhỏ, trong trường hợp khách du lịch bị bắt cóc lại là công dân của một cường quốc lớn, sẽ gây áp lực ngoại giao – vậy nên các băng đảng xã hội đen thuộc địa phương cũng phải tuân thủ một số quy tắc, cố gắng không làm lớn mọi chuyện.
Cho nên, hỏi thăm, cơ bản có thể xác định, không phải là vụ bắt cóc do băng đảng địa phương làm.
Trần Nặc nghe Tra Vượng giải thích xong, gật gật đầu —— hắn vẫn tương đối tín nhiệm lực khống chế của Tra Vượng ở Bangkok.
"Không phải băng đảng địa phương làm, khả năng là do người ngoại quốc trốn qua đây làm?"
"Chỉ có loại giải thích này… Đương nhiên, ta cũng phái người tra một ít sòng bạc, còn có địa điểm da thịt. Ngươi biết đấy, một số tên làm kinh doanh như vậy đều khá tham lam, gặp phải một con cừu béo liền nổi sát tâm.
Không chừng người ngươi muốn tìm không phải mất tích, mà là ở trong sòng bạc hoặc trong một bãi da thịt say sinh mộng tử.
Ta cũng lo lắng có thể là loại tình huống này hay không, cho nên cũng phái người tìm một lần.”
Trần Nặc lắc đầu: "Hẳn là không.”
Lữ Thiếu Kiệt là con trai của Lý Thanh Sơn, hơn nữa nghe Lý Thanh Sơn nói, nhân phẩm của người này xem như rất đàng hoàng, cũng sẽ không dễ dính vào bài bạc, không có sở thích xấu, là một sinh viên y khoa một lòng học tập.
"Rồi sau đó? Những gì ngươi gọi là manh mối có giá trị, là đó? Chẳng khác nào không có gì cả.” Trần Nặc bất mãn nhíu mày.
Tra Vượng vội vàng nói: "Đừng lo lắng, bình tĩnh người anh em!
Nhỏ không tìm thấy, già có phát hiện.”
Trong lòng của Trần Nặc khẽ động.
Phương nhị ca kia, chẳng lẽ thật sự ở Bangkok?
"Ngươi tìm được lão già kia?" Trần Nặc hỏi.
Tra Vượng lắc đầu: "Người thì không tìm thấy, nhưng tìm được một chuyện thú vị."
-----